Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 130 : Định Hôn Ước.




Chap 130 : Định Hôn Ước.

Bay qua vùng bình nguyên bát ngát, vùng đất này hoa cỏ xanh tốt, chim muông từng đàn tung cánh, tộc người ở đây ăn mặc đơn sơ, cùng nhau làm việc, tiếng nói cười vui vẻ của họ ngân nga tận trời.

Nam chính nhìn hai người thưởng thức như thế liền giảm lại tốc độ. "Nơi này gọi Xích Quỷ, vùng tự trị riêng biệt. Có chữ viết, ngôn ngữ, văn hóa độc đáo. Các tộc đàn sống hòa vào thiên nhiên, tách biệt hoàn toàn với nhóm người hiếu chiến của Hiên Viên ở phương bắc."

Xích Quỷ đúng là một cái tên hay, chòm sao Xích Quỷ trong thập nhị bát tú là chòm có sắc đỏ rực rỡ nhất.

"Nhân tộc phát triển nhanh thật." - Côn Bằng cản thán. Thời gian thoi đưa, chớp mắt ngàn năm. Cảm giác mình chỉ vừa đến hồng hoang hôm qua.

Thời điểm bước chân vào Vu Yêu kiếp, đặc biệt xảy ra nhiều biến cố.

Côn Bằng hỏi Thái Nhất, từ một thiếu niên vô ưu, bị ép buộc phải trưởng thành là loại trải nghiệm gì.

Hắn thở dài. "Trước đây có ca ca, ta chưa bao giờ phải suy nghĩ khi muốn làm bất cứ việc gì cả, hậu quả huynh ấy luôn âm thầm giải quyết hết."

Yêu hoàng Đế Tuấn bảo bọc đệ đệ quá mức thì Côn Bằng đã lãnh giáo qua. Từ cái vụ hắn đá gãy cổng trời, cách thiên đế giải quyết làm y hiểu luôn tại sao tính khí của Lý Băng Thu vẫn như đứa trẻ sau ngàn ấy năm sống ở hồng hoang.

Thái Nhất bật cười vì một ý niệm vu vơ, liệu mình trưởng thành sớm hơn một chút, không hành sự bất nhất, biết suy nghĩ cho người khác hơn thì Khâm Nguyên và Thường Hi có c·hết không?

Rõ ràng bản thân vẫn chưa phục hồi tinh thần sau c·ái c·hết của bọn họ, rất nhiều chuyện chưa nói, còn rất nhiều việc muốn làm. Các người thật tệ, nói đi là đi.

Trong lòng vẫn không buông được ý niệm nghịch đảo thời gian, hắn hỏi thử nam chính, hỏi xem đại đạo thánh nhân có cách nhìn thế nào.

Nghê Thường : "Theo lý thuyết là không thể. Nhưng đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, cái gì cũng có biến số. Nhạc phụ bế quan tìm hiểu thời gian đạo đi."

Thái Nhất cho là con rể đang trêu hắn, trong câu chuyện này, thế giới này, y mới là nhân vật chính.



Nam chính không đùa, y đang nghiêm túc cho lời khuyên, thời gian đại đạo thâm sâu nhưng không phải không thể thăm dò, huống hồ hắn có Hỗn Độn chung, xuất phát điểm đã hơn người khác, biết đâu khi hiểu rõ nó hoàn toàn, lại nắm được quy tắc đảo ngược thời không.

Thái Nhất vẫn là không tự tin. Hệ thống bảo hắn không thể.

Nam chính. "Hệ thống tiền bối nói vậy vì đó giới hạn của ông ấy không phải giới hạn của nhạc phụ."

"Ể! Nghe cũng có đạo lý lắm." - Thái Nhất tâm đắc, lần trước hắn hỏi hệ thống nó cũng nói nằm ngoài tầm hiểu biết.

"Sắp tới chưa vậy?.... Bay gần hết cái hồng hoang rồi mà hoàng thành không thấy đâu. - Chứng say tàu xe của Côn Bằng sau chuyến bay tử thần này càng ngày trầm trọng hơn, từ đây tới c·hết y sẽ cạch mặt bọn ngự kiếm phi hành.

Hình như bay qua lố rồi thì phải, lo mãi mê nói chuyện, tới khi nhìn lại vị trí phát hiện chỉ còn chút nữa là tới Tây Phương đạo tràng. Nam chính lo ngại hai người họ mà biết chắc sẽ làm ầm lên cho mà xem.

"À ừ... Hoàng thành nhân tộc để sau, trước mắt ghé Huyết Hải lấy Xạ Nhật Thần cung trước đã." - Nam chính nhanh mồm kiếm một cái cớ.

Côn Bằng : "Còn đâu mà lấy?"

Nam chính : "????"

Đông Hoàng Thái Nhất kể lại chuyện Xạ Nhật Thần cung bị Đế Giang chỉ chỗ, mang cho Tiêu Phàm đối phó họ.

Nghê Thường sắc mặt liền trở nên khó coi, Xạ Nhật Thần Cung là bản mệnh pháp bảo của y, không có pháp quyết vẫn bị người khác dùng được không hợp lý chút nào.

Côn Bằng : "Thì đối phương cũng có hệ thống mà, ngươi không lẽ không biết Tiêu Phàm là ai?"

"Giỏi lắm Tiêu Phàm... Dám động pháp bảo của ta, đánh nhạc phụ ta, ngươi đợi đấy.'' - Nam chính tỏa ra một luồng chân khí mạnh mẽ. Dư âm xé rách tường vân, chớp mắt cả bầu trời chỉ còn màu xanh quang đãng.

Thái Nhất nháy mắt với Côn Bằng, cảm giác có ô dù che chở, cũng không tệ.



Tiếng hét bay xa khắp thiên sơn vạn dặm, lại va vào tai của Hiên Viên và Tiêu Phàm đang nghị sự tại điện lớn bên trong.

Hiên Viên thất kinh. Thanh âm này là sư tôn kim khẩu. Tên Tiêu Phàm sao lại đắc tội với Nghê Thường.

Hoàng đế bắt đầu lo sốt vó, hắn đứng dậy la hét thuộc hạ chuẩn bị đại yến. Lúc chia tay nam chính, Hiên Viên chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, bây giờ y trở về vào thời điểm n·hạy c·ảm này, không biết là tốt hay xấu.

"Tiêu Phàm huynh đệ, vừa rồi là thánh âm, ngươi còn bình tĩnh ngồi ở đó sao?"

Tiêu Phàm : "Ta không nhớ mình đắc tội với vị thánh nhân nào nhưng có lẽ nên rời đi, lúc khác lại bàn tiếp chuyện ban nãy. Cáo từ."

Dáng vẻ ung dung bước ra cửa, Tiêu Phàm xé truyền tống phù đi mất, vẫn nghĩ ở hồng hoang này chỉ mình hắn là có hệ thống, tương lai trở cái thế đại nhân vật, thánh nhân có gì mà đáng sợ.

Mà tự tin như thế cũng không phải không có căn cứ, bởi vì hệ thống của hắn có thể trọng sinh vô số lần, mỗi lần c·hết đi sống lại đều sẽ mạnh hơn.

Nam chính vừa đến bên ngoài thành, phàm dân hiếu kỳ vây quanh tung hô chào đón. Trong thành, Hiên Viên có cho lập miếu thờ nam chính tôn như thánh phụ, để y hưởng hương quả nhân gian.

Chỉ là không ngờ đến, bên cạnh có cả hai vị yêu tộc cường giả.

"Bái kiến sư tôn." - Hiên Viên.

Nghê Thường : "Đã lâu không gặp, thời gian qua không ngờ ngươi tiến bộ thần tốc như vậy, cũng đã sắp bước một chân vào thánh vị rồi."

"Đều nhờ hồng phúc của sư tôn..." - Hiên Viên nhìn tới Côn Bằng, Thái Nhất, yêu đình sụp đổ, không còn thiên đế, chẳng còn yêu sư. Theo lý không cần thi lễ nhưng mà hai người đi chung nam chính, nên chào hỏi thế nào mới tốt.



"Đây là nhạc phụ của ta, chắc ngươi đã gặp qua rồi." - Nam chính phá ta bầu không khí căng thẳng bằng nụ cười thân thiện.

Hiên Viên có chút gượng gạo nhưng vẫn giơ tay ra dấu. "Nếu là khách của sư tôn thì cũng là khách của nhân tộc. Mời các vị nhập thành!"

"Các người xem, tại sao thánh phụ lại qua với yêu tộc?"

"Ta làm sao biết được, yêu tộc ăn thịt, g·iết người thân chúng ta vậy mà bây giờ lại..."

"Thánh phụ cũng như thánh mẫu ( Nữ Oa ) đều coi trọng yêu tộc hơn chúng ta. Đáng thương bệ hạ, phải tiếp đãi kẻ thù."

Dân chúng bên ngoài không ngớt bàn tán, lời ra tiếng vào ở tận hoàng cung cũng còn nghe, Hiên Viên lấy thân phận khách của nam chính, ngụ ý Nghê Thường cùng yêu tộc một chỗ, hắn đạo chủ nhà, bất đắc dĩ đành phải tiếp.

Trong đại điện, rất nhiều món ngon lần lượt được mang ra, ca vũ nhảy múa, đàn hát không thiếu thứ chi.

Bất cập duy nhất là cả buổi tiệc, Hiên Viên chỉ toàn nhìn chằm chằm Đông Hoàng Thái Nhất.

Nghê Thường : "Hiên Viên, nghe nói ngươi muốn thành hôn."

Hiên Viên chau mài, trước mặt nam chính y biết mình không thể che giấu bất cứ chuyện gì.

"Đúng vậy, trước đây đồ nhi vốn muốn cùng kết kim duyên để giúp hai tộc ổn định khí vận, hóa giải nhân quả trong quá khứ, cư nhiên hiện tại yêu tộc căn cơ coi như đã bị hủy, nghiệp lực lại sâu nặng, để tránh ảnh hưởng nhân tộc, chuyện đó có lẽ phải suy tính lại."

Đông Hoàng Thái Nhất : "Oan có đầu, nợ có chủ, yêu tộc nghiệp lực chỉ treo lên đầu yêu tộc. Nếu có thể nhân cơ hội này hóa giải hai tộc hiềm khích, kết duyên xung hỉ là chuyện tốt."

Hoàng đế ho khan mấy tiếng, nói kiểu gì y cũng không thể cưới một tên nam nhân còn đô con hơn mình được.

Hiên Viên : "Yêu hoàng Đế Tuấn khi kết thiên hôn cũng đã nói mang âm dương hòa minh định nghĩa phu thê, vẫn là có âm, có dương kết hợp sẽ tốt hơn. Với lại ta tự thấy mình không xứng với ngài, thiên đế suy xét lại."

Thái Nhất thở dài. Chàng trai trẻ nghĩ nhiều rồi. "Ta còn mười ba tiểu công chúa xinh đẹp như hoa."

"Nhạc phụ." - Nam chính tiếc rẻ kêu lên, đừng như vậy mà. Ta đều đặt hàng trước rồi.

"Mười ba người." - Hiên Viên sáng mắt ra, quả nhiên tin đồn Thái Nhất có tổng cộng mười bốn người con gái là thật.