Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 134 : Đại Thế Bày Ra.




Chương 134 : Đại Thế Bày Ra.

Yêu hậu đau lòng nhìn đứa trai khổ sở tiếp nhận linh lực của người khác rồi ngẩng mặt trách trời.

Thương cảm cho nàng, hắn buông lỏng cảnh giác tiến lại gần muốn lựa lời an ủi tẩu tẩu, bất ngờ Hi Hòa trên tay thủ sẵn thanh kiếm từ lúc nào, một nhát dứt khoát đâm xuyên vào ngực Đông Hoàng Thái Nhất.

"Tẩu tẩu... Ngươi.." - Hắn vội vàng lùi ra xa, vung tay phải bóp chặt miệng v·ết t·hương.

"Thái Nhất! Tẩu tẩu xin lỗi đệ." - Hi Hòa nói, phát động vô số trận kỳ, theo lệnh điều động, trùng trùng điệp điệp yêu văn tỏa đi các phương, yêu hậu thi triển Hà Đồ Lạc Thư rút linh khí từ trong cây Phù Tang ra ngoài.

Lý Băng Thu tiến hành vận sức nhưng phát hiện v·ết t·hương không thể khép miệng, thanh kiếm trên tay nàng không phải phổ thông linh bảo mà là một mảnh tàn dư của Đồ Vu kiếm.

"Hóa ra từ đầu ta đã nằm trong kế hoạch của tẩu."

Hi Hòa. "Coi như đệ vì yêu tộc, vì A Tuấn, vì cháu trai của mình, hai chúng ta lấy chuẩn thánh tu vi triển khai Chu Thiên Tinh Đấu đồng quy vu tận với lão tặc thiên."

Thái Nhất cười nhạt cho qua, dựa vào nàng đòi thắng thiên thì quả là chuyện cười. Cả tính toán hắn, nàng ta còn làm không xong.

Yêu hậu hướng linh bảo về phía hắn, theo trí nhớ mang pháp quyết Đế Tuấn truyền thụ lại đọc ra, định dung hòa Phù Tang cùng nhục thân Thái Nhất nhưng bất ngờ cơ thể hắn sụp đổ do sự ăn mòn từ oán khí của Đồ Vu kiếm.

Cuối cùng hóa thành đống xương trắng trước con mắt bàng hoàng của nàng.

Hi Hòa : "Đây là loại tình huống gì? Tiên thiên thánh thể sao lại bị hao mòn tới mức này."



Mảnh Đồ Vu kiếm trên tay Hi Hòa bị một lực cực mạnh liền bị hút về đằng sau, trôi nổi lơ lửng trên không trung.

Gió âm nổi lên, oán khí từ những cái xác khô nằm dưới gốc cây tích tụ, hư không huyễn hóa hình ảnh Đông Hoàng Thái Nhất vận huyền bào màu đen, cả người ngập trong hắc ám.

Ma hình cô đọng, bộ dáng đáng sợ của ma hoàng hiển hiện hoàn chỉnh, yêu hậu vô thức run rẩy.

Thái Nhất nâng đầu ngón tay vung vẫy tàn dư mảnh kiếm Đồ Vu, ma hỏa bùng cháy hóa nó thành tro.

"Luyện Đồ Vu kiếm giờ lại bị nó đâm một nhát giống như coi tẩu là người nhà, đến cùng lại tính kế ta."

Hà Đồ Lạc Thư vùng khỏi tay Hi Hòa giải phóng nguồn cực đại tiên thiên ánh sáng, kết thành hình dạng của yêu hoàng Đế Tuấn.

Đế Tuấn hư ảnh quanh người phản chiếu chín tầng thiên đạo chi lực, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm đệ đệ mình.

Y gầm lên một tiếng, kim quang biến hóa thiên kiếm lướt tới cắm thẳng vào ngực Hi Hòa. Đánh chí mạng vào nguyên thần.

"Tiện nhân, ta không có bảo ngươi hạ thủ với đệ đệ ta."

Hi Hòa tam quang chấn động, vẫn là khó thốt nên lời. Nàng không dám tin phu quân mình vậy mà lại ra tay tuyệt tình tới mức này.

Đông Hoàng Thái Nhất cảm nhận nguyên thần đối phương chấn động không nhẹ, coi ra Đế Tuấn không chỉ ra tay cảnh cáo mà còn muốn lấy mạng vợ mình.



"Ca ca, nhất dạ phu thê, bách dạ ân, nàng c·hết rồi tiểu chất phải làm sao."

Đế Tuấn mặt lạnh. "Ta sẽ tìm cho chúng mẫu thân khác. Loại nữ nhân không biết tốt xấu này giữ lại không có tác dụng gì cả."

Hi Hòa phun ra ngụm máu, cảm giác bản thân sắp không xong. Nàng khó nhọc bò về phía người mình yêu thương.

"A Tuấn, chàng có từng yêu ta không?"

Đế Tuấn : "Đây không phải là lần đầu tiên ngươi làm hỏng việc của ta. Nếu không phải do ngươi nắm giữ thái âm quyền hành thì nghĩ thử xem, yêu hoàng như ta vì cái gì mà lấy ngươi?"

Hi Hòa : "Không phải đâu... Không phải như thế, chàng gạt ta..."

Mà lúc này 9 vị kim ô thái tử còn lại cũng kịp thời từ bên trong Thang Cốc chạy ra. Đế Thập tuyệt vọng van xin Đế Tuấn suy nghĩ lại. Yêu hậu nước mắt lưng tròng ôm con.

Đế Tuấn thu hồi thần lực, đồng thời rút luôn Thái Âm chi lực của Hi Hòa, dựng lên kết giới xung quanh Thang Cốc, nhốt vợ con mình bên trong.

Hai huynh đệ bước ra ngoài cửa cốc, sau một lúc im lặng liền nhìn về phía đối phương, phát hiện người kia cũng nhìn mình, cùng nhau bật cười.

Thái Nhất : "Ta là ma đầu cũng thôi đi, huynh đường đường là thiên đạo thánh nhân, cũng sợ Hồng Quân không dám bước ra ngoài sao?"

Đế Tuấn mắng đệ đệ trêu mình, bốn chữ thiên đạo thánh nhân nghe thì có oai nhưng chẳng có chút thực quyền nào, giờ ra ngoài còn phải gửi thần thức vào linh bảo.



Sớm biết vậy lúc trước tu ma khỏe hơn.

Đế Tuấn : "Đệ tin tưởng ta, ta không hề đưa ra chủ ý cho Hi Hòa ra tay với đệ."

Thái Nhất thở dài. "Có gì quan trọng, trước sau gì đệ cũng c·hết mà. Vì yêu tộc hay vì huynh có khác biệt đâu."

"Không! Đệ sẽ không c·hết. Ta tuyệt đối không sẽ không để chuyện ấy xảy ra." - Đế Tuấn nói, hai tay vươn ra định đặt lên vai trấn an em trai.

Mà Đông Hoàng Thái Nhất liền né tránh đi, ngoài miệng nói sợ Đế Tuấn l·ây n·hiễm ma khí trên người mình, kỳ thực trong lòng vô cùng để bụng chuyện vừa rồi.

Thử hỏi ca ca thông qua Hà Đồ Lạc Thư để liên hệ với tẩu tẩu, chuyện này nói không liên quan y thì có mấy phần là thật.

Đế Tuấn : "Thái Nhất! Ca ca có tận mười đứa con, còn đệ đệ là đệ đệ duy nhất của ta, ta sao hại đệ được."

Thái Nhất cau mài, khó tin nổi những lời mình vừa nghe.

Sẵn sàng hy sinh con mình để tế trận. Đế Tuấn thành thánh mà còn có suy nghĩ lệch lạc kiểu này, chả trách yêu tộc trong tiểu thuyết nào cũng bị xếp ở phe phản diện.

Thái Nhất : "Cho là huynh thành công lập trận, đạo tổ cũng sẽ cảm ứng được, tới lúc đó định ứng phó thế nào? Huynh không đấu nổi đạo tổ đâu."

Hắn khuyên ca ca mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên, đám người tiểu Thập nếu có mệnh hệ gì, dựa vào luân hồi Thái Nhất hoàn toàn có thể mang bọn chúng hồi quy, ca ca không cần đặt nặng chuyện sinh tử kiếp.

Như chạm vào lòng tự ái, Đế Tuấn nổi giận. Ai nói y không thể thắng nổi đạo tổ. Vì cái gì cùng chứng đạo, dựa vào đâu Hồng Quân lại mạnh hơn.

"Chúng ta nếu hợp nhất, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của chúng ta."

Hợp nhất?! Lý Băng Thu e ngại Đế Tuấn định nuốt mình để dung hợp huyết mạch.