Chương 136 : Xạ Nhật. ( 1 )
Nguyên tác ngoan ngoãn lễ bái, nhận lấy thánh ân. Lão Tử một bên quan sát, ông ấy gật đầu nhìn qua lần lượt chúng thánh.
Từ lúc này, ánh mắt Hồng Quân nhìn Đông Hoàng Thái Nhất nguyên tác không còn đặt nhiều phán xét. Lại từ tốn hỏi thăm tình hình phục hồi đan phủ đã đến đâu rồi.
Nguyên tác cúi đầu. "Nhờ lão sư tận tình chiếu cố, mười phần đã phục hồi bảy."
"Tốt!" - Hồng Quân gật đầu, câu sau liền nhắc đến chuyện vu tộc.
"Vu tộc hoành hành, ngoại trừ nhân, long hai tộc có khí vận bảo hộ, còn lại sinh linh trốn chui trốn nhủi, ảnh hưởng nặng nề nhất vẫn là yêu tộc ngươi."
Nói tới đây, thần sắc rơi xuống người Đông Hoàng Thái Nhất.
"Thánh nhân không thể nhiễm nhân quả, khó lòng can thiệp." - Ông ấy nói thêm.
Nguyên tác hiểu ý. Chẳng cần suy nghĩ đã xung phong đi đối phó vu tộc. Nhận được câu trả lời thỏa đáng, đạo tổ hài lòng lệnh cho phép lui về tu dưỡng.
Hắn khuất bóng, các vị thánh nhân còn lại mới thắc mắc lên đạo tổ tại sao lại để thêm một thánh cảnh nữa hiện thế vào lúc này.
Thiên địa linh khí từ sau khi Đế Tuấn chứng đạo đã tổn thất không nhẹ, bây giờ nếu mà Đông Hoàng cũng đắc đạo thì cái vị diện này liệu có chịu nổi không.
Hồng Quân lại nói Thái Nhất sát nghiệp quấn thân, nhân quả nhiều hơn sao trời, không thể đi con đường công đức, mà dùng lực chứng đạo lại càng khó.
Kẻ bộc phát tâm ma chứng tỏ tinh thần không vững, đúc thánh thể và thánh hồn tỉ lệ rất thấp, ban Hồng Mông Tử Khí cho loại người này, cùng lắm tác dụng ngang bùa bình an.
Nhắc tới tâm ma, Nữ Oa mắt dán vào hình ảnh sơ chiếu ở Thang Cốc, canh cánh trong lòng rất nhiều câu hỏi, chung quy vẫn là xung quanh chuyện kim ô huynh đệ.
Theo hiểu biết của nàng thì Đế Tuấn sẽ không ra tay với Thái Nhất, ngược lại còn trợ đối phương thành thánh, lúc đó sẽ khó kiểm soát ván cờ này.
Hồng Quân có nghĩ qua, nếu là thái dương thần Thái Huyền thì có thể, đáng tiếc bây giờ y là thiên đế Đế Tuấn, sau ngần ấy năm đứng dưới hào quang của đệ đệ, y tuyệt đối sẽ không để cho hắn có cơ hội vượt trội hơn mình thêm một khắc nào nữa.
Đạo tổ nói. - "Xem trọng tình thân là một chuyện, mang đặt lên bàn cân lợi ích, thì lại là một câu chuyện khác.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt râu. "Lão sư, việc tâm ma của Đông Hoàng Thái Nhất thoát ly khống chế, thỏa moái du ngoạn, tách khỏi nguyên linh có phải nên xem xét lại? Ma chướng có khả năng tự do hành sự như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy."
Thông Thiên Giáo Chủ : "Đông Hoàng Thái Nhất từng rơi vào tay ma tổ La Hầu, có trời mới biết tên đó làm gì hắn."
Hồng Quân nhíu mài. Nhớ lại trong quá trình trị thương cho nguyên tác, ông ấy kiểm tra nguyên thần không phát hiện dấu hiệu bị ma nhiễm, mà sạch sẽ như thể chưa từng đụng đến tà môn.
Tuy nhiên việc hắn luyện vạn hồn ở Vạn Cốt bổ nguyên linh thì ràng ràng như ban ngày.
Đảo tổ thăm dò mấy lần không thấy bất thường, nguyên thần hắn đúng là có dấu hiệu phân tách nhưng nó đang ở Phong Đô thành.
Còn ''tâm ma'' dưới kia nguyên thần hoàn toàn tách biệt với nguyên tác, dù hơi thở, linh khí, bản nguyên... Cùng một nguồn gốc.
Hình dung một chút, hai người giống nhau từ ngoại hình tới tính cách, cùng sinh ra ở một nơi nhưng lại không có chung huyết thống.
Hồng Quân thở dài, không hiểu La Hầu đã làm thế nào.
Tại Thang Cốc phía dưới, Đế Tuấn sau khi ra sức thiết phục không thành đã vô cùng tức giận, chuyện thằng em đặt đâu ngồi đó đã không còn đứng về mình nữa khiến cho y chịu một đả kích không hề nhẹ.
Lý Băng Thu không muốn cả hai thêm căng thẳng, đành tìm cớ quay đi.
"Đứng lại đó." - Đế Tuấn dịch chuyển đến chắn ngay trước mặt, biểu cảm phẫn nộ túm chặt vai hắn.
Hắn nhìn chằm chằm người đối diện. Thế nào mới thỏa mãn huynh trưởng. Từng ngồi ở vị trí chủ nhân tam giới, vạn người quỳ bái, hiện tại cũng đứng ở chỗ thiên đạo thánh cảnh, ai cũng mơ ước.
Đế Tuấn : "Sao đệ có thể bỏ qua chuyện có kẻ tính kế người thân của mình chứ?"
Lý Băng Thu không nhịn nổi đáp trả. "Vậy huynh có biết hủy hồng hoang, Quỷ Xa, Khâm Nguyên... Và những người từng theo chúng ta vào sinh ra tử sẽ không còn cơ hội tái sinh không?"
"C·hết thì cũng đ·ã c·hết rồi." - Đế Tuấn nghe đến đó, vội khoanh tay ngoảnh mặt đi chỗ khác. "Làm đại sự, khó tránh khỏi t·hương v·ong."
Thật ra y còn tính nói mấy câu khó nghe hơn, nói trắng ra yêu đình không còn, đám người yêu thần căn bản không còn tác dụng, sống hay c·hết có ảnh hưởng đến đâu.
Nhưng cuối cùng lời gần tới miệng lại nén xuống. Vẫn là không nên nói.
"Suy nghĩ cho kỹ. Ba ngày sau huynh trưởng lại tới tìm ngươi." - Yêu hoàng giơ ba ngón tay lên, có thể thấy chính bản thân y cũng không hề hy vọng hai huynh đệ đi chung cả đoạn đường, tới đây lại trở mặt thành thù.
Nháy mắt, Đế Tuấn biến thành thiên tiên chi khí tản đi.
Đông Hoàng nhặt Hà Đồ Lạc Thư tiến lại phía bên ngoài kết giới đặt xuống, hỏi vọng vào bên trong xem thiên đình bảo khố hộ trận, làm sao mới phá giải được.
Sau một hồi chờ đợi mà không nghe chị dâu hồi đáp, hắn thở dài quay lưng bỏ đi.
"Thúc thúc.... Thúc thúc.... Khoan đã." - Đại thái tử ra trễ chỉ kịp thấy bóng lưng, y định đuổi theo nhưng bị kết giới của Đế Tuấn cầm chân.
"Thái tử chậm quá. Đông Hoàng đang vội nên đi mất rồi." - Giọng nói lạ gần đó kêu lên.
Không biết từ đâu xuất hiện một tên tiểu yêu lai lịch không rõ, ánh mắt phán xét nhìn Đại Kim ô.
"Ngươi...?! Trông ngươi rất quen." - Đế Hoang cảnh giác nhưng nhìn kỹ lại đối phương là yêu tộc liền buông xuống phòng thủ, cố nhớ lại xem mình đã gặp tên này ở đâu.
Tiểu yêu quan sát không có bất kì ai xung quanh, nhanh chóng tiếp cận đến bên ngoài kết giới.
"Tiểu nhân là thiên binh, từng gặp đại điện hạ và thập điện hạ lúc hai vị và thiên hậu chuẩn bị rời đi."
Đế Hoang : "À! Là tên kêu gào bảo ta đi trả thù cho Khâm Nguyên thúc thúc, ta nhớ ngươi rồi... Sao ngươi đến được tận đây?"
"Chuyện đó tính sau, tình hình yêu tộc hiện tại đang vô cùng cấp bách, Đông Hoàng cần mở bảo khố lấy tài nguyên chuẩn bị khai chiến vu tổ." - Tên tiểu binh rít lên, điệu bộ rất khẩn trương, vừa nói vừa thăm dò thái độ Đế Hoang.
Yêu tộc thái tử nghe vậy bảo gã đi nói lại với Thái Nhất muốn mở thiên đình bảo khố chỉ cần thoa một giọt kim ô huyết mạch lên cửa là xong.
Ra là thế! Thảo nào ta phá hết mấy ngày trời không xong!! - Tên tiểu yêu nói thầm.
"Ta sẽ lập tức đi báo cho Đông Hoàng." - Gã định đi thì chợt nghĩ đến một chuyện rất hay, lại quay sang nhìn chằm chằm Đế Hoang. - "Thái tử, thái tử có muốn tham chiến trợ giúp yêu tộc không? Có thêm thực lực của thái tử chắc chắn sẽ đỡ cho Đông Hoàng phần nào."
Đế Hoang chỉ tay làm một vòng xung quanh. "Ta muốn... Nhưng ngươi cũng thấy rồi đó! Phụ hoàng giăng kết giới, con ruồi cũng không ra ngoài được."
Tiểu yêu rút từ trên người ra một cái mai rùa. "Chỉ cần thái tử muốn ta, tiểu nhân nguyện dùng sức mọn giúp đỡ một tay."
"Đương nhiên bổn thái tử muốn!?! Đánh c·hết vu cẩu." - Đại Kim Ô khẳng định.