Chương 141 : Thái Dương Khuất Núi.
Đại đạo thánh nhân thân phận tối cường cỡ nào, lại bị hai tên chuẩn thánh chi cảnh lớn tiếng không dám nói gì. Loại chuyện phá vỡ tam quan người khác này Hậu Thổ cũng không phải nhìn thấy lần đầu.
Lần một lần hai còn bỡ ngỡ, bây giờ đã quá quen thuộc. Nhiều khi cả đám tụ tập mà không nghe nam chính bị chửi còn có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.
Phần thái độ của hệ thống càng không đáng nhắc tới, phải chi Nghê Thường ấm ức thì nó còn giúp y ra mặt, đằng này cam tâm tình nguyện b·ị b·ắt nạt.
Nó nhớ mãi vẫn không tài nào ngộ ra trước đó đã làm chuyện thất đức gì, lũ nam chính một tay mình đào tạo nếu không sát phạt quyết đoán thì cũng là loại lục thân bất nhận, tàn bạo đến mức quỷ khóc thần sầu.... Ai như tên này, bỏ thì không nỡ, ở thì không thông.
Phía ngoài quỷ cung truyền tới vô số tiếng hét chói tai, theo sau đó là âm thanh của lũ tiểu quỷ hớt hải chạy vào.
"Bẩm nương nương... Nhân gian, nhân gian phát sinh thiên tượng dị biến, bầu trời tối sầm như ban đêm dù đang là giữa giờ ngọ, ngày hạ chí."
Hậu Thổ nhìn sang phía đối diện, Lý Băng Thu còn đang ngơ ngác. "Chúng ta đi xem thử."
Bốn người bọn họ nháy mắt hiện thân huyết hải.
Tưởng bọn quỷ sai không phân biệt được đâu là dị tượng, đâu là thiên cẩu thôn nhật nhưng có vẻ như sự tình nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Mặt trời như bốc hơi khỏi thiên thượng, không chút dấu vết.
Giữa tứ bề màu máu có thể quan sát thấy biển sao đỏ và thái âm tinh chìm nổi, chút ánh sáng mịt mờ loang lỗ khiến cảnh quang dần biến hóa quỷ dị, dưới đất ngập trong tang điền, sinh linh tiếng than khóc tuyệt vọng tựa ngày tận thế.
Mà kẻ có thể khống chế bầu trời biến thành cái dạng này còn ai ngoài yêu hoàng Đế Tuấn.
Không chỉ riêng nhân giới, luân hồi cũng rơi vào xáo trộn, oán linh bị bóng tối tuyệt đối kích thích, bản chất trở nên điên cuồng.
Hắc, Bạch Vô Thường bẩm lên cảnh cô hồn liên tục kêu la muốn thoát ra khỏi quỷ thành, cả hai đánh thế nào chúng cũng không chịu im lặng, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn tới đại loạn, chỉ xin địa mẫu nương nương định đoạt.
Hậu Thổ đau đầu, phải làm sao mới tốt. Để nàng trực tiếp ra tay sẽ đánh chúng hồn phi phách tán, còn không thì với cái đà này âm giới thất thủ chỉ là vấn đề thời gian.
Côn Bằng khều tay hắn ra dấu. "Thái Nhất!! Móc ra đi."
Lý Băng Thu chửng hưng, tưởng mình nghe nhầm. Móc cái gì cơ?
Côn Bằng nói nhỏ. "Lần đầu tiên chúng ta đánh nhau ở nhân giới, đệ bị ta với bọn Đế Giang vây trong trận, khi ấy không có thái dương, đệ đã móc mắt mình ra làm mặt trời, giờ đường cùng rồi, mau móc mắt ra."
Lý Băng Thu ngẩn người ra, nghi ngờ Côn Bằng không biết thật hay đang chơi mình. Hắn với nguyên tác đã chính thức tách ra, giờ có móc cả hai con mắt cũng chẳng có tác dụng gì.
"Huynh thấy cặp sừng không?" - Lý Băng Thu dùng hai tay chỉ lên đầu mình. "Ma tu là phần âm khí, thái dương chính khí ở chỗ Đông Hoàng Thái Nhất nguyên tác."
Mà hắn bây giờ là hắc ô, không phải kim ô... Ủa mà mắc cái gì có đại đạo thánh nhân đứng một đống ở đằng kia không bảo y tìm cách.
Vậy là hai người xuyên không lại dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tới chỗ nam chính.
Nghê Thường hiểu ý, y không phải là không muốn giúp nhưng mà hồng hoang là địa bàn của thiên đạo, rừng nào cọp nấy, đại đạo thánh nhân ở đây có hạn chế, đâu phải muốn làm gì thì làm.
Hệ thống : [ Ngươi muốn Nghê Thường làm gì đây? Đẻ ra một thái dương tinh khác à? ]
Trong lúc bọn họ đang cãi xem ai là người giải quyết thì bên trong Huyết hải bùng lên một đợt ánh sáng mỏng manh, ánh sáng yếu ớt tạm thời bình ổn lại đám âm binh.
Hóa ra là phân thân của hắn và nguyên tác bỏ lại điều hành luân hồi - Đông Nhạc đại đế, y đã diễn hoá thành thái dương soi sáng cõi u minh.
Vậy là tu la thành, u minh điện trở thành chốn duy nhất có ánh sáng hiện hữu.
Mà trên mặt bọn họ không vơi bớt căng thẳng, dù sao cũng chỉ là một cái phân thân, có thể sáng được bao lâu.
Lý Băng Thu trầm tư suy nghĩ, hắn đề nghị Côn Bằng đến yêu giới tìm nơi thời không nhiễu loạn, đánh dấu yêu văn để liên kết với hồng hoang luân hồi.
Còn hắn cùng nam chính đi dò la tung tích Đế Tuấn, tìm cách đưa y đến yêu giới an toàn.
Côn Bằng : "Thế cũng được, vậy chúng ta gặp lại ở cổ thiên đình. Hai người bảo trọng."
Nam chính : "Nhạc phụ, chúng ta cũng nhanh chóng lên đường đi."
[ Đứng lại ] - Hệ thống quát lớn vào mặt nam chính. [ Ngươi giỏi quá ha? Xong vai Hậu Nghệ tưởng hết việc luôn rồi à, phải trở về nhân tộc nữa chứ? Đoạt xác thì không đi, toàn lo chuyện vớ vẩn. ]
Nam chính chợt nhớ ra thân phận chính của mình. Y còn chưa có nhận nhiệm vụ chính tuyến nhân tộc.
"Nhạc phụ, hay là cha đi tìm yêu hoàng Đế Tuấn trước, ta đi nhân tộc đoạt xác Hiên Viên rồi lập tức chạy đi tìm cha.''
Đoạt xác đệ tử của mình, loại chuyện bất nhân như thế hệ thống xúi thằng nhóc này làm được sao?
Lý Băng Thu gật đầu cho qua, ở nhân tộc luôn khỏi đi tìm ta cũng được. "Vậy đi đi."
Cuối cùng chỉ còn lại Hậu Thổ, hắn và hai tên kỳ đà cản mũi.
Địa mẫu liếc mắt, Hắc, Bạch Vô Thường rén ngang, họ cáo bận rồi nhanh chóng vắt giò lên cổ, chạy tót về u minh không ngoảnh lại.
Lý Băng Thu : "Ta cũng phải đi tìm ca ca đây, cáo biệt nương nương."
"Ngươi có thể vì luân hồi chưa hoàn chỉnh mà cân nhắc không đi tìm Đế Tuấn." - Hậu Thổ nói. Thánh nhân nhìn được lần này chia ly chính là tử biệt.
Lý Băng Thu nói luân hồi chỉ cần có Hậu Thổ, Phong Đô đế vị không có người này sẽ có người khác.
"Ta hiểu rồi!" - Hậu Thổ ngước lên cao, bất lực vạn phần. Cứ ngỡ thành thánh, có thể giống như xưa, đem đất đai ngàn dặm vì ai mà lay chuyển.
Nàng quay người bước sâu vào trong u minh, bỉ ngạn hoa theo gót nở rộ.
Hậu Thổ đi rồi, hắn cũng hóa thân hắc điểu bay mất.
Hồng hoang tứ hải đều nghe chúng sinh than khóc, chả biết tính là may mắn hay xui xẻo, từ sau lần rút sợi tơ tình, Băng Thu dần hình thành sự vô cảm với nỗi đau của kẻ khác.
"Huynh trưởng ở đâu nhỉ? Thang cốc không thấy, thái dương tinh thì không còn... Cổ thiên đình càng không thể về..."
Trong khi hắn còn mải mê bơi trong mớ hỗn độn suy nghĩ để tìm tung tích Đế Tuấn thì đại quân vu tộc xuất hiện trong tầm nhìn, dẫn đầu là mười một vu tổ, khí thế như vũ bão.
Bọn chúng hành quân trông vô cùng tức cười, có lẽ do không thấy đường đi, cứ một lát là vài tên đi sau lại va vào lũ đi trước ngã nhào ra đất, đứng dậy chửi nhau chí chóe.
"Nhìn giải trí thật!" - Lý Băng Thu nói nhỏ, rồi hắn tắt ngay nụ cười khi nhìn thấy thuộc hạ của mình bị khô tù mộc áp chế dắt đi.
Thế quái nào Phi Đản, Phi Liêm bị vu tộc bắt. Hai cái đứa báo đời này không phải đang ở Bắc Minh à.
Mà Chúc Dung đang từ bộ dạng hầm hố lại chuyển sang hưng phấn, gã vung tay ném một q·uả c·ầu l·ửa lên trời rồi hét lớn.
"Đông Hoàng Thái Nhất ra đây cho lão tử!?"
Lý Băng Thu giật mình, tim đập thình thịch trong lòng ngực... Tuy nhiên hướng q·uả c·ầu l·ửa đó đang bay là hướng khác. Cũng không phải ném về phía hắn.
Từ chỗ đó rơi xuống mấy con chim sẻ nhỏ bị nướng thành than.
"Hừ?!! Không phải à?!" - Chúc Dung lẩm nhẩm, nét mặt trở lại chán chường như cũ.
Đế Giang bực bội. "Chúc Dung, đừng phóng hỏa lung tung nữa."
"Coi huynh ấy nhớ Đông Hoàng Thái Nhất đến phát điên kìa." - Huyền Minh tổ vu bĩm môi.