Chương 143 : Vu Tộc, Nhân Tộc ( 1 )
Lồng giam được Cú Mang gia cố bằng khô tù mộc, loại này lửa đốt không cháy, binh khí tầm thường khó lòng cắt đứt. Mà ngay cả khi có thể giải quyết được mớ dây leo thì đưa Phi Đản, Phi Liêm an toàn rời đi ngay trước mặt Tiêu Phàm và mười một tổ vu kiểu gì.
Đằng trước, phía sau, bên trái, bên phải hướng nào cũng là vu tộc.
Để tìm hiểu tại sao hai người họ vô duyên cô cớ b·ị b·ắt, Lý Băng Thu liều lĩnh tới gần khu vực giam giữ tù binh, hắn khéo léo lách người qua tản đá lớn, lợi dụng tầm nhìn che khuất mà thi triển thay hình đổi dạng.
Chỗ giam giữ vô cùng ồn ào, tiếng lính canh, tiếng giáo mác binh khí lẻng kẻng cả một góc trời.
Vu tộc bàn nhau về chuyện tổ vu nghe lời Tiêu Phàm giữ mạng hai tên yêu thần trong tình trạng lương thực khan hiếm khiến không ít kẻ bằng mặt không bằng lòng.
Hơn một nửa quân số gần mười ngày nay chưa có gì bỏ bụng, cứ tiếp tục như thế thì xác định c·hết đói hết. Tên nào tên nấy nhìn không có tý sức sống, khuôn mặt thì uể oải còn ánh mắt đờ đẫn vì thiếu ngủ sau những ngày hành quân xuyên đêm.
"Yêu tộc gian xảo, lưu mạng chúng lỡ như chạy thoát thì...." - Ai đó nói.
Một gã đại vu cười khà khà. "Không thoát được, yêu đan nát, kinh mạch đoạn, chỉ là chút hơi tàn chờ con cá lớn tới thôi."
"Cá lớn?!"
"Ngươi ngốc thế? Dĩ nhiên là Đông Hoàng Thái Nhất, vu tổ nói chỉ cần g·iết được hắn là có thể trở thành hồng hoang chủ nhân. Thiên hạ đều là của vu." - Bọn chúng không nén được vui thích động viên nhau.
Chúng cao hứng nhắc tới Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận, lần đầu thi triển gọi được Bàn Cổ ma thần hư ảnh đã khích lệ rất lớn tới đám người đơn thuần này, tất cả cho rằng trận bất khả chiến bại, trấn áp tam giới.
Hắn không buồn để ý, kẻ khờ đúng là có phước của kẻ khờ, hồng hoang bá chủ dễ làm như vậy sao?
Lợi dụng lúc bọn lính lơ là phòng bị, Băng Thu đến cạnh mộc tù, Phi Đản, Phi Liêm kinh mạch toàn bộ bị hủy, yêu đan cũng không còn, đúng như lời đám vu tộc nói.
Lúc này Phi Đản chợt nhìn ra phía ngoài, xuất hiện trong tầm nhìn nhạt nhòa của gã là một cái bóng đen bất động dưới thứ ánh sáng đỏ c·hết chóc của màn đêm, đôi mắt đối phương lóe lên sắc vàng mờ ảo.
Phi Đản bật cười, Phi Liêm bên cạnh thấy vậy lắc đầu thở dài. "Vẫn cười được à?"
"Hình như ta sắp không xong rồi. Ta vừa ảo giác thấy mắt Đông Hoàng." - Phi Đản.
Phi Liêm : "Huynh đệ, đừng làm ta sợ. Ngươi nhất định không được c·hết trước ta đâu đấy."
Lý Băng Thu nhìn chằm chằm cả hai. "Hai tên ngốc các ngươi, tại sao lại chạy tới đây cho vu tộc bắt?"
Phi Đản, Phi Liêm nhận ra hắn liền nhướn người dậy, họ trở nên vui vẻ như hai đứa trẻ con mà quên đi cơn đau xé da, xé thịt hiện hữu.
"Là tại ta hết, hôm đó nghe tin tộc đàn của mình bị g·iết đã không kiềm chế được cho nên... Không liên quan Phi Đản." - Phi Liêm cúi đầu.
Lý Băng Thu thở dài. "Ngu xuẩn, bây giờ thì hay rồi, nói thử xem ta làm sao cứu ngươi ra đây hả?"
Hai người bọn họ nhìn nhau, tự biết bản thân không sống được bao lâu, không muốn hắn vì cứu mình mà mạo hiểm.
Phi Liêm : "Đông Hoàng, bọn ta trước giờ có ba cái thắc mắc không dám hỏi. Hôm nay tự thấy thời gian không còn nhiều, muốn minh bạch mọi việc."
Phi Đản : "Linh hồn các huynh đệ t·ử t·rận ở Vạn Cốt thiên sơn có phải như người ta đồn..."
"Phải! Là ta nuốt bọn chúng." - Lý Băng Thu không chút do dự. "Phượng tộc cũng ta diệt."
Phi Liêm lần này có chút ngập ngừng. "Việc thứ hai...."
Lý Băng Thu : "Cứ nói đi."
"Người và vu tộc là loại quan hệ gì?"
"Đời này không chung đường." - Hắn nói.
Phi Đản, Phi Liêm phảng phất nụ cười mãn nguyện, có lời này của hắn, họ không còn hối tiếc. Mà Lý Băng Thu cũng có câu hỏi muốn cả hai thành thật nói ra đáp án.
"Nếu biết sớm biết kết cục ngày hôm nay, năm đó các ngươi vẫn theo ta chứ?"
Phi Đản : "Hồng hoang rộng lớn, thánh nhân đầy trời, bọn họ đều mang mấy chữ thuận theo tự nhiên ra để ngoảnh mặt làm ngơ, làm gì có ai vì bọn ta đứng ra chống lại vu tộc, không theo người thì theo ai?"
Phi Liêm : "Chọn lại bao nhiêu lần cũng không thay đổi. Quyết không hối hận."
"Hay cho câu quyết không hối hận! Được! Kiếp sau gặp lại." - Lý Băng Thu thì thầm, gò má lăn dài một giọt nước mắt. Tay đưa vào phía trong buồng giam thi triển thần thông.
Lát sau Phi Đản, Phi Liêm gục mặt bất động. Trên người họ bay ra hai luồng linh khí nhập vào người hắn.
Băng Thu lắc nhẹ khuỷu tay, xong việc liền muốn quay đi thì gặp tình huống ngoài ý muốn.
Tên nhóc Tiêu Phàm vậy mà đứng sau lưng hắn từ lúc nào, biết mình đã bị lộ, Lý Băng Thu quyết định triệu hồi Thí Thần Thương. Cùng lắm thì chôn thân tại đây.
"Đừng nóng, ta vẫn chưa nói cho vu tổ biết." - Tiêu Phàm truyền âm. Còn mở miệng cười rất tươi. Tên này so với Nghê Thường ở một đẳng cấp khác hẳn, cảm giác như mỗi lần hắn muốn hành động, đều bị đối phương đi trước một bước.
"Có hứng làm một cái giao dịch không." - Y tiếp.
Hắn ở thế bị động, đành im lặng bước theo đằng sau.
Cả hai đi tới một nơi hoang vu, Tiêu Phàm ngừng bước cởi khăn trùm đầu ra. Khí tức lưu chuyển trên người thằng nhóc này không được bình thường, dương suy, âm thịnh, ấn đường ảm đạm như tiếp xúc lâu người với n·gười c·hết.
Lý Băng Thu : "Muốn gì cứ nói thẳng ra."
Tiêu Phàm :"Chẳng giấu gì thiên đế, ta muốn mượn một thứ."
Mượn cơ đấy, mấy loại xảo trá này nhìn là biết muốn thó Hỗn Độn Chung rồi.
Tiêu Phàm : "Yên tâm, không phải Đông Hoàng Chung."
"Không phải?!" - Hắn chau mài. Một tên xuyên việt giả hốt cả Xạ Nhật Thần Cung mà chê Hỗn Độn Chung. "Thế ngươi mượn cái gì?"
Tiêu Phàm : "Mượn ngươi một sợi thuân ô linh vũ."
Băng Thu hoang mang nhìn y. "Lông của ta???" - Tên này bị biến thái à?
Tiêu Phàm : "Ta muốn chế một loại đan gọi là Vũ... À Vũ Phiêu Hoàn. Chính nó."
Chế đan! Lý Băng Thu từng thỉnh giáo Côn Bằng luyện đan, lão ấy gom vô số nguyên liệu còn dị hơn, từ gan rắn, nước mắt cá sấu rồi tới bướu lạc đà, móng chân khỉ đột...
Thôi thì có một sợi lông cũng không vấn đề gì, ngoài công dụng thắp sáng tạm thời thì chả có gì nổi bậc... Nhưng tại sao hắn phải cho. Từ vị trí hiện giờ cả hai đang đứng, Lý Băng Thu phán đoán mình có thể rời đi an toàn.
Như đọc vị được ý nghĩ của hắn, Tiêu Phàm nhìn lên trời. "Vu tổ Đế Giang và Chúc Cửu Âm đang ở đối diện ngọn núi này."
Thật ra họ Tiêu không rãnh đi chế đan, chẳng qua mấy ngày trước Tiêu Phàm tra trên hệ thống của mình phát hiện chỉ số của Đông Hoàng Thái Nhất rất cao, cảm thấy hắn c·hết ở lượng kiếp thì quá đáng tiếc nên mới tốn nhiều tâm tư cùng vu tộc bày kế.
Muốn thông qua Kim Ô lông sau này hồi sinh, lập khế ước thu hắn làm tiểu đệ.
Tuy nhiên đối phương sợ nằm mơ không nghĩ tới hắn cũng là người xuyên việt.