Chương 144 : Vu tộc, Nhân tộc. ( 2 )
Bỏ đi, chỉ là một sợi lông, không phải báu vật gì đáng kể. Hắn nhổ linh vũ trên cổ ném qua, nếu thật sự đối phương cần thái dương chi khí trong linh vũ thì phải tìm nguyên tác mới đúng bài.
Dùng hắc vũ luyện đan đi, cầu cho ngươi tẩu hỏa nhập ma mà c·hết.
Việc này suôn sẻ hơn dự kiến khiến cho Tiêu Phàm có chút hoài nghi, phần cũng vì cái lông có màu đen, Kim Ô thì lông đáng lẽ phải màu vàng chứ.
Lý Băng Thu căng thẳng, không ai hỏi tự động hắn buộc miệng nói lông tơ nên chưa trổ màu xong, lời này càng làm họ Tiêu thêm nghi ngờ.
Tiêu Phàm mở hệ thống giám định ra, sau khi xác nhận thứ này thuộc về Đông Hoàng Thái Nhất thì mới yên tâm cất vào tay áo.
Lại một kẻ được hệ thống bao nuôi. Lý Băng Thu có hơi tủi thân, ai cũng có hệ thống dẫn đường, chỉ hắn như thằng mù đi đêm.
"Ngươi có thể nhìn thấy à?" - Tiêu Phàm bắt gặp ánh mắt kì lạ của yêu hoàng đang nhìn phía mình, cảm giác không đúng lắm, từ sau khi biết Đế Thập xuyên không, y nhìn ai cũng nghi ngờ.
Lý Băng Thu xóa tan dòng suy nghĩ đó ngay lập tức bằng cách khen đối phương trong thời gian ngắn đã đột phá chuẩn thánh viên mãn.
Hóa ra là đang nói cảnh giới!? Còn tưởng hắn nhìn thấy hệ thống của ta - Họ Tiêu tưởng thật liền tỏ ra kiêu ngạo, tâng bốc nhân tộc nhiều nhân tài, phê phán yêu tộc không chút gượng mồm.
"Yêu đình gây nhiều nghiệp ác, thánh nhân cũng không thuận mắt các người, nếu ta là yêu hoàng, sẽ sớm tự lo cho chính mình đường lui."
Lý Băng Thu gật đầu thể hiện như bản thân đang lắng nghe. "Ngươi nói thử xem."
Chỉ chờ có thế, Tiêu Phàm huyên thuyên kể hướng bắc Côn Luân sơn, cách ba trăm dặm là Đào Hoa đảo, đảo chủ rất lợi hại, còn không quên nhấn mạnh rằng nếu hắn chịu vứt bỏ mặt mũi làm thần thú hộ sơn, nói không chừng có thể được vị đảo chủ thần thông quảng đại kia che chở qua lượng kiếp.
È!! Thật buồn nôn, Lý Băng Thu dùng đầu gối suy nghĩ cũng đoán được tên đảo chủ kia chính là y.
Lý Băng Thu. "Hừm! Hổ mắc bẫy nào có dễ cho chó nhảy qua đầu. Cái tên đảo chủ kia nếu tài phép như ngươi nói sớm đã đắc thành thánh đạo, có đâu lại an phận phàm tục làm nhân vật nhỏ chờ thời."
"Thì ta gợi ý cho yêu hoàng thôi. Nghe không tùy ngươi." - Tiêu Phàm đốt cháy dịch chuyển phù, sa mạc hoang vu bấy giờ nổi lên bão cát. Ánh sáng từ phù chú bừng lên, đồng thời thu hút chú ý của vu tổ phía bên kia đỉnh núi tuần tra.
"Chịu lộ diện rồi sao con quạ kia!!!" - Âm thanh náo động hoang cảnh, ngàn vạn trượng không gian bị xé nát, vu tổ Đế Giang giận dữ kêu gào, nắm đấm hướng về phía Lý Băng Thu phi tới.
Họ Tiêu nhoẻn miệng cười. Tới khi nhận ra bị thằng nhãi nhân tộc chơi, hắn chỉ có thể tức giận nhìn theo thân ảnh đối phương đang tan biến mà không thể làm gì được.
Vu tổ bắt đầu hợp lực vây công tứ phía, tình thế tiến thoái không có đường lui, dưới chân cũng là mấy trăm vạn vu nhân tập họp.
Không cầm Hỗn Độn Chung, khả năng có thể đào tẩu còn mỏng manh hơn trúng số độc đắc.
Đế Giang ngân dài tiếng cười của gã tựa như tiếng gọi hồn, vu tộc hình thể cao to khủng kh·iếp, trên thân đeo đầy trang sức kết từ trăm khúc xương cốt yêu tộc, tạo cho người ta nổi sợ kinh hồn bạt vía.
"Con quạ kia, lão tử tìm ngươi rất vất vả. Cũng biết trốn lắm, cứ ôm thắt lưng của đạo tổ mãi không buông."
Lý Băng Thu châm chọc nếu đổi lại là lũ mãng phu bọn họ gặp chuyện, sợ là tìm khắp hồng hoang chưa chắc có nổi một người nói giúp.
"Con quạ thối tha." - Chúc Dung tổ vu bị chọc tức, gã lao tới t·ấn c·ông hắn.
Một cước đạp trên ngọn gió, hắn hoá bản thể bay lên trước khi hứng trọn kình lực từ cơn thịnh nộ của hỏa thần.
Chúc Cửu Âm hai tay siết chặt vào không khí, dòng thời gian xung động loạn lạc. Không thời gian đông cứng như bức tường vô hình.
Xa Bỉ Thi, Cú Mang, Cường Lương... Lần lượt toàn bộ vu tổ thi triển thần thông.
Cảm thấy mình cận kề c·ái c·hết. Lý Băng Thu sau một khắc do dự đã quyết định dùng tới con dao hai lưỡi, hắn ném Thí Thần Thương xuống, chí bảo tạo một cái vực thẳm đen ngòm ở nơi tiếp đất.
Từ trong vực chui ra bướm đen cùng trùng trùng, điệp điệp oán khí.
Oán linh kêu gào, những cái này đều là vong hồn yêu ở Vạn Cốt thiên sơn c·hết thảm dưới tay vu tộc, bọn chúng đối với vu oán hận tận trời.
Đại vu miễn cưỡng có thể chống chịu, ngược lại tiểu vu bị oán khí thâm nhập, cơ thể biến dạng thối rửa gớm ghiếc.
Lợi dụng vu tộc huyên náo, nương theo huyễn thuật, Lý Băng Thu phân thân thành ba mươi ba cái hư ảnh giống nhau như đúc, hư ảnh tản ra, tháo chạy theo các hướng khác nhau.
"Muốn chạy?! Đuổi theo cho ta!" - Đế Giang hô to, đám người vu tổ nóng lòng liền trúng chiêu điệu hổ ly sơn, theo lệnh Đế Giang, tất cả bọn họ lập tức truy tung.
Kỳ thực Lý Băng Thu chưa từng rời đi mà đang ẩn thân đứng bên mép ma vực, liên tục truyền linh lực vào Thí Thần Thương, đám ma hồn này căn bản hắn chưa luyện hóa xong, chỉ có thể tạm thời thông qua ma thương điều khiển chúng.
Được một lúc thì lồng ngực nhói lên cơn đau điên đảo diên phong, bàn tay biến đổi, ngoại quang cũng biến dạng tới mức không thể nhìn ra.
"Bị phản phệ rồi."
Đám oán linh sau khi trả thù vu tộc đã tụ tập thành tòa đại sơn bao bọc lấy Lý Băng Thu, lũ này nếu mà oán vu tộc một thì hận hắn mười.
Mỗi khắc trôi qua, số lượng ma hồn vây quanh càng tăng, chỉ chờ đợi Lý Băng Thu cạn kiệt linh lực, sẽ thay nhau xé nát từng mảnh nguyên thần của hắn cho hả dạ.
"Ta không thể c·hết như thế này."
Lý Băng Thu choáng váng khuỵu xuống, tầm nhìn tối đen, cảm thấy thời cơ đã đến, ma hồn bạo phát t·ấn c·ông, chui vào miệng, hốc mắt, tai. Cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
"Đông Hoàng!!"
Trước khi tất cả chìm vào tịch mịch, tiếng gọi vang vẳng bên tai của một cô gái truyền tới.
Mọi thứ xung quanh trở thành hư vô.
"Điện hạ...?!! Tỉnh dậy đi điện hạ."
"Điện hạ!!"
Hắn mở mắt ra tại một căn phòng đẹp đẽ khôn cùng, bên cạnh là thiếu nữ xinh đẹp xa lạ, miệng không ngừng gọi tên.
Lý Băng Thu giật mình đẩy nhẹ một phát nào ngờ người kia văng đi thật mạnh vào tường, sau khi bình tĩnh lại nhận ra nàng đó là một cô nương yêu tộc.
"Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, điện hạ cảm thấy thế nào rồi... Người còn nhận ra th·iếp không?" - Nữ nhân kia khổ sở đứng dậy, vội nhặt chén thuốc dưới đất mang đi.
Lý Băng Thu ngượng cứng đơ cả người, nhìn cách ăn mặc thì nàng là một thiên nữ trước đây ở cổ thiên đình nhưng cụ thể là ai hắn làm sao nhớ nổi, thiên nữ mỗi cung hơn một vạn.
Nàng ta thở dài : "Th·iếp là Nghê Hồng... Thôi bỏ đi, điện hạ không sao là tốt rồi."
Hóa ra là tỷ tỷ của nam chính, Băng Thu lại hỏi. "Là ngươi cứu ta?! Nhưng mà..." - Hắn ngập ngừng nhớ lại, hôm đó oán hồn nhiều như thế, nàng ta làm sao cứu được vậy.
"Là tỷ ấy liều mạng rút thần thương của nhạc phụ ra khỏi vị trí ban đầu, cũng may cái ma vực kia khép lại, kéo theo toàn bộ oán hồn biến mất." - Nam chính xuất hiện trong bộ dạng của Hiên Viên hoàng đế, xem ra đã đoạt xác thành công.
Bấy giờ hắn mới để ý tay của Nghê Hồng đang băng bó, nàng ta ban đầu cũng chỉ là con cờ trong tay. Không ngờ lúc nguy cấp lại cứu hắn một mạng.