Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 16 : Vu Yêu Trận đầu ( 1 )




Chap 16 : Vu Yêu Trận đầu ( 1 )

Yêu tộc đi ngang nam hải, nhớ ra giữa mình và tổ long Doanh Chính còn một trận quyết đấu, Đông Hoàng tại đoàn người biến mất.

Hắn bước đến đứng hồi lâu trước mặt biển, long tộc khí vận từng đạo bay lên cao, khí vận này cùng phượng tộc lúc trước không khá hơn là bao nhiêu, sau một cái thiên địa lượng kh·iếp còn được phần này cũng coi như Doanh Chính có bản lĩnh.

Hỗn Độn chung bay ra từ thắt lưng đến cạnh, hiển hóa lão trung niên tóc bạc.

"Muốn tìm tổ long đánh thật sao?!"

"Không thể à?!"

Ông ta đắn đo một lát rồi gật đầu. "Được! Nhưng nếu cảm thấy không ổn liền để ta xé rách không gian trở về thiên đình."

Chín trên mười người xuyên không sẽ điều hướng linh bảo hóa hình thành mỹ nữ hoặc mấy em gái tiểu loli để tha hồ mà ngắm, hắn lại đi chọn ngoại hình trung niên cho Hỗn Độn chung, cũng vì tưởng nhớ đến cha.

Khuôn mặt cho đến dáng điệu linh thức hóa hình được tạo từ kí ức về người cha đã mất. Cảm giác ngoảnh mặt lại có ông ấy đi theo đằng sau với nụ cười hiền hậu, ấm áp đến nhường nào.

Mặt biển sôi lên, tựa hồ rẽ làm hai nhánh lộ ra một lối đi sâu hút xuống tận đáy. Tổ long Doanh Chính ngồi trên đầu một con kim quy khổng lồ từ dưới biển bò lên.

"Thế nào yêu hoàng? Đổi ý muốn sinh con cho ta rồi?! Quả nhiên hai mươi bốn viên định hải thần châu vẫn rất đáng giá."

Hai tên đàn ông ở đây bàn chuyện sinh con, thật buồn nôn.

"Như đã hẹn, quyết đấu một trận?!"

Nhìn bộ dạng linh khí hỗn loạn của hắn rõ ràng còn chưa có hồi phục nội thương, tuy nhiên nếu đối phương đồng ý ăn thiệt thòi tổ long chẳng có lý do gì để từ chối.

"Đừng nói ta bắt nạt ngươi, quy tắc quyết đấu cho ngươi chọn."

"Được! Đấu tửu lượng đi." - Đông Hoàng Thái Nhất nghe vậy mặt mài phấn khởi, hắn không tin mình sẽ thua nhưng kỳ thực cũng không có ý tay đôi với tổ long.

Tổ Long : "..."

Cả hai sau đó nhập long cung, mỹ tửu mang ra, Doanh Chính uống hết tĩnh này qua tĩnh khác, Đông Hoàng Thái Nhất cũng không kém cạnh. Từng tĩnh rượu trút cạn vứt bừa bãi đầy đất.

Được một lúc cả hai đã ngà ngà say, y bắt đầu ba hoa kể về thời huy hoàng của mình, Bàn Cổ khai thiên ra sao, rồi lại sang bí mật sau việc Hồng Quân thành thánh, La Hầu ngã ngựa thế nào.

Thái Nhất lắng nghe, thi thoảng gật gù tỏ ra đồng cảm. Mấy cái này tiểu thuyết trên mạng viết đầy rẫy, cũng không biết đã đọc qua bao nhiêu lần.

Tổ long cao hứng vỗ tay thật mạnh lên bàn. "Người đâu! Dâng thêm rượu." - Lại quay sang nhìn hắn gương mặt đầy thưởng thức. "Tiểu tử không ngờ tửu lượng lại khá như thế!"

Bỗng một âm thanh như tiếng kim loại va vào mặt bàn thật lớn làm cả hai giật mình. Doanh Chính vội rụt tay xuống khỏi bàn, âm thanh kia không hiểu từ nơi nào mà ra.



Lo sợ đối phương bày trận hoặc che giấu tà vật bất lợi cho Đông Hoàng Thái Nhất, Hỗn Độn chung linh thức đứng bên cạnh phóng một tòa thiên uy đại thế đánh đổ tầng tầng thuật pháp bao quanh long cung.

"Ấy đừng!" - Tổ long hốt hoảng kêu lên.

Trận pháp ám toán, bảo vật nguy hiểm đâu không thấy, chỉ thấy trên người tổ long Doanh Chính xuất hiện chằng chịt rất nhiều xiềng xích bằng vàng quấn quanh. Này là thiên đạo cấm chế.

Ai ngờ tới cường giả một thời rơi vào tình trạng này, ở hồng hoang mặt mũi vô cùng quan trọng. Chả trách sợ người ta phát giác như vậy.

Bất đắc dĩ, Doanh Chính nhìn lại cả hai người. "Thế nào? Đẹp mắt chưa?"

Câu hỏi làm Thái Nhất tự nhiên cảm thấy chén rượu có vị chát, mặt mũi đối phương rơi sạch rồi, có khi nào diệt khẩu mình tại đây không?

"Ngoài ta sẽ không có kẻ thứ hai biết. Thái Sơ là Hỗn Độn chung linh thức, ta đảm bảo y sẽ không đi khắp nơi rêu rao."

Doanh Chính không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục uống rượu, cũng không biết năm đó y g·iết bao nhiêu mạng để bị thiên đạo đè đầu cưỡi cổ như này nhưng chắc chắn không nhiều bằng Thái Nhất hiện tại.

Thiên đạo âm thầm ghi nhớ từng cái nghiệp lực, đợi khí vận suy tàn nó tự khắc cầm sinh tử bộ đến đòi mạng từng người, không một ai thoát khỏi.

So với thân tử đạo tiêu, thiên đạo gông xiềng vẫn còn tốt chán.

Đông Hoàng Thái Nhất nhắc đến chuyện Ngao Nguyệt.

"Đợi lúc thích hợp ta sẽ tùy tiện tìm một lý do khai trừ Ngao Nguyệt khỏi thiên đình."

Doanh Chính :

"Ngươi muốn dùng Ngao Nguyệt để trao đổi kết quả đại chiến lần này hả? Ta vẫn chưa có thua đâu."

"Còn muốn đấu tiếp à?" - Đông Hoàng Thái Nhất đứng dậy rời đi. Xảy ra chuyện như thế hắn cũng không tiện ngồi lâu làm khách. "Vậy đợi khi khác lại tái đấu. Sở vụ ở cổ thiên đình còn nhiều, ta phải đi rồi."

Doanh Chính. "Tiểu tử, ngươi có sợ thiên đạo không?!"

Đông Hoàng Thái Nhất : "So với nó ta lại sợ chính mình hơn."

Hắn rời đi lúc sau, còn lại Doanh Chính một mình. Y nhìn nhiệt huyết thiếu niên hồi tưởng lại bản thân năm đó, trong tay nắm thiên thời khí vận nhưng không khả năng sửa chữa vận mệnh.

Bản thân thảm hại đến nổi mang theo hằng hà sa số kim xích không cách nào thoát ra chỉ có thể dùng thuật che mắt người ngoài,

Nếu năm đó La Hầu không tính kế, dựa vào tu vi chuẩn thánh đỉnh phong sớm đã mang phượng tổ và lân tổ tru diệt, long tộc cũng đã có một cái tương lai tốt hơn. Không cần liên tục tìm kiếm chủng tộc khác để sinh con bổ sung thêm khí vận.

Nghe tiếng bước chân, Doanh Chính nhắm mắt giả vờ ngủ.



Long hậu Canh Thần vốn định mặc kệ nhưng rồi lại mềm lòng, nàng cởi tấm áo choàng trên thân đến gần đắp lên lưng tổ long rồi lặng lẽ trở về cung.

Bóng long hậu rời khỏi, tổ long mở mắt ra, bàn tay bấu chặt áo choàng, mùi thơm dịu nhẹ trên đó bay vào mũi. Bây giờ mới để ý sau biến cố, trên dưới long cung đều lần lượt ra đi.

Chỉ duy nhất có long hậu vẫn luôn ở đây.

Thiên hôn công đức, không cần nữa. Chín đứa con, quá đủ rồi.

Trở về cổ thiên đình, Đông Hoàng Thái Nhất thả lại Hỗn Độn Chung trôi nổi trên đỉnh tam thập tam thiên để trấn trụ khí vận rồi lui vào thái dương tâm mạch bế quan.

Đoạn thời gian yên ổn không bao lâu nam tiên đứng đầu Đông Vương Công dựa vào mấy chữ đạo tổ sắc phong mà làm xằng bậy tự lập Huyền Môn tiên đạo, Tiên Đình thế lực, Hồng hoang ngoài yêu tộc cùng vu tộc xuất hiện thêm một cái thế lực mới.

Đế Tuấn với cái động thái này cực kỳ không hài lòng, hai huynh đệ hắn chinh chiến nhiều năm, tốn bao nhiêu cực khổ như thế mới lập yêu đình, như thế nào trên trời rơi xuống một tên nam tiên đứng đầu dám đứng ngang hàng.

Ức vạn yêu tộc tiến đánh Tiên đình. Tin tức Tiên đình hủy diệt, Đông Vương Công thân vẫn lan đi khắp chốn.

Nghe đâu sau đó Đế Tuấn có đến chỗ đạo tổ thỉnh tội, ông ta chỉ trách phạt vài câu cho qua, hoàn toàn không có đặt nặng tính mạng Đông Vương Công.

Hồng hoang sinh linh truyền tai nhau đạo tổ đối với Kim Ô quá sức thiên vị.

Mà cũng phải thôi, ai bảo Đông Vương Công không biết tốt xấu lợi dụng danh nghĩa đạo tổ tư lợi cá nhân.

Đám người vu tộc trở về Bàn Cổ điện từ mênh mông hỗn độn nghe kể chuyện Hậu Thổ bị Đông Hoàng Thái Nhất ức h·iếp liền không muốn ngồi yên.

Sau một thời gian mạo hiểm xông pha ngoài đó bọn họ bây giờ thực lực đã tăng thêm mấy bậc.

Chúc Dung tu vi hiện tại đã là chuẩn thánh sơ kì, đã nhịn lâu như vậy rồi vô cùng nôn nóng muốn vặn cổ yêu tộc.

"Dám ức h·iếp muội tử của ta, đại ca! Thù này không thể bỏ qua được. Nếu không sợ là hai con chim ba chân kia tưởng ta sợ chúng."

Đế Giang gật đầu :

"Nếu chúng huynh đệ đã quyết định như vậy liền gọi Xi Vưu, Hình Thiên, Khoa Phụ đến đây. Chuẩn bị tiến đánh Chiêu Diêu sơn... Sau cùng đánh nát Sùng Ngô, Lôi Trạch, cắt đứt tài nguyên của yêu tộc."

Theo lệnh Đế Giang hạ xuống, toàn bộ vu tộc nhấc lên hùng hào sĩ khí, bọn họ ngày này đã chờ từ rất lâu. Vu tộc đại quân xuất thủ chia làm nhiều nhánh trước tiên chiếm cứ các địa phận hoang sơ làm bàn đạp, sau lại lợi dụng địa thế bất ngờ đánh vào trọng yếu cho yêu tộc không kịp trở tay.

Từng tôn kim tiên thành viên thân thể to như ngọn núi ồ ạt tiên phong. Khí thế rung chuyển thiên địa.

Nam chính cũng đã trải qua thời gian đủ dài từ đứa nhóc thành thiếu niên, hắn bây giờ tính tình không còn xốc nổi như trước. Xạ Nhật Thần Cung cầm vững trên tay. Theo bước mười hai tổ vu san bằng đại bản doanh từng cái lãnh địa yêu tộc.

Cổ thiên đình. Đại Nhật cung.



"Báo!!!! Bẩm bệ hạ, Thứu Sơn, Chiêu Diêu bị vu tộc t·ấn c·ông, thuộc hạ không nhận được hồi đáp từ sơn thần giữ núi."

Yêu binh chạy vào trong điện khẩn báo.

Thập đại yêu thần gương mặt căm giận nghĩ đến bao nhiêu tộc đàn bị ăn thịt mà muốn động, bên trên yêu hoàng gương mặt lạnh băng.

Đế Tuấn mở ra Hà Đồ Lạc Thư, lần lượt hiện từng cái vùng đất bốc lên khói lửa. Tuy nhiên những cái này thuộc địa đều là thâm cùng sơn cốc ít người, không phải trọng yếu cứ địa.

Nhật Minh Kính được Đế Tuấn ném ra, hiện ra vị trí vu tộc tiến công đánh chiếm, rải rác vài cái Kim Tiên không đáng kể đang h·ành h·ung tiểu yêu chiếm núi.

Vị trí những cái cứ địa này có gì đó rất bất thường, bề ngoài tuy hiểm trở xa xôi nhưng hình như từng cái một nối lại với nhau tiến gần Bất Chu Sơn địa vực.

Mộng tưởng âm thầm nuốt từng cái sơn mạch địa nguyên của yêu tộc sao? Đế Giang quá coi thường Đế Tuấn rồi.

Anh Chiêu chịu không nổi nữa liền lên tiếng.

"Xin bệ hạ cho viện binh tiếp ứng cứu tộc nhân của chúng ta."

Liền đó một đám Đại La Kim Tiên phía sau phản đối cho đại quân tiếp viện. Họ cho rằng một nhóm tiểu vu không đáng kể có thể làm nên trò trống gì, để bọn chúng g·iết vài cái bộ tộc cũng không sao.

"Mấy tên vu tộc này c·hết đói mới làm liều, yêu tộc nhiều tài nguyên như vậy cho chúng vài cái núi hoang tính là gì."

"Lại nói đến nếu xuất binh sẽ tiêu không ít bảo khố để dưỡng quân, thần thấy không cần thiết."

Đám người này đối với xương máu yêu tộc thái độ dửng dưng ra mặt bởi vì họ vốn do Đế Tuấn thu thập dưới trướng của Đông Vương Công, rất nhiều kẻ bằng mặt không bằng lòng.

Cửu Anh : "Bây giờ là núi hoang, ai biết ít hôm nữa bọn chúng sẽ chiếm tới cái gì."

"Cho là vu tộc mạnh hơn nữa thì thế nào." Một tên đại la kim tiên khác liền phản bác. "Cửu Anh đại nhân đừng quên Đông Hoàng điện hạ hoàn toàn có thể đạp chúng dưới chân. Mười hai tổ vu cái gì chứ? Ta thấy dưới uy quyền của hai vị thiên đế chính là mười hai bao cát."

Đế Tuấn hai mắt mở to, lời này quả không sai, bản thân tuyệt đối tin tưởng Thái Nhất thực lực nhưng chẳng hiểu sao từ miệng bọn chúng hắn lại cảm thấy chướng tai gai mắt vô cùng.

Đế Tuấn nói ra. - "Vài cái núi hoang không đáng kể, tuy nhiên cũng nên có người trấn giữ một số điểm trọng yếu như Sùng Ngô, Lôi Trạch để vu tộc biết khó mà lui. Các vị ai có thể xuất chinh đây?"

Đám đại la cường giả liếc mắt ra dấu cho nhau, Sùng Ngô, Lôi Trạch là một trong những thiên địa tài nguyên của yêu tộc, linh khí vô cùng thịnh. Còn không ít linh thảo đại tràng, chỗ tốt như vậy không tranh thủ vơ vét một chút thì có lỗi với bản thân quá.

Vu tộc nhỏ nhoi vài tên kim tiên thì có thể làm ra sóng gió gì đâu, rõ là việc nhẹ lương cao.

"Chúng thần từ lúc quy thuận thiên đình chưa lập được công trạng gì, xin bệ hạ lần này để chúng ta đến thủ sơn đi."

"Chuẩn tấu!"

Thiên đế cười lạnh lập tức gật đầu, đây là lựa chọn của bọn chúng không trách ai được, họ muốn tìm chỗ tốt, hắn cho họ chỗ tốt nhất. Chỉ hy vọng tất cả đừng có quá ngạc nhiên.

Thập đại yêu thần có chút không cam lòng, bao nhiêu tộc nhân chẳng lẽ thiên đế bỏ mặc họ cho vu tộc t·hảm s·át, đám người dưới trướng Đông Vương Công làm cho người ta càng nhìn càng ghét.

Đông Hoàng Thái Nhất ở đây thì tốt rồi.