Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 26 : Lựa Chọn.




Chap 26 : Lựa Chọn.

"Điện hạ muốn làm thiên đế?"

Đông Hoàng Thái Nhất : "Không được sao?"

"Thiên đế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" - Côn Bằng hô lên, Thập Đại yêu thần cũng quỳ xuống.

Có Hồng mông tử khí không luyện hóa mà lại đảo chính c·ướp quyền, khó mà hiểu hết thằng nhóc này nghĩ gì.

Áo trắng lông vũ người biến đổi thành yêu đế bào, đế vương khí vận tụ lên thiên trung, thiên đạo chiếu thẳng xuống một đạo kim quang, Hỗn Độn chung bay lượn xung quanh rồi trấn trụ ở đỉnh thần cung.

Đế Tuấn đang bế quan phát giác được khí vận trên người mình vậy mà vơi mất mấy phần.

Yêu tộc đại năng thuận theo tình huống tán thành Thái Nhất trở thành thiên đế.

Phục Hy cùng vài vị Đại La chính thần rời khỏi. Bọn họ không phải là không phục hắn nhưng phần đông vẫn cho rằng Đế Tuấn làm thiên đế sẽ tốt hơn. Cứ như vậy yêu tộc chia làm hai cái thế lực

Đông Hoàng Thái Nhất gọi Ngao Nguyệt, Chu Tước lấy lý do không cần tọa kỵ nữa, bảo cả hai đi. Hai đứa nhỏ rất lưu luyến chủ nhân nhưng ai rồi cũng phải có con đường của riêng mình.

Ngao Nguyệt về Đông Hải, Chu Tước bay đi Vạn Lý Hỏa sơn. Hậu thế về sau cũng không còn ai nhìn thấy.

Cổ thiên đình trong thời gian ngắn trải qua thật nhiều biến động.

"Nữ Oa thánh nhân tới!" - Kèm theo âm thanh luống cuống, hai nàng thiên nữ vội chạy vào thông báo.

Thái Nhất nhăn mặt, Nữ Oa tới làm gì.

"Tham kiến nương nương."

Nàng phụng mệnh Hồng Quân lão tổ đến, do thời gian vu yêu chiến đã chậm trễ quá nhiều, ông ta muốn giúp hai tộc đẩy nhanh tiến độ công việc.

"Sư đệ, ngươi tìm được cách đối phó mười hai tổ vu chưa?"

Thái Nhất : "Vẫn chưa."

Nữ Oa thở dài. "Máu của nhân loại mang đi luyện khí có thể phá toái nhục thân vu tộc. Đừng tuyệt diệt bọn họ là được."

Côn Bằng đứng một bên thầm thán phục Hồng Quân lão tổ, thấy yêu tộc chưa tìm được cách liền sai Nữ Oa đem bí quyết luyện cái thứ đại nhân quả như Đồ Vu Kiếm dâng tận cửa.

Nữ Oa nhìn rõ nhân tộc phải trãi qua kiếp nạn này mới có thể quật khởi. Yêu tộc thực quyền nằm trong tay hai huynh đệ Thái Nhất, mang danh yêu tộc giáo chủ không có chút tiếng nói, nàng có chút không cam tâm.



Không phải nàng tính kế yêu tộc, hết thảy là thuận thiên mà làm.

Nghĩ chút tình xưa chờ sau này hai huynh đệ Thái Nhất vẫn lạc nàng sẽ xin Hồng Quân lưu lại tàn hồn của họ, coi như tận nghĩa.

Thấy Đông Hoàng Thái Nhất im lặng, Nữ Oa nở ra nụ cười nói tiếp.

"Ta đã nói qua Lão Tử sư huynh. Có khí vận của ta và huynh ấy bảo hộ hậu vận nhân tộc, đệ cứ tự do hành sự."

Côn Bằng lên tiếng. "Diệt sát một bộ tộc dù gì cũng là đại nhân quả, thiên đế! Việc này trên dưới yêu tộc nên cùng nhau bàn bạc lại."

Nữ Oa :

"Yêu tộc hiện nay đang rơi vào thế hạ phong, sớm luyện ra thần khí khắc chế vu tộc mới có thể nhất thống hồng hoang."

Hay cho câu nhất thống hồng hoang. Yêu tộc giáo chủ tiếp tay thiên đạo đẩy yêu tộc xuống vực sâu nhân quả còn vẽ ra giấc mộng thống nhất hồng hoang, may mắn người cầm quyền là hắn, đổi lại Đế Tuấn hôm nay chắc chắn sẽ bị mấy lời này kích động mà nhúng chàm.

Đông Hoàng Thái Nhất : "Tạ thánh nhân chỉ điểm. Thái Nhất sẽ cân nhắc hành sự. Nếu không còn việc gì...."

"Còn chứ!!" - Nữ Oa phất tay, liền một khắc sau quang huy vây quanh người hắn, đào hoa khí tức bốc lên.

Hồng Tú Cầu nhả ra một sợi tơ tình buộc chặt ngón tay trỏ của Đông Hoàng Thái Nhất. Hỷ khí tỏa khắp Tam Thập Tam Thiên. Một sợi tơ tình khác lơ lửng bay cao, lao v·út đi hướng Thái Âm tinh, quấn lấy ngón tay giữa của Thường Hi tiên tử đang ngồi ở Quảng Hàn cung.

Nữ Oa :

"Sư đệ thụ phong thần chức cai quản thiên thượng, thời điểm đã tới, thiên duyên đã định, hai trăm năm sau cùng Thái Âm nữ thần kết làm đạo lữ, dạy cho chúng sinh tam giới hiểu đạo nghĩa phu thê."

Ai chẳng biết Hồng Tú Cầu nghe sai khiến của Nữ Oa, ép người ta cưới vợ còn có đạo lý sao?

Nói xong Nữ Oa cầm Hồng Tú Cầu biến mất, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản biện.

Giờ thì hay rồi! Đồ Vu kiếm chưa giải quyết đã vác thêm cái nợ thiên hôn. Thiên đạo thực sự xem hắn là con trai của mình, đặt đâu thì bắt buộc phải ngồi đó.

Côn Bằng lại cho rằng thiên hôn cũng không phải chuyện xấu.

"Lão đệ, chẳng phải ngươi chủ động yêu thích người ta? Bảo cưới thì lại phản ứng gay gắt như thế."

"Huynh không hiểu đâu."



Nam chính xuất hiện, Thường Hi trở thành thiên mệnh chi nữ, mang vận may của cả thiên hạ, cho dù yêu tộc xảy ra chuyện nàng cũng sẽ bình an. Tuy nhiên do Thường Hi không yêu Nghê Thường đã bị hệ thống thu lại vai trò nữ chính, cưới nàng bây giờ chính là hại nàng cùng mình ứng kiếp.

Bạch Trạch. "Điện hạ, lời thánh nhân nói ban nãy chúng ta có làm theo không? Việc lấy máu nhân tộc luyện thần khí ấy?"

Thái Nhất : "Thần khí đương nhiên luyện nhưng không thể tắm máu nhân tộc... Trong thiên lao có giam giữ tù binh vu tộc không?"

Anh Chiêu : "Còn vài tên trong thiên lao."

"Mang một tên theo. Chúng ta đi thiên ngoại thiên một chuyến."

Đông Hoàng Thái Nhất dẫn theo Côn Bằng, thập yêu thần cùng rất nhiều thiên binh, thiên tướng rời khỏi thần vực tiến vào mênh mông vũ trụ.

Cuối cùng dừng lại trước một cái ngôi sao tinh không.

Cây cối sinh trưởng so với hồng hoang tươi tốt bội phần. Cỏ dại cao qua đầu người, cây lớn đâm thủng tầng mây. Hoa, lá ba bốn người ôm không xuể.

Sinh linh ở đây nhìn thấy yêu tộc đại quân không dám chậm trễ, tụ tập quỳ bái.

Côn Bằng nhận ra ngay, đây là Hoa tộc và Hồ Điệp tộc, trong vu yêu trận đầu hai tộc này đã bị vu tộc diệt hết, phỏng đoán có lẽ Đông Hoàng Thái Nhất mang chân linh của họ đến đây tái tạo nuôi nhốt.

Từ một ngôi sao c·hết khô cằn được hai tộc chảy chuốc địa mạch trở thành phúc lợi động thiên, thanh bình xinh đẹp.

Hướng về trưởng lão hai tộc, Đông Hoàng Thái Nhất ném cho họ cái nhìn lạnh lẽo. Hai tộc trưởng lo lắng hiện rõ trên mặt. Yêu tộc đại quân kéo đến nhiều như thế muốn làm gì đây?

"Không biết thiên đế có chuyện gì cần giao phó?"

"Mỗi tộc mang ra hai đứa trẻ con."

Chẳng bao lâu sau hai đứa nhỏ hồ điệp và hoa tộc được dâng lên.

Thái Nhất ra hiệu, yêu soái dưới trướng hiểu ý liền lao xuống rút kiếm chém c·hết hai đứa nhỏ trước sự kinh hãi của hai tộc trưởng và Côn Bằng. Thập yêu thần quá quen với cảnh này không chút phản ứng.

Tên đại vu tù binh thân thể tàn tạ được lôi ra, yêu soái dâng lên thanh kiếm nhuốm đỏ máu hai đứa bé.

Cửu Anh yêu thần bắt lấy thanh kiếm cắm thẳng vào cổ họng tên đại vu làm y rít lên tiếng kêu thảm thiết, tuy nhiên chỉ tạo thành thương thế ngoài da chứ không xuyên thủng qua hoàn toàn được nhưng cũng coi như là có tác dụng với da thịt vu tộc.

Tên yêu soái đứng bên cạnh liền thưa.

"Thiên đế, chúng ta thu thập máu trước sau đó mang hồn tụ lại một chỗ rồi tế luyện dưới lửa xem sao!"

Tới đây hắn mang ánh mắt phân vân, hai tộc Hoa yêu cùng Hồ Điệp sau vu yêu mở màn đ·ã c·hết một lần dưới tay vu tộc, bây giờ g·iết thêm lần nữa có phải những kẻ này quá thảm thương rồi không.



Nhưng còn lựa chọn khác sao? Ra tay với nhân tộc sau này sẽ không có đường lui.

Đông Hoàng Thái Nhất vung tay, mặt đất thổi lên ngọn lửa rồi xuất hiện một cái tế đàn lớn, xung quanh tám cái kỳ phiên sừng sững.

Hắn nhìn hai vị trưởng lão hai tộc ra lệnh. - "Bổn hoàng cần năm vạn cái nhân mạng của hai tộc, các ngươi tự mình dâng ra đi."

"Thiên đế tha mạng, thiên đế tha mạng." - Nghe đến đây tất cả vô cùng tuyệt vọng, giọng khản đặc vì kêu gào của hai tộc đàn vang lên.

"Xin thiên đế thương xót chúng ta!!"

"Hỗn trướng!" - Đông Hoàng Thái Nhất quát lớn. "Tộc đàn yêu tộc ở đại địa bị diệt hơn mấy trăm cái lớn nhỏ ai sẽ thương xót họ? Bảo các ngươi vì đại cục cống ra năm vạn nhân mạng lại khóc lóc kêu la. Chờ đến lúc vu tộc đánh tới thiên đình lúc đó yêu tộc diệt, vu tộc sẽ tha cho con cháu các ngươi?"

"Muốn diệt vu tộc thì nên lấy tiên huyết của ngươi và Đế Tuấn đi luyện nói không chừng là có khả năng hơn. Hahaha! Tốt nhất là g·iết c·hết ta nếu để ta thoát được, một tên tiểu yêu cũng không tha."

Tên đại vu tù binh cười như phát điên hướng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Liền sau đó tên này bị yêu soái dùng xích s·iết c·ổ đè xuống đ·ánh đ·ập.

Không chút khách sáo hắn dùng chân dẫm thật mạnh lên mặt y. Cái mạng của tên này dùng để thử kiếm, hắn tuyệt đối sẽ không cho y c·hết dễ dàng như thế.

Cửu Anh yêu thần :

"Suy nghĩ cho kỹ, bây giờ tự nguyện sẽ bảo tồn được sinh mạng cho nhi tử các ngươi. Để thiên đế tự mình chọn lúc đó có hối hận cũng không kịp."

Hai tộc nhìn nhau rồi tự nguyện bước lên tế đàn, rất nhiều người ôm người thân khóc lóc. Thanh niên, người già nhường lại phần trăm cơ hội sống cho nữ nhân và trẻ con. Bọn họ lần lượt c·hết thảm dưới tế đàn.

Tiếng binh khí chém vào da thịt cùng mùi máu tanh thổi ra vạn dặm. Cỏ cây cùng những con sông chìm trong màu đỏ t·ang t·óc.

Một tinh cầu tràn đầy nhựa sống, nháy mắt hóa thành địa ngục tu la.

Dù đã dùng cây quạt tre để tránh phải nhìn những cảnh này nhưng Côn Bằng vẫn không chịu nổi quay vội đi chỗ khác nôn thốc nôn tháo.

Ngược lại, ma khí La Hầu để lại trong người Đông Hoàng Thái Nhất tỏ ra phấn khích, ma văn bắt đầu lộ ra, hắn phải dùng tới chí dương chi khí để trấn nó lại bên trong.

Anh Chiêu nóng ruột.

"Điện hạ, tại sao chúng ta không g·iết nhân tộc như lời thánh nhân mà lại xuống tay với con dân của chính mình. Chuyện này đến tai tộc trưởng các tộc đàn khác nói không chừng sẽ kéo lên một làn sóng phản đối."

Đông Hoàng Thái Nhất : "Ai phản đối, g·iết kẻ đó là được."

"Nhưng..." - Anh Chiêu định nói tiếp liền bị Bạch Trạch ra dấu im lặng. "Chúng ta chỉ cần tuân lệnh thôi."

Từ đây Anh Chiêu nảy sinh ác cảm, chủng tộc hèn kém đó lại quan trọng tới mức yêu hoàng thà g·iết năm vạn cái yêu tộc nhân mạng cũng không đụng tới nhân tộc.