Chap 27 : Thiên Ngoại Thiên.
Không biết qua bao lâu, máu đã đầy hai phần ba cái chậu lớn đặt giữa tế đàn. Tiếng kêu khóc của tộc nhân hai tộc cũng đã dịu bớt, có lẽ vì họ nhận ra có khóc lóc cũng không thay đổi được gì.
Xẻng!!!
Bên này Thanh Ngọc Trâm rơi xuống đất. Bảo vật cảm ứng điềm dữ. Khung cảnh chém g·iết cùng tiếng kêu la thê thảm của tộc đàn chạy qua trong đầu Thương Dương.
"Không xong."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Thương Dương xảy ra chuyện gì?"
Thương Dương :
"Điện hạ, thần cảm ứng được con cháu của mình ở dưới đại địa hồng hoang bị vu tộc t·hảm s·át, xin điện hạ cho phép thần hạ phàm bảo vệ tộc nhân."
Hắn gật đầu. Thương Dương không dám chậm trễ liền biến mất. Vu tộc công khai đánh vào tộc đàn của một trong thập yêu thần, chắc hẳn không phải chỉ là đại vu và tiểu vu thông thường.
Tổ vu mà đến chỉ một mình Thương Dương khó lòng đối phó nổi.
Đông Hoàng Thái Nhất cảm thấy không an tâm muốn đi xem thử, có điều việc thu hoạch tinh huyết luyện Đồ Vu kiếm vẫn chưa hoàn thành.
Anh Chiêu nhân cơ hội này liền bảo hắn giao lại việc thu thập tinh huyết và tinh hồn cho mình, hứa sau khi xong việc sẽ lập tức mang tế phẩm về thái dương cung. Nghe vậy hắn không chút nghi ngờ liền cùng Côn Bằng đi giúp Thương Dương.
Hoa tộc, Hồ điệp gần ba vạn cái xác c·hết chất thành đống. Anh Chiêu cho ngừng lại việc hiến tế. Thiên binh thiên tướng hạ xuống v·ũ k·hí nhưng ánh mắt đổ dồn hướng chín vị yêu thần còn lại.
Đám người kia muốn tiếp tục đã thành công chọc giận Anh Chiêu.
"Xuống tay với yêu tộc đồng bào các ngươi chẳng lẽ tán thành cùng điện hạ?"
Cửu Anh : "Dĩ nhiên không muốn nhưng nếu ngưng lại thì đào đâu ra số lượng tinh huyết bù vào?"
Quỷ Xa : "Thánh nhân đã chỉ điểm. Giết nhân tộc bù vào là được. Tại sao phải hy sinh tộc nhân để giữ mạng cho cái chủng tộc thấp hèn đó chứ?"
Chín vị yêu thần còn lại nghe vậy cũng dao động. Đứng ở góc nhìn của bọn họ rất khó thông cảm cho Đông Hoàng Thái Nhất.
"Điện hạ mà biết thì..." - Bạch Trạch lưỡng lự.
"Ngươi không nói làm sao điện hạ biết?"
Tế đàn bị thu hồi, đại quân yêu tộc theo đó rút đi, hoa tộc cùng hồ điệp lạy tạ thập đại yêu thần rối riết. Anh Chiêu dẫn theo thiên binh thiên tướng đổ bộ nhân tộc, gây nên một trận đại t·hảm s·át.
Tại Thương Dương bộ tộc lúc này Đông Hoàng Thái Nhất và Chúc Dung đang cuốn lấy nhau. Hai t·ên l·ửa tổ tông giao hòa thần lực nung chín đất đai, đánh một trận đốt tàn thiên địa.
Sau khi đột phá chuẩn thánh thần lực của Chúc Dung đã không còn bị giới hạn như trước. Cộng thêm sức bền đáng sợ của vu tộc, áp chế Đông Hoàng Thái Nhất không phải chuyện khó.
Hỏa thần Đao trong tay Chúc Dung vung ra đanh gọn, trong lúc né chiêu chậm một nhịp, công kích lướt qua thổi bay ngọc quan trang sức trên đầu. Chém đứt một đoạn tóc dài của Đông Hoàng Thái Nhất.
Chúc Dung bắt lấy nắm tóc của hắn rồi gương mặt phì cười đầy thỏa mãn.
"Hahaha! Con chim ngốc đã không bắt kịp tốc độ của gia gia sao? Nhát chém tiếp theo sẽ ở cổ ngươi đấy."
Trong giây lát, kích hỏa đao thứ hai chém vào đan phủ của Đông Hoàng Thái Nhất, chỉ còn cách đan điền chừng một khoảng cách, hắn thi triển bản thể thần thông dùng Kim Ô móng vuốt quắc chặn lại hỏa đao đồng thời đá bay y.
"C·hết tiệt!"
Chúc Dung nhanh tay chụp lấy chân Kim Ô, Thái Nhất sải cánh mang theo y bay ra khỏi đại địa, càng bay càng cao hướng ra hỗn độn tinh không.
"Tốt, tí nữa xem ta dùng lửa mặt trời nướng c·hết ngươi." - Hắn cười thầm trong bụng.
Bất ngờ một cái lôi đình đánh nát không gian hút Đông Hoàng Thái Nhất vào hố đen sâu thẳm, lực tác động mạnh tới mức không gian vặn vẹo, Chúc Dung buông tay ra rơi trở lại xuống dưới đất.
Sau đó hố đen cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.
"Thái Nhất?!" - Côn Bằng đuổi tới, không nhìn thấy chút vết tích nào sót lại.
Qua rất lâu, mùi ma khí nồng đặc lay hắn tỉnh, xung quanh tối đen như mực. Đông Hoàng Thái Nhất ngồi dậy vận khí thì kinh hãi phát hiện toàn bộ thần lực không dùng được.
Pháp thuật đơn giản như tạo lửa để lấy tầm nhìn cũng không thể thi triển.
Thái Nhất căn nguyên chính là thái dương, chỉ cần nơi nào có mặt trời hiện diện, rơi vào vực sâu vạn dặm cũng có thể gọi tới linh khí để dùng. Việc không thu được chút phản ứng nào ở đây làm hắn hoang mang tột độ.
"Đây là cái địa phương quái quỷ nào. Chẳng lẽ không có mặt trời."
Trong bóng tối bàn tay chạm vào một chất dịch nhầy dính dưới đất, giật mình hắn liền nhổ ra một sợi lông kim ô, linh vũ thắp lên một đóa hoa lửa chói lòa trong vô tận u minh cảnh.
Mọi vật dưới ánh sáng dần tỏ rõ, chỗ hắn nằm lên là phiến đá cao được lót sơ sài vài bộ da thú, còn cái dung dịch nhầy kia là nước bọt chảy ra từ miệng của một con hung thú dị dạng nửa giống gấu nửa giống chó đang ngáy khò khò.
Hàm răng bóng loáng và uy tín tới mức có thể soi gương được.
Thái Nhất gọi Hỗn Độn chung, thử đi thử lại nhiều lần không được mới bỏ cuộc, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt hắn rón rén định rời khỏi chỗ con hung thú đang nằm.
Ai ngờ đi được một quảng liền bị ngoại lực cực mạnh kéo lại ngã nhào xuống nền đất ẩm thấp.
Nhìn xuống bàn chân mình phát hiện bị gông xiềng khóa từ bao giờ, thứ này nhìn tương đối giống với thiên phạt trên người tổ long Doanh Chính từng thấy qua nhưng lại tỏa ma văn đầy quỷ dị.
"Ậy lâu rồi mới thấy được ánh sáng chói mắt như vậy nha." - Con dị thú dùng ngón tay khổng lồ quẹt nhẹ sợi lông kim ô đang phát sáng, sẵn tiện chùi luôn nước bọt của chính mình.
"Ra khỏi ma giới là mênh mông hỗn độn, ngươi ra đó sẽ trở thành thức ăn của lũ dị thú đói khát, ngoan ngoãn ở đây chờ lão đại của ta về đi."
Ma giới nằm rất xa trong hỗn độn trôi dạt không có điểm dừng. Với khoảng cách kinh khủng như vậy thảo nào ánh mặt trời không thể chiếu đến.
Tứ bề toàn những ngôi sao xa lạ, hắn ý thức được mình đã bị cái hố đen bí ẩn đó mang đi rất xa, khó mà xác định phương hướng trở lại hồng hoang.
Thần khí không gọi được, hệ thống cũng không cách nào liên lạc được.
Khoan! Nếu thông qua một cái hố để đến thì tương tự có thể dùng hố khác để về.
Với lại con dị thú nhìn này không được thông minh lắm nhưng mà lão đại trong lời nói của nó nghe có vẻ rất lợi hại.
"Lão đại của ngươi là ai?"
"Lão đại ta là La Hầu ma tổ." - Dị thú ngoe ngẩy đôi tai của nó.
Chả trách!
Xem ra chuyện La Hầu muốn luyện hắn thành con rối không phải nói chơi cho vui.
Ma giới đối với chúng sinh vô cùng bí ẩn, chưa có một cái thông tin nào chính xác diễn tả về nơi này, chỉ biết đây là một cái tinh cầu c·hết trôi nổi ngoài rìa hư không bị La Hầu chiếm giữ làm địa bàn.
Nếu đã bị kẹt lại chi bằng tìm hiểu một chút cũng không tệ. Đông Hoàng Thái Nhất vỗ nhẹ lên đùi con dị thú.
"Ở đây buồn chán chờ lão đại của ngươi chi bằng dẫn ta làm một vòng. Thế nào?"
"Không được! Sẽ có án mạng đó. Ma giới bên trong mấy vạn dị thú. Ta sao bảo vệ được ngươi." - Con dị thú gào lên.
Đại Nhật Kim Ô do tiên thiên dương khí của mặt trời tụ lại mà thành, ngoài Hỗn Độn giới thiếu nhất chính là ánh sáng, ở cái tinh cầu ảm đảm này hắn chẳng khác gì con con gà tây nướng đi long nhong giữa đám ăn mài cả.
Ma tổ còn không quản nổi đám dị thú này. Huống gì là nó.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Ngươi nói với bọn chúng, ta là khách của ma tổ, bọn chúng cũng nể mặt đi."
"Điên rồi. Đám huynh đệ trong đó là bị lão đại trấn áp rồi tiện tay xách về làm thuộc hạ. Bọn chúng không phục, suốt ngày chỉ chờ cơ hội vùng dậy trốn khỏi ma giới, ngươi nghĩ cái đám đó có xem khách nhân của kẻ thù mình ra gì không?"
Thì ra cũng là kiểu bằng mặt không bằng lòng bị La Hầu ép đến đây.
Hỗn độn dị thú mỗi con đều do cắn nuốt các ngôi sao tinh không trưởng thành, thu thập chúng nó sẽ kiếm được rất nhiều hàng tốt, mười hai tổ vu cũng là hợp sức làm thịt những loài dị thú kiểu này tu vi mới điên cuồng tăng lên.
Đông Hoàng Thái Nhất tò mò La Hầu bị kẹt ở đây lâu như vậy, tu vi đã thăng tiến đến mức độ nào rồi.
Một hồi kì kèo, dị thú cũng phải cắp mông mang hắn dạo một vòng. Địa vị của tên này có lẽ cũng rất ra gì, nó đi đến đâu những con dị thú khác cũng co giò rút vào lẩn trốn tới đó.
Có điều ngoài cái phát hiện này thì còn lại chẳng có gì thú vị, ma giới rất giống bãi tha ma, la liệt xung quanh toàn là t·hi t·hể trơ xương nằm vật vả ra đất.
Vài cái xác c·hết bị chôn cất không tử tế, tứ chi còn sót lại vương vãi.
"Đế Á, không phải ta bảo ngươi ở yên trong tẩm cung của ta à?" - La Hầu đạp trên Thí Thần Thương hàng thật giá thật bay đến. Bộ dạng không có gì thay đổi so với lần đầu gặp mặt. Cỗ khí lực chỉ nhìn thôi cũng làm người ta sợ hãi.
Con dị thú ngoắc đuôi liên tục như cún nhà. "Lão đại, hắn nói buồn chán quá cho nên ta bồi hắn đi dạo một vòng."
Đông Hoàng Thái Nhất buộc miệng hỏi lại cho chắc. "Tẩm cung."
Đế Á : "Thì cái chỗ ta với ngươi nằm đó, tẩm cung của ma tổ."
"Cái gì? Khụ.. Khụ.." - Hắn phải kiềm chế lắm để không phá lên cười, cái mẹ nó! Tốt xấu gì cũng là ma tổ La Hầu, tùy tiện chọn một phiến thiên thạch đắp lên bộ da thú liền thành tẩm cung.
Đông Hoàng Thái Nhất còn thắc mắc tại sao làm bá chủ tinh không rộng lớn hơn hồng hoang gấp mấy ngàn lần mà La Hầu còn không vừa ý, nhất mực đòi sống đòi c·hết trở về tam giới.
Hóa ra do ngoài hồng hoang điều kiện sống quá tệ, cỏ cây không thể mọc nổi, thú vật thì toàn là mấy con dị hợm.
"Cười đủ chưa?" - La Hầu cắm Thí Thần Thương xuống đất giơ tay ra thương nghị. - "Tiểu Kim Ô, bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là bái ta làm thầy, phối hợp cùng ta chơi c·hết Hồng Quân, hai là giống như ý một. Còn ba là cả hai ý trên."
Đông Hoàng Thái Nhất thận trọng suy nghĩ.
Lúc trước vì lo cho Đế Tuấn nên hắn không thể nhập ma, hiện tại hồng mông tử khí trong tay coi như đã có đường lui cho ca ca. Cũng nên tính đến tương lai chính mình rồi, có sự hậu thuẫn của La Hầu nói không chừng kế hoạch của hắn sẽ có đột phá lớn.
Thái Nhất :
"Ma tổ cũng biết Hồng Quân đạo nhân kia thần thông quản đại như nào!! Ông ấy mà biết ta tu ma. Tuyệt đối sẽ không tha cho ta."
"Hồng Quân?! Ta mới không bỏ hắn vào mắt. Quan trọng là ngươi có muốn tu ma hay không thôi." La Hầu nhìn dị thú mang tên Đế Á rồi âm thầm mĩm cười. Nó cảm nhận được nguy hiểm liền quỳ xuống vái lạy rối riết.
"Lão đại ngươi đ·ánh c·hết ta đi chứ đừng có bắt ta làm chuyện thất đức đó nữa mà. Đều là đồng tộc của ta đó"
La Hầu :
"Đế Á! Ở dưới hồng hoang muốn chó con nghe lời người ta đều phải mang đi triệt sản, bổn tọa cảm thấy ngươi dạo này rất không ngoan."
Đế Á : "..."
"Làm sao qua mặt được Hồng Quân." - Thái Nhất hỏi.
Tu ma mỗi khi phát động thần lực đều tỏa ra ma khí. Người tu đạo bình thường còn phân biệt được đâu là tiên khí, đâu là ma khí, huống hồ lợi hại như đạo tổ. Làm sao qua mặt được?
La Hầu giải thích. "Tiên khí, ma khí trong người đều tụ ở đan điền. Muốn giấu rất dễ là khác, trước mặt lão tặc đó khi dùng thần lực ngươi không động đến ma khí, ta thách lão nhìn ra.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Nói thì nói vậy, oán niệm trong quá trình tu ma rất khó kiểm soát, huống hồ hai nguồn tiên ma chi khí gặp nhau rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Cái này..."
Đế Á : "Kim Ô, ngươi thật không nhìn ra vấn đề à? Đi luyện hai cái yêu đan là được mà. Một cái chứa tiên khí, một cái đựng oán khí. Nuôi dưỡng song hành cả hai."
Thái Nhất kinh ngạc. "Vậy cũng được sao?" - Hắn rất muốn hỏi nhưng mà nhìn hai người họ chẳng giống đùa. Nếu đã vậy thì thiên thời địa lợi có đủ, chỉ còn nhân hòa thôi... Liền đó Đông Hoàng Thái Nhất đối với La Hầu chắp tay trước ngực.
"Đồ nhi Thái Nhất! Bái kiến sư phụ."
"Hahaha!!!!! Tốt lắm, đồ đệ ngoan!" - La Hầu vui vẻ. - "Đế Á! Mau mang đệ tử của ta vào ma giới săn dị thú. Phải đủ bảy bảy bốn mươi chín cái hồn cốt và ngọc tủy mới luyện thành cực phẩm nội đan được."
Đế Á : "Lão đại, đồ đệ của ngươi không vận được linh khí, săn kiểu gì. Ngươi ít nhất cũng đưa cho bọn ta cái để bảo vệ mạng đi?"
La Hầu cầm lấy Thí Thần Thương ném cho Thái Nhất không chút nghi ngờ, vì y tự tin không có pháp quyết của mình người khác tuyệt đối không dùng được, chủ yếu để hai tên này cầm đi dọa đám dị thú kia.
"Thái Nhất! Đi theo sư thúc của ngươi nhặt cốt và ngọc tủy là được, coi hắn đần độn như thế chứ được việc lắm."
Đế Á : "Ta đã nói từ đầu là không muốn làm chuyện thất đức này mà...."
Tiếng than thở khuất dần trong màn đêm. La Hầu mừng thầm, y căn bản không cần nhận đệ tử nhưng muốn đường đường chính chính thao túng Đông Hoàng Thái Nhất giúp mình thu gom khí vận thì đây là cách tốt nhất.
Còn Đông Hoàng Thái Nhất ánh mắt không rời Thí Thần Thương, đem toàn bộ ma văn của La Hầu khắc trên đó ghi nhớ, đợi khi trở về hỏi hệ thống rồi thần không biết quỷ không hay bẻ khóa con hàng này.