Chương 204: Phục sinh
- Akari?
"Huyết quỷ" thần thái ung dung trang trọng từ đầu tới giờ giờ đây cũng không khỏi hơi chuyển biến trở nên ngạc nhiên thì thầm lại cái tên vừa nghe.
Động thái này cũng làm cho đôi mắt đầy tơ máu trong kén lớn không khỏi hơi động một chút liền chợt hỏi:
- Ngươi biết nàng sao?
-... Không biết, ta chỉ nghi hoặc một chút rằng liệu một thứ như ngươi vì cớ gì lại suy nghĩ cho một thiếu nữ bình thường có cái tên dễ nghe đến như thế đây.
Tới đây, bầu không khí bất chợt ngưng động lại một chút.
Đôi mắt tràn đầy tơ máu như chất chứa vô tận dục vọng hỗn mang không ngừng giày xéo chính nó giờ đây cũng chợt lắng đọng một chút mà nhìn về nơi xa xăm như đang nhìn tới một hình ảnh mỹ hảo nào đấy.
Đột nhiên, một giọng nói khác thường nhưng đầy hòa ái tựa như cụ bà bên nhà chợt vang lên:
- Ta cũng không biết nữa, từ bao giờ trong đầu ta lại xuất hiện nhiều thứ ký ức hỗn loạn mà tạp nham đến thế, có lẽ là khoảnh khắc ngươi ném ta vào đống hỗ lốn được cấu thành từ vô số máu thịt nát rữa của bầy chuột đi, hoặc có lẽ là sau khi bị g·iết c·hết một lần bởi "thứ kia" ta không rõ...
Giọng nói chợt ngừng lại vài giây liền chợt thở dài nói tiếp:
- Nhưng mặc dù không rõ vì cớ gì nhưng có vẻ tất cả những ký ức hỗn tạp ấy đến từ những người xấu số táng thân trong miệng chuột tại bệnh viện Yoshimira. Ta có thể cảm nhận được, ta có thể thấy được, sự tuyệt vọng, sự sợ hãi, sự oán hận... bọn chúng như hồng thủy cố gắng nhấn chìm chút ý thức nhỏ nhoi còn sót lại của ta khi đó, cố gắng nuốt chửng ta, biến ta trở nên tuyệt vọng cùng bọn hắn...
Càng nói, đôi mắt to lớn kia càng khó có thể kiềm chế được sự sợ hãi cùng e dè, dường như tất cả chỉ mới xảy ra ngày hôm qua khiến cho nó khó lòng ngăn chặn nỗi sợ trong lòng.
Điều này cũng khiến cô gái ăn mặc lễ phục đỏ rực nhìn thấy cũng không khỏi suy tư thầm nghĩ:
"Là do tác dụng phụ của quyền năng được trao tặng sao, không, nói tác dụng phụ cũng không đúng lắm, có thể chiếm đoạt ký ức của con mồi, mặc dù đồng thời cũng phải gánh chịu cảm xúc của bọn hắn nhưng không thể không nói khả năng này cũng đồng thời mang lại vô tận tri thức và tình báo cho kẻ sở hữu, là một loại năng lực không tệ chút nào."
- Ta kém chút đã không thể vượt qua, nếu như... nếu như ta không vô tình bám víu vào một đóm sáng nhỏ bé.
- Ồ, và đóm sáng đó là?
- Đó là một câu chuyện cổ tích. Một câu chuyện cổ tích nhưng không có kẻ xấu ở trong đó. Chỉ đơn giản là một câu chuyện cổ tích về một người bà đã lão vẫn ngày ngày vất vả làm lụng nuôi đứa cháu đầy tội lỗi nhưng cũng đầy sự đau thương của mình.
- Những ký ức ấy, những hình ảnh ấy, chúng nó thật nhỏ bé làm sao nếu so sánh với cả một đại dương thống khổ và tuyệt vọng ta phải đối mặt. Nhưng những tia sáng yếu ớt ấy cũng thật mạnh mẽ và ấm áp biết bao, ta khó có thể tin chỉ là một phàm nhân bình thường đã lão như bà ta sao có thể sỡ hữu sức mạnh tinh thần tuyệt vời đến như vậy, bà ta ra đi trong hoàn cảnh khắc nghiệt và tuyệt vọng nhất, nhưng đồng thời cũng là linh hồn duy nhất ra đi trong sự thanh thản nhất.
- Khoảnh khắc ấy, những ký ức tươi đẹp và ấm áp ấy đã soi rọi cho ta, giúp ta vượt qua đại dương thống khổ và tuyệt vọng, giúp ta vượt qua cơn điên cuồng để đi đến lúc này đây. Vì vậy giờ đây ta muốn làm điều gì đó, ta muốn cảm nhận lại cảm giác ấm áp khi ấy, ta muốn thay thế người ấy tạo nên một thế giới mà "người cháu gái" có thể sống hạnh phúc vô ưu vô lo mà quên đi quá khứ của nàng... Đồng thời ta cũng muốn nhấm nháp thêm những ký ức tuyệt đẹp khác tựa như thế, những ký ức tuyệt hảo nhất, ta muốn có được nó. Vì vậy ta cần tạo nên một thế giới của riêng ta, nơi mà không có những điều xấu xa, như c·ái c·hết, bệnh tật, c·hiến t·ranh, đói khát... và ngươi.
Nói xong, đôi mắt khổng lồ của "Azuki" cũng không khỏi hơi híp lại quan sát thái độ của kẻ đầu têu tất cả chuyện này ở trước mắt.
Nếu có thể, nàng rất muốn hiện tại liền lưu lại ả ta, nhưng đáng tiếc chính mình hiện tại vẫn là còn quá yếu ớt, mà kẻ trước mắt theo "Azuki" cảm giác dường như còn mạnh lên mấy phần so với lần cuối nàng gặp.
Mặc dù rất khó hiểu đối phương vì sao lại có thể mạnh lên nhanh chóng đến vậy nhưng điều đó không quan trọng lắm ở hiện tại, vì dù sao nếu biết được nàng cũng chưa chắc có thể đoạt được khả năng ấy từ tay đối phương.
Mà một bên, ăn mặc váy dài tráng lệ "Huyết quỷ" dường như không có hứng thú lắm với lý tưởng và câu đe dọa như có như không kia.
Nàng hừm nhẹ một tiếng liền chợt vỗ tay chuyển chủ đề nói:
- A, không phải ngươi hiện tại đang trong thời kỳ phát dục sao, ta ngược lại có vài thứ tốt cho ngươi đây.
Thứ tốt?
Không đợi "Azuki" kịp nghi vấn, "Huyết quỷ" liền từ trong ngực lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ chỉ cao chừng ngón út, bên trong chất chứa một loại chất lỏng đỏ tươi như máu nhưng lại phát ra nhàn nhạt ánh quang.
Khoảnh khắc nó vừa xuất hiện, tất cả chuột cống xung quanh liền chợt xao động liên hồi, ngay cả "Azuki" cũng khó có thể nhịn được mà thốt lên:
- Đó là...
- Phải, chính là thứ tạo nên ngươi của hiện tại, máu của kẻ ta yêu quý và tôn kính nhất, "vị chúa thật sự của thế giới".
-... Rốt cuộc kẻ đứng sau ngươi, kẻ đứng sau tất cả chuyện này là ai?
Cảm nhận được sức hút mãnh liệt từ thứ dung dịch kia, "Azuki" dường như đang nhẫn nại tới cực điểm, cố gắng khống chế bản thân không lao lên c·ướp đoạt nó, ánh mắt run rẩy nhìn chằm chằm đối phương rốt cuộc là muốn gì.
- Đừng nhìn ta một cách đói khát như thế, ta đã nói rồi, chúng ta là đồng minh, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, những thứ ngươi muốn ta đều có thể cân nhắc ban phát cho ngươi.
Đầy kiêu kỳ nói ra, "Huyết quỷ" liền quyến rũ cười nhạt nhẹ nhàng khống chế máu đưa lọ thủy tinh tới.
Chỉ là đi không được nửa đường, lọ thủy tinh liền bị "Azuki" kiềm chế không được mà dùng sức hút giựt lấy liền phóng vào trong kén tựa như sợ nữ nhân trước mắt nửa đường đổi ý một dạng.
- Hì hì, có vẻ ngươi cũng đói khát khó nhịn quả nhỉ, nhưng cứ từ từ, liều lượng ấy đủ để tạo ra hai đến ba cá thể siêu phàm thuần chủng, vội vàng quá có thể khiến ngươi mất kiểm soát không chừng.
- Hừ, đừng coi thường ta, nhiêu đây chả là gì so với những gì ta đã chịu đựng, còn lâu ta mới có thể c·hết vì nhiêu đây sức mạnh.
- Umm, ngươi có chút hiểu lầm thì phải, ta chỉ nhắc nhở để ngươi cẩn thận một chút, không muốn bị mất khống chế liền làm bẩn váy của ta, sẽ bị g·iết đấy.
-...
"Azuki" giả vờ như không nghe thấy những lời miệt thị kia mà giờ đây bắt đầu nhắm mắt nghiêm chỉnh kiểm soát những giọt máu thần thánh vừa tiến vào thân thể.
Nàng có thể cảm giác được tất cả sức mạnh của mình đều đang tăng vọt, thân thể đang thăng hoa chưa từng có, ngay cả những v·ết t·hương cũ dai dẳng mà phiền phức vô cùng của "thứ kia" tạo ra giờ đây cũng lấy tốc độ chóng mặt mà nhanh chóng lành lại.
Nàng, "Azuki"... đã tái sinh!