Chương 34: Ác mộng
Ban đêm trên giường nhỏ, Akari an tĩnh chìm vào giấc mộng, chỉ là thỉnh thoảng trên gương mặt non nớt ấy lại xuất hiện vốn không nên xuất hiện tại một đứa trẻ các sắc mặt khác nhau, có lạnh lẽo, có hờ hững, có đau khổ, có tuyệt vọng, có vui tươi,.. tất cả biến ảo không ngừng.
Mà Akari tại một vùng không gian tăm tối nghi hoặc nhìn xung quanh, chẳng phải nàng vừa mới cùng mẹ từ thị trấn dưới núi trở về, nhưng bởi vì quá kiệt quệ nên chỉ dùng bữa một ít liền lên đi ngủ sao, " chẳng lẽ nơi đây là giấc mơ của ta? không đúng, bình thường ta quả thật rất hay mơ nhưng ý thức chưa bao giờ rõ ràng đến như vậy..."
Còn đang mãi đắn đo, Akari chợt thấy một điểm sáng nổi lên phía trước, nghĩ đến đứng đây đoán mò đoán cụi cũng chẳng được gì, Akari nâng chân bước tới điểm sáng ấy, nhưng càng đi điểm sáng dường như càng trở nên xa xôi, đến cuối cùng chẳng biết lúc nào đã từ tầm mắt Akari biến mất.
- Ngươi tìm kiếm điều gì.
Một giọng nói tại sau lưng vang lên, Akari vội quay đầu, nhưng tất cả chỉ có bóng đêm bất tận cùng hư không trống rỗng.
- Giải thoát, hạnh phúc, cha mẹ, gia đình, đó có phải tất cả những gì ngươi tìm kiếm.
- LÀ AI, AI ĐANG NÓI MAU RA ĐÂY.
Dường như không thể nhịn được nữa, Akari đối với hư không hét lớn, mọi thứ chợt yên tĩnh trong chốc lác, nhưng giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên bên tai Akari, giọng nói ấm áp mà dịu dàng như lời mẹ nàng gọi mỗi sáng.
- Ta là ngươi Akari-chan, ta ở khắp mọi nơi, chỉ là không ở trong tầm mắt ngươi mà thôi, nhìn chính mình ngươi tự sẽ rõ ràng.
Nghe vậy Akari chợt khó hiểu, nhìn chính mình sẽ tự rõ ràng? nhưng ý nghĩ ấy vừa hiện lên xung quanh Akari chợt bao phủ bởi vô số bóng mờ, từng cái đều có hình dạng nhỏ nhắn, khuôn mặt ngây thơ với tóc hai bím, hoàn toàn cùng Akari bộ dáng lúc này tương hợp.
Chỉ thấy tất cả "Akari" chợt nói:
- Trả lời đi Akari, rốt cuộc ngươi luôn tìm kiếm thứ gì, tại sao luôn tự khiến bản thân và chúng ta phải đau khổ đến thế?
Akari nghe chính mình câu hỏi liền ngẩng người, nàng hoàn toàn không hiểu chính mình đang nói về điều gì, chẳng phải nàng chỉ là một cô bé 7 tuổi, sống trong một gia đình không mấy giàu có nhưng vô cùng hạnh phúc thôi sao, "ta từng tìm kiếm thứ gì à?" mơ màng đối với chính mình tự hỏi, Akari trong chốc lác không tìm thấy câu trả lời.
Mà các "Akari" cũng chợt cười vui vẻ, khuôn mặt ngây thơ mang theo dữ tợn đưa tay lên hướng về Akari, nhẹ nhàng nói:
- Nào Akari, sao phải cực khổ tìm kiếm nữa, chẳng phải ngươi đã có mọi thứ rồi sao...
- ... Phải a, chẳng phải ta đã cuộc sống ta hằng mơ ước rồi ư, chính mình còn tìm kiếm điều gì thế này...
Khuôn mặt Akari thần sắc càng ngày càng nhạt nhòa, thần sắc càng lúc càng trở nên như các "Akari" đồng dạng dần trở nên tươi cười vui vẻ.
- Nào Akari, gia nhập chúng ta nào, cùng sống hạnh phúc mãi mãi, không bao giờ phải mệt mỏi và đau khổ nữa...
Vừa nói, các "Akari" dần dần nhích lại gần, như muốn chạm vào Akari, mà Akari giờ đây khuôn mặt cũng dần tràn ngập tươi cười nâng tay như muốn nắm lấy bàn tay trước mắt.
Đột nhiên một cơn gió quỷ dị lướt qua, một bàn tay bí ẩn đột nhiên từ phía sau đập lấy Akari bả vai đem nàng kéo lại, không gian xung quanh chợt như chuyển động một dạng nhanh chóng tua ngược, bóng tối cũng nhanh chóng rút đi, cuối cùng một lần nữa quay trở lại giường ngủ, Akari giật mình tỉnh giấc, trán thấm đẫm mồ hôi, miệng thở dốc từng hồi, khoảnh khắc cuối cùng ấy Akari dường như nghe thấy vô số tiếng gầm thét gọi tên nàng.
Thẫn thờ một lúc, lắng lại hỗn loạn cùng ngỡ ngàng nội tâm, Akari bước xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt một tí, nhưng khoảng khắc nàng chân nhỏ chạm sàn, Akari chợt nhận thấy xúc cảm không đúng, cảm giác như đã bị phủ bụi lâu ngày không được quét dọn, Akari gạt lên gần đó công tắc, ánh đèn đột ngột chiếu rọi khiến nàng vội che lấy hai mắt, đợi lấy cảm giác không thích ứng đã biến mất Akari chậm rãi hé mắt nhìn xung quanh, phòng ngủ ngay ngắn sạch sẽ của nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một căn phòng cũ kỹ chật hẹp, sàn gỗ thậm chí đã có vài vết nứt ở trên.
- Đây là đâu?
Akari nhăn mày tự hỏi, nàng tham quan một hồi liền mở cửa đi ra, hành lang cũng thế, hoàn toàn xa lạ đồng thơi dơ bẩn và cũ kỹ vô cùng, như đã phủ bụi một đoạn thời gian dài không người dọn dẹp, dọc theo hành lang bước đi, Akari chợt thấy một căn phòng đang sáng đèn, hoàn toàn mê man nàng vội đi đến muốn tìm ra đáp án, chỉ là khi đi tới cửa phòng nhìn vào, nàng vừa định mở miệng hỏi thăm, nhưng lời nói chưa ra chợt nghẹn lại giữa họng, bởi trong phòng chỉ có một cái "bóng đen" đang ngồi quỳ trước một di ảnh nguệch ngạc, dù Akari cố nhìn tới mức nào đi nữa cũng không thể thấy được "bóng đen" chân diện thật, như một bóng ma vô danh.
Chợt, đang hơi sợ hãi Akari nghe thấy tiếng trẻ con khóc thút thít, cùng những từ ngắt quảng vang vọng:
- Mẹ... người ở đâu...%&$#-chan cô đơn...*^#*@...
- Mẹ...
- Mẹ......
...
Tiếng thì thầm thỉnh thoảng đứt quảng, thỉnh thoảng lại như bị nhiễu sóng, khiến Akari trong chốc lát cũng nghe không hiểu gì, nhưng lúc này tiếng bước chân nổi lên truyền vào tai Akari, chẳng biết từ khi nào, một bóng mờ khác đã xuất hiện tại trong phòng, đồng thời một giọng nam nhẹ nhàng vang lên:
- %#&-chan, ăn sáng thôi nào, nếu con không ăn mẹ sẽ không vui đấy.
Nhưng bóng hình nhỏ con kia chẳng hề để ý, chỉ ôm lấy di ảnh liên tục thì thao:
- Mẹ, % ^&% đói...mẹ ơi...con muốn ăn cari...mẹ...Mẹ...MẸ...CON CHỈ CẦN MẸ
Tiếng nói nhỏ lặp đi lặp lại, ngày một lớn hơn, đến cuối cùng dường như đã trở thành gào thét, mà bóng người còn lại trong phòng nghe thế toàn thân chợt run rẩy như phẫn nộ vô cùng, hắn bóng hình màu xám mờ nhạt chợt chuyển thành đỏ sậm, quanh người tràn ra đỏ tươi màu mực, "bóng ma" đỏ tươi ấy lập tức đá mạnh vào bóng hình đứa trẻ, đưa tay giật lấy di ảnh ném mạnh, tiếng thủy tinh vỡ tan vang lên, trên sàn chớp mắt trải đầy mảnh kính, nhưng "bóng hình" nam nhân có vẻ là người cha kia dường như vẫn không có ý định dừng lại, hắn tiếp tục đối với đứa nhỏ đá mạnh, bóng đen nhỏ bé tại sàn nhà té ngã, lăn lộn, trên thân bắt đầu xuất hiện những đường vân đỏ, mỗi lần tại sàn nhà lăn qua, đường vân đỏ liền xuất hiện thêm ngày càng nhiều, không lâu sau liền trải đều khắp người, nhưng tiếng kêu đau, tiếng khóc lóc chưa hề vang lên, chỉ có tiếng nam nhân hữu lực gầm thét còn dai dẳng vang vọng khắp căn phòng đó giờ.
- Là ngươi...là do ngươi...TẤT CẢ LÀ DO NGƯƠI...
- LÀ DO NGƯƠI MÀ NÀNG CHẾT...VÌ BẢO VỆ NGƯƠI MÀ NÀNG MỚI PHẢI CHẾT...TẠI SAO...TẠI SAO...
- SUỐT NGÀY THÚT THÍT "MẸ ƠI, MẸ ƠI..." CÒN TA THÌ SAO, TA CŨNG LÀ CHA NGƯƠI ĐẤY NGƯƠI CÒN NHỚ SAO...
Tiếng chửi rủa cùng tiếng đ·ánh đ·ập hòa lẫn, Akari chứng kiến cảnh tượng trước mắt chợt cảm thấy một trận nhói lòng, nàng định tiến tới ngăn cản, nhưng bàn tay vừa vươn vào phòng lúc, cả hành lang chợt mạnh mẽ rung động, vết nứt bắt đầu xuất hiện khắp nơi, cuối cùng sàn gỗ như không thể chịu đựng nữa mà bất ngờ nứt tọac ra, khiến hoàn toàn không đề phòng Akari một cái sẩy chân liền rơi xuống...
Tại trong bóng tối rơi tự do Akari hoàn toàn mê mang khó hiểu, không rõ tất cả chuyện này là sao, nhưng rồi đột nhiên Akari giật mình bật dạy khỏi giường, khuôn mặt nhợ nhạt, miệng thở dốc từng hơi, đợi cho thân thể dần ổn định lại, nàng nhìn bên ngoài mặt trời đã lên cao, Akari theo bản năng xoay người đặt chân xuống sàn muốn đứng dậy đi rửa mặt lấy lại tỉnh táo sau ác mộng vừa rồi, nhưng khoảng khắc chân ngọc chạm đất, Akari chợt thấy là lạ:
- Xúc cảm dường như không đúng lắm