Tất nhiên ta sẽ đi với Thiếu U...
Thiếu U đỡ Lưu Song dậy: "Không sao chứ?"
Lưu Song lắc đầu: "Hắn làm sao vậy?"
Thiếu U nhìn nàng một cái, trong lòng có vài phần buồn cười, y không muốn hỏi chuyện của người khác, liền nói: "Không biết." Lúc trước y chỉ biết thiếu chủ Xích Thủy thị tính cách thất thường, không phải là người tâm cơ sâu nặng, bây giờ thấy nàng đối với chuyện tình cảm ngây thơ vô tri, không còn hống hách như trước, bị người ném ngã mặt mày còn ngốc ra, có vài phần hồn nhiên đáng yêu.
Lưu Song phủi phủi váy, nói: "Mặc kệ hắn, chúng ta lo chuyện chính trước, đúng rồi, nơi này là Quỷ vực, lúc trước ta có nói với huynh, ta có thể tìm được tàn hồn của mẫu thân huynh, ta không có lừa huynh. Ta tình cờ biết được, tàn hồn của bà ấy ở trong mộ Quỷ vương."
Thiếu U lên tiếng, đánh giá dáng vẻ của nàng, thấy nàng không giống như đang nói dối, trong mắt y không thấy ý cười, không biết suy nghĩ cái gì. Y tính tình chu đáo, không hỏi Lưu Song làm thế nào lại biết được.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho dù hôm nay nàng có lừa y, chỉ cần có một con đường hy vọng tìm được hồn phách mẫu thân, y chắc chắn vẫn sẽ đến.
Dù sao y cũng phải hỏi một chút, hỏi bà ấy vì sao lại bỏ y và phụ thân, không từ mà biệt.
Kể từ ngày y có năng lực, liền tìm bà ở khắp Bát Hoang, cho dù bị phụ thân khiển trách, ra lệnh cưỡng chế không được tìm bà nữa, nói bà là phản đồ trong tộc, gây nhiều tai tiếng. Nhưng y vẫn không từ bỏ.
Thiếu U không tin mẫu thân dịu dàng mạnh mẽ trong ký ức, sẽ phản bội phụ thân và tộc nhânh.
Lưu Song biết mẫu thân là cái vảy ngược của y, không dám nói nhiều lời, đánh giá tình hình xung quanh.
Một cái bia đen nhanh cao chót vót.
Lưu Song nhỏ giọng đọc chữ trên mặt bia: "Bất Vong thành."
Mấy chữ này, còn có bầu không khí áp lực u ám của Quỷ vực, bất chợt gợi lên hồi ức kiếp trước của Lưu Song.
Nàng nhớ rõ mình đã sống ở Quỷ vực một thời gian dài, nhưng lại chỉ ở vương cung Quỷ vực rồi đi tới đi lui ở khu vực Kình Thương sơn, chưa từng đi tới Bất Vong thành.
Yến Triều Sinh không cấm nàng tới đó, hắn biết, với lá gan của nàng, sẽ không dám đặt chân đến.
Có một lần, Lưu Song từ miệng Túc Luân đại nhân biết được, khi trở thành Quỷ vương phải trả giá đại giới, sau khi chết không được vào luân hồi, sau khi hồn phi phách tán, hồn sẽ về Bất Vong thành, vĩnh viễn trấn áp Quỷ vực.
Lưu Song sau khi nghe, cho rằng kết cục cuối cùng của Yến Triều Sinh cũng sẽ như vậy, chỉ có kiếp này không có kiếp sau, vĩnh viễn cô độc mà thủ một tòa thành, hóa thành Quỷ khí duy trì sự sống cho Quỷ vực.
Nàng khóc đến đôi mắt đỏ hoe, nói nếu phu quân hồn phi phách tán, nàng cũng sẽ đi theo hắn, không cho hắn mãi mãi cô đơn một mình trên thế gian này.
Khi đó Yến Triều Sinh đang thích thú bóc long nhãn, vừa nhìn nàng đau lòng, nghe nàng nói vậy thì động tác khẽ dừng, nhét một quả long nhãn vào miệng nàng, nói: "Câm miệng, khóc cái gì, ta là Yêu thân, không phải là Quỷ hồn thực thụ, đương nhiên sẽ có luân hồi, không cần nàng chôn cùng."
Chuyện cũ khi đó thoảng qua trong đầu, Lưu Song không nhớ nổi cảm giác khi đó của mình, không còn trái tim, cả sự khiếp sợ cũng đã biết mất không tung tích, nàng không còn nhớ mình đã từng sợ hãi Quỷ vực này như thế nào nữa.
Lại nhìn Yến Triều Sinh, hắn đã đi qua tấm bia đá Bất Vong thành, đi vào trong.
Bên cạnh tấm bia đá có những tảng cây khô lớn hoa bạc, màu nâu gỗ, hoa mạc lung lay đóa hoa, cực kỳ đẹp.
Lưu Song nhận ra điều gì đó, vội vàng nhắc nhở: "Cẩn thận, đừng chạm vào những cái cây đó."
Thiếu U đi qua dưới tán cây, những bông bạc xinh đẹp đó lộ ra những cái răng nanh, y vung tya lên, Tiên khí lướt qua, hoa bạc lại thu răng nanh về.
Lưu Song nhẹ nhàng thở phào, nghiêm túc nói: "Chúng nó sẽ ăn hồn phách."
Thiếu U sớm đã đọc qua ở điển tịch, cũng không nghĩ nhiều, vẫn ôn hòa cảm tạ nàng: "Đa tạ Xích Thủy Tiên tử nhắc nhở."
Cây khô ở Quỷ vực không phải là cây khô, mà là Quỷ khí phát triển thành hình thái một cái cây, nếu tới gần chúng nó, chúng nó lập tức sẽ tan thành hình thái giống như đầm lầy, cắn nuốt người đó, hút hồn phách. Những bông hoa bạc kia là cái miệng để chúng hút hồn phách.
Quỷ vực năm nào cũng cằn cỗi đáng sợ, không có bất cứ sinh vật tốt đẹp gì. Đóa hoa sinh trưởng đẹp nhất ở Quỷ vực, có lẽ chính là từng tảng từng tảng lớn hoa bạc này, nhưng ngay cả số hoa bạc này, bỏ đi vẻ bề ngoài mỹ lệ, cũng khiến người cười chê.
Lưu Song hiện giờ thực sự không hiểu nổi, nàng đã ở một nơi như vậy, sống gần trăm năm bằng cách nào?
Ngoài kia rõ ràng đẹp như vậy, trước kia nàng ngốc nghếch biết bao.
Mắt thấy Yến Triều Sinh bóng dáng không thấy đâu, Lưu Song trong lòng mừng thầm, Yến Triều Sinh nếu ở Quỷ vực xảy ra chuyện gì, thì không cần nàng phải vắt hết óc để loại bỏ tai họa tương lai cho Không Tang này nữa.
Bước qua tấm bia đá, trước mắt là những hồn phách phiêu tán đầy trời hoảng sợ.
Tiên linh chi lực trắng thuần trên người bọn họ khoảnh khắc biến thành mùi hương bánh trái khiến người ta khao khát, tiểu Quỷ có gan lớn cúi người xông tới cắn vào người Lưu Song.
Thiếu U ánh mắt lạnh lùng, tay chuyển động, trong tay xuất hiện một thanh Tiên kiếm màu trắng, tiểu Quỷ va phải Tiên kiếm, thét chói tai rồi tiêu tán.
Y thấy Lưu Song đang nhìn mình, nàng lụa trắng che mặt, một đôi mắt đang phản chiếu Quỷ hồn đang giương nanh múa vuốt khắp Quỷ vực. Nàng vẫn không nhúc nhích, hình như bị Quỷ hồn dọa đến hồn bay phách lạc.
Thiếu U nhớ ra vị "hôn thê cũ" này chỉ là một tiểu điểm tâm phế vật, trong lòng khẽ thở dài.
Mặc kệ nàng từ từ đâu biết được y muốn tìm hồn, có ý tốt hay không, năm nay nàng chỉ mới ba trăm tuổi, chỉ là một số lẻ so với tuổi của y.
Mối hôn sự này, chẳng trách nàng sợ hãi bài xích, mới làm ra chuyện như vậy. Ngay cả chính Thiếu U, lúc trước khi biết sẽ kết làm quan hệ thông gia với Không Tang, bị yêu cầu cưới một tiểu Tiên tử nhỏ tuổi như vậy, cũng cảm thấy mười phần bất đắc dĩ.
Ngày trước Thiếu U bị nàng tới trước cửa làm nhục, xác thật cũng vô cùng tức giận.
Nàng cũng rất bản lĩnh, vốn dĩ đối với Thiếu U mà nói, chuyện hợp linh có thể có có thể không, y tính tình khiêm tốn lãnh đạm, lại bị nàng làm cho tức giận đến không muốn gặp. Mặc cho bị người khác ghét bỏ, buộc y phải từ hôn, còn nói ngày sau muốn mỗi ngày đội nón xanh cho y, không để y giữ được tâm trạng tốt.
Bởi vậy khi nàng đến để gặp mặt, Thiếu U tuy rằng không có ý định trả thù, nhưng cũng không muốn nói chuyện với nàng, lạnh lùng bỏ mặc nàng ở Côn Luân.
Nhưng giờ phút này thấy nàng như đang ủy khuất đứng phía sau y, cũng chỉ cao hơn bả vai y một chút, còn ăn Huyễn Nhan châu biến mình thành bộ dạng này, Thiếu U trong lòng mềm nhũn.
Thôi, y bị làm sao vậy? Vốn dĩ không mang thù, hà tất gì phải bận tâm đến một tiểu nha đầu. Cho dù nàng có ý đồ xấu, cũng chẳng tổn hại đến y.
"Đừng sợ, cô theo sau ta." Vốn tưởng rằng Lưu Song sẽ sợ hãi đứng đó, không ngờ nàng thi triển Tiên quyết, dù Giáng Châu xoay tròn rơi xuống, nàng nhón chân giơ dù lên, che y kín mít, nghiêm túc nói: "Ta không sợ, ta có thể bảo vệ huynh thật tốt, Thiếu U."
Y ngẩn ra, cười nói: "Ừ."
Nàng mà cũng nói được lời thề son sắt, thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.
Thiếu U khẽ động ngón tay, âm thầm giúp dù Giáng Châu của nàng gia tăng Tiên lực, bao phủ một tầng ánh vàng, không cần cố gắng đối phó tiểu Quỷ, tất cả tà ma đều lui tán.
Lưu Song một đường đi thẳng vào trong thành, thật kỳ lạ, dù Giáng Châu ở trong tay nàng, từ khi nào mà lợi hại như vậy?
Nàng nhìn về phía Thiếu U, Tiên quân cầm kiếm, thần sắc lãnh đạm, dường như nơi này không phải Quỷ vực, mà là Côn Luân của y.
*
Yến Triều Sinh đi hồi lâu, vốn tưởng rằng Lưu Song sẽ đuổi theo.
Không ngờ một lúc lâu sau vẫn không thấy phía sau có người, bước chân hắn bắt đầu chần chừ, không phải hắn đi quá nhanh, nàng không theo kịp đó chứ?
Hắn thả chậm bước chân, một hồi lâu, phía sau vẫn không có ai.
Nhưng trước mắt, đôi Yêu đồng của hắn cảm nhận được nguy hiểm, không chịu không chế biến thành màu bạc, Yến Triều Sinh híp híp mắt, sơn cốc trống trải phía trước, đột nhiên biến thành một mảnh luyện ngục đen như mực.
Trong đó vạn Quỷ khóc nỉn non cùng âm hồn đòi mạng, phẳng phất trước mắt biến thành một sân khấu kịch, trình diễn vô dố màn ái hận biệt ly.
Có người ôm đứa con của mình khóc đến khàn cả giọng, có người nằm trên giường bệnh thở thoi thóp, thậm chí còn có nữ tử đang đau đớn sinh nở, đau khỏ khi bị trượng phu vứt bỏ...
Nhiều hình ảnh như vậy đập vào con mắt, đôi ngươi bạc của Yến Triều Sinh hơi co lại, hắn nhíu mày.
Phía trước nhất định không thể đi.
Đôi Yêu đồng này của hắn từ nhỏ đã khác người, nhờ vào đôi ngươi bạc này, hắn liên tục thoát khỏi nguy hiểm, bình an lơn slên.
Những gì hắn thấy, Xích Thủy Lưu Song cùng Tức Mặc Thiếu U chưa chắc thấy.
Yến Triều Sinh lạnh mặt trở về, hắn nghĩ thầm, hắn chắc chắn không phải sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, mà là nếu nàng chết, hắn phải tìm ai để đòi lại sáu trăm năm tu vi đã mất đây?
Không ngờ lại nhìn thấy một màn này.
Dưới màn trời đỏ máu ở Qury vực, thiếu nữ đang nhón chân che dù cho Tiên quân.
Yến Triều Sinh siết chặt nắm tay, cười lạnh một tiếng. Hắn không nên ngạc nhiên, nàng có thể bung dù Giáng Châu bảo vệ hắn, dĩ nhiên cũng có thể vì Tức Mặc Thiếu U mà làm hết thảy.
Huống hồ gì hiện tại nàng còn có thỉnh cầu với Tức Mặc Thiếu U.
Trong lòng hắn sinh ra thứ cảm xúc ghét bỏ, không biết là đối với nàng, hay là đối với mình lúc trước.
Yến Triều Sinh lạnh lùng nghĩ, hắn không nên ở một khắc cuối cùng bắt lấy nàng, theo nàng đến cái nơi quỷ quái này. Để mặc nàng cùng Tức Mặc Thiếu U ở chỗ này tự sinh tự diệt cũng tốt, hănsẽ nghĩ cách trở về.
Bọn họ tới tìm hồn, hắn tới làm cái gì?
Hắn mặc kệ thứ cảm xúc tức giận mỏng manh trong lòng này, quay đầu rời đi. Sự tức giận đối với nàng, khiến hắn thậm chí không muốn nhắc nhở bọn họ, đừng đi về phía trước.
Phía trước là Bát Khổ cốc trong truyền thuyết.
Bình bình tĩnh tĩnh tựa nhân gian, nhưng cần phải nếm trải qua tám loại khổ đau, lột một lớp da chưa chắc đã ra được.
Có lẽ ai cũng không ngờ, Bát Khổ cốc chỉ tồn tại trong truyền thuyết Thượng Cổ, lại ở Bất Vong thành của Quỷ vực, khó trách rõ ràng là nơi Quỷ vương quy hồn, là mạch máu của Quỷ vực, nhưng lại không ai trấn thủ, thu hút người tiến vào, dưới một mảnh đất bình yên, lại cắn nuốt người ta làm chất dinh dưỡng.
Yến Triều Sinh lạnh lùng quay đầu đi được mấy chục bước, siết chặt nắm tay, xoay người nhanh chóng tiến về chỗ Lưu Song.
Có lẽ bộ dạng lạnh mặt sắc mặt vô cùng khó coi của hắn khiến nàng kinh ngạc nhìn hắn: "Sao ngươi lại ở đây?"
Yến Triều Sinh suýt nữa bị nàng chọc tức đến bật cười.
Đúng vậy, hắn cũng muốn biết, vì cái gì mà hắn còn ở cái nơi quỷ quái này, không chịu đi luôn!
"Dù trước mặt có Bát Khổ cốc, vẫn phải đi tới mộ Quỷ vương?"
Lưu Song nhìn về phía Thiếu U, Thiếu U trầm mặc một lát, nói: "Đúng vậy."
Yến Triều Sinh trong lòng cười nhạo, không kiên nhẫn nói với Lưu Song: "Thiếu chủ, nếu cô tin ta, bây giờ hãy cùng ta rời đi. Còn nếu cô tin hắn, thì hãy cùng hắn tiếp tục đi về phía trước."
"Ta đương nhiên..."
Yến Triều Sinh nhìn chằm chằm nàng, ngay cả hắn cũng không biết, giờ khắc này hắn mong đợi nàng sẽ nói ra đáp án gì.
Lưu Song tự tin nói nửa câu sau: "Đi cùng Thiếu U."
"Được, được thôi." Yến Triều Sinh cong môi cười cười, hắn chỉ cảm thấy một luồn máu đang dâng đến cổ, hắn không nên quay về hỏi một câu tự rước lấy nhục thế này.
Nàng làm gì để ý đến hắn, bây giừo xem ra, thứ nàng để ý chỉ có dung nhan của hắn và Tức Mặc Thiếu U.
Yến Triều Sinh lạnh lùng nói: "Chúc hai vị may mắn." Dứt lời, hắn phất tay áo rời đi.
Ba người đường ai nấy đi, Yến Triều Sinh một mình trở về sông lửa u mình, quay đầu lại nhìn bia Bất Vong thành, nơi đó có từng tảng từng tảng lớn hoa bạc nở rộ.
Đẹp vô cùng, cũng chú định là nơi táng thân của hai người kia.
Thứ trống rỗng trong cơ thể hắn là sáu trăm năm tu vi đã mất. Không Tang tiểu thiếu chủ, quả thực là tai tinh lớn nhất hắn gặp được trên đời này. Hiện tại đừng nói lợi, thứ hắn mất đi cũng không thu về được.
Yến Triều Sinh nhắm mắt, kìm nén cơn đau đớn đôi chân bị lửa u minh trên sông thiêu đốt, cắn răng trở về.
Nàng tự mình muốn tìm chết, hắn hà tất phải ngăn trở.
Hắn vốn dĩ cũng không phải người tốt gì, nên giống với trước kia, cười khanh khách chế giễu mới đúng.
Yến Triều Sinh bước từng bước trở về, trong lòng lại ngày càng trống rỗng.
Không biết vì sao, nhớ tới ngày ấy lúc đối phó với Tất Tuần, hắn vốn dĩ nhìn nàng chê cười, cảm thấy đám Tiên nhân đa phần đều ích kỷ lạnh lùng, nàng lại lấy túi Càn Khôn ra, cẩn thận kéo vạt áo cho hắn.
Sông u minh hỏa dưới chân khiến trái tim hắn nóng rực khó chịu, Yến Triều Sinh nhấp môi, không hề quay đầu lại.