Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ

Chương 36: Sắc đẹp




Yến Triều Sinh ngước mắt lên, Thanh Văn cách đó không xa đang nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời.

Xích Thủy Lưu Song không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng súc sinh này đều nhìn ra hết cả.

Hai mắt của Thanh Văn mang theo sắc vàng, ở vách đá trong sơn cốc vẫn sáng như hai ngọn đèn lưu li mờ ảo.

Yến Triều Sinh nhấp môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm nó.

Thanh Văn cảm nhận được hắn thẹn quá hóa giận, thức thời kéo thân thể khổng lồ của mình ra một bên, còn không quên vùi đầu vào cánh.

Phía sau truyền đến thanh âm của Lưu Song, nàng kinh ngạc nói: "Thanh Văn làm sao vậy?"

Yến Triều Sinh bình tĩnh nói: "Có lẽ nó đang mệt."

Hai người đang ở bên kia cầu chờ Tức Mặc Thiếu U, Yến Triều Sinh nhắm mắt, hắn hiện tại không muốn nhìn thấy Lưu Song, cũng không muốn thấy Thanh Văn.

Yến Triều Sinh không phải kẻ ngu dốt, nếu muốn lừa mình dối người lúc trước, là luyến tiếc sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ trên người nàng. Vừa rồi Lưu Song suýt nữa thì hai tay dâng sức mạnh huyết mạch lên, nhưng đọng lại trong mắt hắn không phải là sức mạnh huyết mạch Thượng cổ, mà là...

Hắn siết chặt ngón tay, không muốn tiếp nhận sự thật chợt nghĩ thông suốt này, điều đó so với ngày Bạch Vũ Huyên lấy đi linh lực hắn vất vả lắm mới tu luyện ra càng làm hắn khó chịu hơn.

Các thị tộc còn sót lại từ thời Thượng cổ, thường sẽ liên hôn với nhau, như vậy huyết mạch mới có thể duy trì, hậu tự sinh ra đã có thần lực.

Cho dù không thể, hắn cũng sẽ tìm con cháu Tiên tộc có tiềm lực trong Tiên tộc.

Hiện tại nàng đối với hắn có vài phần kiên nhẫn cùng hứng thú, ai biết ngày sau nàng lại biến hắn thành một món đồ chơi để tiêu khiển thì sao?

Yến Triều Sinh càng nghĩ, trong lòng càng lạnh, càng ghét bỏ bản thân vừa rồi đầu óc nhất thời không được tỉnh táo.

Hắn tới Không Tang học nghệ, mục đích là bước vào Tiên đạo, không để bị người khác khinh nhục, không để bị nhốt vào lồng sắt, bị người đời bình phẩm, nói rằng một đôi mắt này móc ra miễn cưỡng lắm mới dùng để khảm vào Linh khí.

Hắn không thể tự hủy hoại chính mình, cũng không thể để một Xích Thủy Lưu Song hủy hoại hắn.

Nàng biến hắn thành ra như vậy, khiến cho toàn bộ kế hoạch ban đầu của hắn bị nhiễu loạn, còn chưa bắt đầu đã suýt nữa toàn bộ đổ bể.

Đã vậy, cần phải sớm cắt đứt sạch sẽ và chớ để động bất cứ tâm tư gì. Mặc dù muốn ở cạnh nàng, nhưng hắn nhất định phải đạp nàng để bước lên, mới có thể có được những thứ mà hắn muốn.

Yến Triều Sinh mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng, vô cùng rành mạch, hắn ý thức được, không thể để chuyện tồi tệ nhất xảy ra. Bây giờ vẫn còn kịp, hắn không được chìm đắm quá sâu, phải nhanh chóng thức tỉnh kịp thời.

Quả trứng trong lòng ngực này, cũng phải tìm cơ hội vứt nó đi. Hắn không thể vì một con Yêu điểu không rõ lai lịch mà chia sẻ tâm mạch của mình.

Hắn vừa mới quyết định xong con đường phía trước của mình, đoạn cầu trước mắt ầm ầm sập xuống.

Sương trắng từ khe núi bay lên mịt mù, Lưu Song nhìn sang.

"Thiếu U còn ở bên kia!"

Chỉ thấy đoạn cầu vốn đã sụp đổ, khoảnh khắc biến mất sạch sẽ trước mắt. Thanh Văn ngậm lấy váy áo Lưu Song, ngăn cản nàng bay qua tìm, không bao lâu, vô số núi đá bay lên trong sương trắng, có người đạp lên từng khối đá đi đến, mở ra một con đường.

Yến Triều Sinh híp mắt nhìn sang, phía sau lớp sương mù dày đặc, Tức Mặc Thiếu U chậm rãi đi tới.



*

"Thiếu U, huynh làm sao vậy?" Lưu Song hỏi.

Từ sau khi Thiếu U từ phía bên kia trở về, tinh thần vẫn luôn không được tâm trung, như đang có tâm sự.

"Huynh đã gặp mẫu thân của mình rồi?"

Thiếu U gật đầu, trong mắt mang theo bi ai nhàn nhạt, không muốn nhiều lời. Chấp niệm mấy ngàn năm một sớm đã được như ý nguyện, nhưng y lại trông có vẻ không nhẹ nhõm vui sướng, ngược lại mang theo vẻ trầm trọng không nói nên lời.

Lưu Song không khăng khăng hỏi vì sau sợi hồn của mẫu thân Thiêu U lại vĩnh viễn bị trấn áp ở mộ Quỷ vương, mỗi người đều có những chuyện không muốn nhắc tới của riêng mình.

Trước khi mở Thái Sơ kinh, nàng khó xử đánh giá Thanh Văn to lớn ở bên cạnh: "Chúng ta trở về rồi nói, nhưng nó phải làm sao bây giờ?"

Thiếu U nói: "Thanh Văn là Thượng cổ Yêu điểu, Tiên giới hiện giờ sẽ không chứa chấp nó."

Nếu đem Thanh Văn về, Yêu điểu hiện thế sẽ chỉ gây ra náo loạn ồn ào, nhân tâm hoảng sợ.

Lưu Song nói: "Quả trứng kia chúng ta còn chưa cứu sống."

Chỉ mang một quả trứng đi theo, Thanh Văn làm mẫu thân, sẽ nguyện ý sao?

Yến Triều Sinh trực tiếp ném quả trứng đó vào lòng Thanh Văn, lạnh lùng nói: "Vật quy nguyên chủ, bây giờ không cần phải suy nghĩ về nó nữa."

Lưu Song trừng mắt nhìn hắn, ngươi nghiêm túc sao, đây chính là phụ tá đắc lực chinh chiến cùng ngươi khi tương lai ngươi làm Yêu quân đó, một lần vỗ cánh của Thanh Loan, đóng băng ngàn dặm. Mệnh đã định chủ tớ, chẳng lẽ không có một chút đồng cảm cho nhau sao?

Quả nhiên là không, Yến Triều Sinh vô tình vô nghĩa vứt Thanh Loan xuống, Thanh Văn bảo vệ quả trứng đó, mắt lại lần nữa rơi huyết lệ.

Lưu Song từng đọc trong điển tịch, Thượng cổ Yêu tộc không bao giờ khóc thút thít dễ dàng, chúng nó sinh ra không có nước mắt, một khi rơi lệ, mỗi một giọt nước mắt đều là máu đầu tim của mình.

Thấy Yến Triều Sinh quyết tâm không ra tay, Lưu Song chỉ đành hỏi: "Thiếu U, huynh có thể cứu con của nó không?"

Thiếu U lắc đầu: "Thứ cho tại hạ bất lực, tâm mạch của nó đã biến mất, nếu là trọng thương còn dễ nói, nhưng nó đã không còn sự sống, ta không có cách nào để khiến nó sống lại."

Thanh Văn nghe hiểu lời bọn họ nói, kêu một tiếng thê lương.

Yến Triều Sinh nhíu mày, nói với Lưu Song: "Thiếu chủ còn thất thần làm cái gì, mở Thái Sơ kính ra, chúng ta trở về."

Không trở về được, nếu đi luôn, Thanh Loan sẽ chết.

Lưu Song còn chưa nghĩ ra đối sách, một cái đầu chim khổng lồ rũ xuống trước mặt Yến Triều Sinh, Thanh Văn bất ngờ quỳ lạy trước mặt Yến Triều Sinh, đôi cánh cụp xuống, dang rộng ra.

Nó ai ai kêu, huyên lệ rơi xuống bùn đất dưới chân, nó nhổ một sợi lông vũ, nhẹ nhàng đẩy chiếc lông vũ đó cùng với Thanh Loan không còn sự sống đến bên chân Yến Triều Sinh.

Yến Triều Sinh nhíu mày: "Lấy về đi, đừng để ta nói lần thứ hai, ta cứu không được, ngươi có cho ta cũng không giúp được."

Thanh Văn gầm lên một tiếng, lao xuống sơn cốc.

Ngọn lửa bốc lên tận trời, Thượng cổ Yêu điểu Thanh Văn trong mắt mọi người tại đó, phút chốc bị thiêu đốt thành tro tàn, cuối cùng ngưng tụ thành một cây rơi ánh vàng đen, bay vào trong tay Yến Triều Sinh.

Thanh Văn hy sinh chính mình, hóa thành Tiên khí, lấy nó để cầu xin Yến Triều Sinh cứu Thanh Loan.

Cây roi đó toàn thân sát khí, ẩn chứa Yêu lực vô hạn, khi rơi vào tay Yến Triều Sinh, như hiểu được tâm ý của hắn, trọc khí rung độc, sát khí cùng yêu khí biến mất, trở thành Tiên lực dồi dào.

Yến Triều Sinh trầm mặc hồi lâu, cúi người nhặt lên quả trứng cùng linh vũ màu sắc rực rỡ trên mặt đất, đem chúng nó bỏ vào trong lòng ngực.

Lưu Song nhìn một màn này, trong lòng có một tư vị không nói nên lời: "Ngươi sẽ cứu con của nó chứ?"

Yến Triều Sinh cười lạnh một tiếng: "Để xem tình hình đã, thiếu chủ nhìn ta như vậy, là cảm thấy ta là đồ ích kỷ tàn nhẫn, hám lợi sao?"

Lưu Song không nghĩ như vậy, bản thân nàng không có năng lực cứu Thanh Loan, không thể buộc người khác đi cứu, bởi vậy lúc trước thỉnh cầu Yến Triều Sinh, cũng chỉ đành dùng linh lực của chính mình để trao đổi.

Nàng lắc đầu, hạ giọng nói: "Không có, chỉ là cảm thấy khổ sở."

Nàng nhớ tới mẫu thân phàm nhân đến chết vẫn nhớ tới mình, còn thân thể này thì có những ký ức về Tử phu nhân.

Có lẽ mẫu thân trong thiên hạ này đều vĩ đại như vậy, có thể vì đứa con của chính mình mà từ bỏ hết thảy, Yêu điểu Thanh Văn khi lâm chung đã gửi gắm lại không thiếu tình thương cho đứa con của mình.

Yến Triều Sinh trầm mặc không nói gì.

Lưu Song không nhiều lời, khởi động Thái Sơ kính, Thiếu U ngăn cản nói: "Trước đó cô mệt mỏi quá độ, để ta làm."

Lưu Song không miễn cưỡng, lăn lộn lâu như vậy, nàng sớm đã nỏ mạnh hết đà, không dám tin có thể tự mình mang bọn họ trở về Côn Luân.

Thiếu U nhận lấy Thái Sơ kính, trong chốc lát, vằn nước sáng lên.



Lưu Song nghe thấy thiếu niên bên cạnh lạnh lùng nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức để cứu nó."

Nàng vui sướng nhìn sang, Yến Triều Sinh vẻ mặt lãnh đạm: "Dù sao ta cũng là một kẻ hám lợi, nếu không phải vì Tiên khí này, ta đã không thèm nhìn nó một cái."

Nàng định nói gì đó, ánh sáng lóe lên, Thái Sơ kính đã khởi động.

Lưu Song nhẹ nhàng thở ra, bọn họ bình an trở về, Thiếu U đã gặp được mẫu thân, còn mang được Thanh Loan về, nhưng khác với lúc trước, lúc này đây Thiếu U không mất đi bảy phách, mọi người đề vô cùng an toàn.

*

Khi Lưu Song trở về, Côn Luân vừa lúc đêm dài, bất chấp mọi thứ, nàng vừa nằm xuống ngủ ngay.

Hành trình đến Quỷ vực này thật sự quá mệtmỏi, hồn phải rời khỏi cơ thể rồi lại trở về, còn bị cá Hoành Công đuổi qua đuổi lại. Nàng ngủ đến trời đất tối sầm, đến lúc tỉnh lại, trước mắt là Bạch Truy Húc.

Y thở dài: "Thiếu chủ, từ biệt nửa tháng, người làm ta vô cùng lo lắng. Người và Tức Mặc thiếu chủ đã đi đâu, sao không nói cho ai biết?"

Lưu Song ngồi dậy: "Chúng ta đi đã nửa tháng rồi?"

Một thanh âm cà lơ phất phơ bên cạnh nói: "Huynh trưởng, huynh quở trách ta nửa tháng, bây giờ cô ta đã bình an trở về, huynh không phải trách ta nữa đâu."

Bạch Truy Húc cả giận nói: "Đệ còn nói, sao đệ lại dám đem Thái Sơ kính cho thiếu chủ! Nếu không phải đệ đi theo làm loạn, thiếu chủ làm sao phải rơi vào hiểm cảnh như vậy."

"Thích, là cô ta tự đòi lấy, lá gan lớn đến mức chạy lung tung, sao huynh không dạy dỗ cô ta đàng hoàng vào?"

Bạch Truy Húc nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Lưu Song.

Lưu Song có ký ức của nguyên chủ, nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết, nàng nói: "Bạch Vũ Huyên không nói dối, là ta năn nỉ hắn cho ta mượn."

Bạch Vũ Huyên hừ một tiếng, Bạch Truy Húc thở một hơi thật dài, ôn hòa mà nói: "Thiếu chủ, với tu vi của người, mở Thái Sơ kính rất nguy hiểm, lần sau không được làm như vậy nữa."

Nếu y trách cứ nàng giống trách cứ Bạch Vũ Huyên còn tốt, nhưng y lại ôn nhu đến mức khiến Lưu Song ngượng ngùng, lại nghĩ đến đã khiến y lo lắng cả nửa tháng, nửa tháng này, Bạch Truy Húc nhất định đã lên trời xuống đất để tìm người.

Thấy vẻ mệt mỏi trên mặt y, Lưu Song vội vàng ngoan ngoãn gật đầu.

Nàng không hối hận vì đã không nói với Bạch Truy Húc, với tính tình của y, hoặc là sẽ không cho nàng mạo hiểm, hoặc là nhất định sẽ đi theo, nghĩ đến lần cửu tử nhất sinh này, không dựa vào thực lực của mọi người, toàn dựa vào vận may, nếu Bạch Truy Húc mà đi, vận may không tốt rất có khả năng sẽ rơi vào trong đó.

"Đúng rồi, trả Thái Sơ kính lại cho ngươi."

Lưu Song đưa Thái Sơ kính lại cho Bạch Vũ Huyên, hai vị công tử Bạch thị ánh mắt dừng lại trên gương, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Bạch Truy Húc khẽ nhíu mày: "Vũ Huyên, gương này rõ ràng là... Đệ..."

Bạch Vũ Huyên suýt nữa dậm chân: "Ta... Ta không có ý đó! Huynh trưởng huynh đừng nghĩ bậy bạ."

Dứt lời, cậu ta hung hằng trừng mắt nhìn Lưu Song một cái, đoạt lấy Thái Sơ kinh rồi tông cửa xông ra, giống như phía sau có người đang đuổi theo, chuyện Lưu Song không chỉ mượn mỗi một ngày cũng không thèm để ý nữa.

Lưu Song hiếu kỳ hỏi: "Hắn làm sao vậy?"

Bạch Truy Húc khụ một tiếng: "Không có gì, thiếu chủ nếu tỉnh rồi, chúng ta đến chính điện Côn Luân đi, Tức Mặc thiếu chủ đang ở đó chờ người."

Dừng một chút, trong mắt y cuối cùng cũng xuất hiện ý cười: "Tuy rằng không biết đoạn thời gian này thiếu chủ đã đi làm cái gì, nhưng nếu Tức Mặc thiếu chủ đã nguyện ý cho mượn Thần Nông đỉnh, thiếu chủ đã bỏ công rất nhiều, trước đây tại hạ quá thiên vị, thiếu chủ bây giờ đã trưởng thành, có thể một mình đảm đương được rồi."

Lưu Song cũng cười lại, nhẹ nhàng nói: "Truy Húc ca ca, cảm ơn huynh."

Bạch Truy Húc sửng sốt: "Sao lại đột nhiên nói như vậy?" Trước đây không phải nàng từng nói trưởng thành rồi sẽ không gọi y là Truy Húc ca ca sao?

Lưu Song nghiêm túc nói: "Trong lòng ta, huynh giống như là huynh trưởng ruột thịt, ba trăm năm qua, cảm ơn huynh đã bao dung kiên nhẫn với ta tới tận bây giờ." Đây đều là những lời nguyên chủ luôn muốn nói với Bạch Truy Húc, nhưng lại chưa từng nói ra.

Nguyên chủ khuyết thiếu hồn phách, ngoài Tử phu nhân, chỉ có Bạch Truy Húc là đối xử với nàng tốt nhất, kiên nhẫn nhất, ở Không Tang cũng chỉ có một mình Bạch Truy Húc, thật lòng kính trọng nàng như một thiếu chủ chân chính.

Bạch Truy Húc trong mắt âm sáp: "Thiếu chủ xứng đáng nhận được sự đối đãi tối nhất thế gian."

*

Đại điện bày Thần Nông đỉnh, quả nhiên có không ít người tới, Lưu Song liếc mắt một cái đã thấy Thiếu U ngồi khoanh chân giữa bát quái.

Sau khi y tắm gội dâng hương, mặc một thân trường bào màu trắng, bảy vị trí ở bảy phía, có bảy Tiên nhân trưởng lão cũng đang ngồi xếp bằng.

Mỗi người đều nhìn Lưu Song bằng ánh mắt không tốt lắm, Ốc Khương cũng ở trong đó.

Thiếu U nói với Lưu Song: "Đến đây và ngồi xuống, chúng ta đã mở Thần Nông đỉnh để lấy Huyễn Nhan châu trong cơ thể cô ra."

Lưu Song hành lễ với mọi người: "Phiền chư vị Tiên truognử." Nàng theo lời ngồi xuống.

Một lão nhân bên cạnh Thiếu U thổi râu trừng mắt: "Cũng là nhờ thiếu chủ khoan dung độ lượng, bỏ qua chuyện cũ, cho mượn Thần khí."



Thiếu U bật cười: "Làm phiền Từ Duy trưởng lão rồi."

Lưu Song ngoan ngoãn nói theo: "Làm phiền Từ Duy trưởng lão, làm phiền chư vị trưởng lão."

Nàng hiểu lễ nghe lời như vậy, Từ Duy cũng không thể nói gì thêm nữa, hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại. Thiếu U mỉm cười liếc mắt nhìn Lưu Song một cái: "Đừng sợ, thủ mạch hộ tâm, làm theo lời ta nói."

Lưu Song gật đầu.

Dưới trận bát quái, đất rung núi chuyển, Thần Nông đỉnh sắc vàng xoay tròn mở ra. Thiếu U cùng càng trưởng lão bày trận, ánh sáng màu trắng từng vòng thoát ra, ngũ hành vận chuyển, Thiếu U dẫn sức mạnh Thần Nông đỉnh lên người Lưu Song, Lưu Song cảm thấy mình như đặt trong một cái lô đỉnh nóng như lửa, không thoải mái lắm.

Thiếu U nói: "Nhịn một chút."

Lưu Song không hé răng, chút khó chịu này nàng có thể nhịn được, trong có thể có thử gì đó di chuyển, sức mạnh Thần Nông đỉnh một lần lại một lần thanh lọc cơ thể của nàng.

Một lúc sau, trên người nàng toát ra màn sương màu vàng, màn sương hóa thành hạt châu sắc vàng, lơ lửng trên không trung.

Đám người đồng thời thu tay lại, Thiếu U trợn mắt, bắt được Huyễn Nhan châu đưa cho Lưu Song.

"Xích Thủy thiếu chủ, lấy ra được rồi."

Lưu Song cũng vô cùng vui vẻ, lăn lộn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể báo cáo kết quả hành trình. Tuy rằng trước đây không quá để ý đến dung nhan của mình, nhưng nữ tử luôn yêu thích cái đẹp, nàng rất tò mò nguyên chủ rốt cuộc trông như thế nào.

Nàng thu hồi Huyễn Nhan châu, tháo khăn che mặt xuống, biến thành một thủy kính.

Chỉ thấy trong gương là một gương mặt vô cùng quen thuốc.

Mắt như nước mùa xuân, má đào mắt hạnh, xinh đẹp vô song. Lưu Song sửng sốt, nguyên chủ cùng với chính mình khi lớn lên lại hoàn toàn giống nhau!

Nàng khiếp sợ đánh rơi thủy kính, chỉ thấy tám đôi mắt trong điện càng thêm khiến sợ đồng loạt nhìn nàng.

Từ Duy trưởng lão mới vừa rồi còn hận không thể thóa mạ nàng nghẹn họng nhìn trân trối: "Ngươi... ngươi..."

Ốc Khương lẩm bẩm nói: "Thì ra Xích Thủy lão nhân không hề nói dối."

Các trưởng lão còn lại nhìn Lưu Song, rồi lại nhìn sang Thiếu U, mỗi người biểu cảm vi diệu. Xích Thủy thiếu chủ trước kia bị nhốt ở Không Tang không được ra, bởi vậy ba trăm năm qua không biết dung nhan thế nào.

Lúc trước Xích Thủy Xung tới kết thân, nói rằng nữ nhi của mình nhan sắc xinh đpẹ, kết quả toàn bộ Côn Luân chỉ thấy Xích Thủy Lưu Song xấu xí vô lễ.

Lúc ấy ai nấy đều cho rằng Xích Thủy Xung trợn mắt lừa gạt thiếu chủ bọn họ, không ngờ hôm nay nàng khôi phục dung mạo, bọn họ mới biết được, Xích Thủy Xung làm gì thổi phồng, quả thực là khiêm tốn! Dung mạo này, làm gì chỉ có xinh đẹp, quả thực nếu nhìn thêm vài lần, mấy căn nhà cũ liền sắp bốc cháy!

Thiếu U nhìn vào mắt Lưu Song, khẽ mỉm cười: "Chúc mừng."

Lưu Song ngọt ngào cười, nói: "Đa tạ Thiếu U." Nếu không phải Thiếu U chịu được áp lực từ mọi người, vì nàng mở Thần Nông đỉnh, nàng sẽ không thể nào khôi phục được dung mạo.

Thiếu U biểu cảm vẫn nhạt nhẽo như nước, đối lập với lão nhân một phòng khiếp sợ, dường như cái gì cũng không thể khiến cho y có chút dao động.

Nhưng Lưu Song tinh mắt nhìn thấy, bên tay y xuất hiện sắc hồng nhàn nhạt.

Thiếu U không đợi sắc đỏ kia lan tràn đến khắp mặt, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mà nói: "Tiên tử về nghỉ ngơi trước đi, ta còn phải phong ấn Thần Nông đỉnh lần nữa."