Người ngươi thích, là ta?...
Nữ Yêu biết đọc tâm.
Lưu Song nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy ả ta, ả ta đã nói hai chữ "Thương Lam", cho nên nữ Yêu cũng sẽ biết về Mật Sở từ chỗ nàng.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với nàng, Yến Triều Sinh không thích Mật Sở.
Sao lại có thể?
Lưu Song do dự hỏi: "Nếu hắn không thích Mật Sở, vậy người hắn thật sự thích là ai?"
Nữ Yêu cười duyên nói: "Nếu từ chính miệng ta nói ra, ngươi nhất định sẽ không tin. Sao người không tự mình hỏi hắn? Có rất nhiều chuyện, nếu ngươi cẩn thận ngẫm lại, có lẽ có thể biết được đáp án. Tiểu Tiên tử, đừng tự đánh lạc hướng mình. Nhất định ngươi phải hiểu rõ tâm ý của hắn, bằng không hắn cũng sẽ không cảm kích ngươi. Ngươi chỉ cần tự mình đi hỏi hắn, hắn nhất định sẽ cho ngươi đáp án."
Thanh Loan nhìn về phía Lưu Song, Lưu Song gật gật đầu.
Nếu thật sự nàng đã nghĩ sai, vậy thì cần phải sửa cho đúng đường.
Nữ Yêu nói: "Chúng ta chỉ để hắn ngủ say thôi. Hắn bị thương rất nặng, ba vết thương trên người, một vết là do Không Tang các ngươi đả thương hắn, một về khác là do xông vào tháp cứu ngươi, còn vết còn lại, là do hắn muốn tự mình thoát khỏi tháp."
Lưu Song nhỏ giọng nói: "Tháp Trấn Yêu dùng để nhốt Yêu, hắn không thoát được."
Tháp Trấn Yêu được các Thượng cổ Chân Thần rèn dựng nên, không có bất kỳ một con Yêu nào có thể thoát khỏi đó. Nếu không, Dạ Mộ Lạc đã không phải chịu đựng đến hiện tại, vẫn chịu bị nhốt ở chỗ này.
"Hắn có thể thoát ra người, ngươi cũng có thể tìm được linh mạch thứ năm." Nữ Yêu chắc nịch mở miệng nói, "Chỉ cần ngươi dám tự mình đi xuống nhược thủy để lấy."
Không chờ Lưu Song hỏi ả ta lời này có ý gì, nữ Yêu phất phất tay.
Một con yêu quái khác khống chế dây đằng đưa Yến Triều Sinh đến bên cạnh Lưu Song. Hắn vẫn còn hôn mê, Lưu Song không thể không đỡ lấy hắn.
Nữ Yêu quỷ dị cười, đột ngột nói: "Tiểu Tiên tử, có từng chứng kiến Thần tích Thượng cổ sụp đổ bao giờ chưa?"
"Cái gì?" Trong lòng Lưu Song dâng lên dự cảm xấu.
Chư Yêu làm càn cười ha hả.
Có kẻ hét lên: "Bị nhốt mấy vạn năm, lão tử thực sự sống đủ rồi. Mấy vạn năm trôi qua, đám lỗ mũi trâu kia không có chút tiến bộ nào, ngay cả một kẻ có thể tiêu diệt lão tử cũng không có."
"Ngay cả tòa tháp đổ nát này, về sau cũng kông thể vây nhốt con dân Yêu tộc ta."
"Ta đã đợi ngày này từ rất lâu rồi, bây giờ cũng coi như yên tâm!"
Tháp Trấn Yêu chợt ồn ào khắp nơi, nhất thời vô cùng náo nhiệt. Những yêu quái chỉ còn có thể sử dụng một chút linh lực, càng hoành hành không chút kiêng dè.
Lưu Song chưa từng nhìn thấy bộ dạng các đại Yêu trước mắt làn càn nhiều như vậy.
Tiểu Yêu điểu cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cuộn tròn trong lồng ngực Yến Triều Sinh.
Các binh lính Tiên tộc đang trấn thủ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lần lượt bị kinh động, muốn khống chế bọn họ, nhưng bọn họ càng thêm điên cuồng.
Giống như bị thiêu đốt trước sự hủy diệt.
Yêu quái đầu tiên mỉm cười nói: "Mong Lang tộc ngày càng hưng thịnh, xin bái biệt Điện hạ!"
Dứt lời, gã tự cho nổ tung nguyên đan của mình, hóa thành một chùm tia sáng màu xám, đánh thẳng vào tháp Trấn Yêu. Rồi con Yêu thứ hai cũng làm như vậy, rồi tới con thứ ba... Ngày càng nhiều Yêu tự nổ tung nguyên đan, tháp Trấn Yêu cuối cùng cũng bắt đầu động đậy.
Binh lính Tiên tộc khiếp sợ không thôi, Ô Thần lẩm bẩm nói: "Bọn chúng điên rồi sao, dám vọng tưởng phá hủy tháp!"
Yến Triều Sinh không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, đứng vững vàng, trong mắt hắn hiện lên rõ ràng vô số cảnh tượng hỗn loạn.
Những tia sáng màu sắc rực rỡ dựng thành từng vòng tròn.
Hắn nhìn thấy nữ tử quyến rũ đó đứng lên, bái hắn một lạy, môi mấp máy.
Bằng cách nào đó hắn hiểu những gì ả ta đang nói: Bái biệt Điện hạ, Điện hạ bảo trọng.
Chợt, ả ta hóa thành luồng sáng màu đó, hòa vào trong tháp.
Yến Triều Sinh ngón tay giật giật, trong lòng trầm xuống, tiến lên hai bước, rồi lại không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu. Ba ngày trước, để tránh né Tiên binh, hắn đi vào tầng ba hai, cảm thấy nữ tử này thật quen thuộc.
Hắn ở lại tầng ba hai, các đại Yêu ở đây vô cùng tốt, không ai tổn thương hắn, sôi nổi trò chuyện với hắn, hỏi hắn hiện giờ Bát Hoang thế nào.
Dù cho Yến Triều Sinh kiệm lời, bọn họ cũng không giận, ai nấy đều mười phần kính trọng hắn.
Còn nữ tử này, ả ta cũng trò chuyện cùng hắn vài câu, giọng nói cùng ánh mắt vô cùng dịu dàng, mơ hồ làm hắn hoảng hốt.
Yến Triều Sinh trước giờ chưa từng trải qua bầu không khí tốt đẹp như vậy ở Yêu tộc, châm chọc hơn chính là, nơi này là tháp Trấn Yêu. Đằng Yêu bện cho hắn một chiếc giường, mấy ngày nay Yến Triều Sinh đã không ngủ không nghỉ, đây là lần đầu tiên được ngủ.
Yêu đồng của hắn không có chút sát khí nào.
Lúc tỉnh lại, các Yêu tộc ở đó đã tự nổ tung đánh vào tháp Trấn Yêu.
Yến Triều Sinh tận mắt chứng kiến nữ tử đó cùng vô số Yêu tộc chết đi. Yêu tộc tự nổ tung nguyên đan, không thể nghi ngờ, đó là kết cục thê thảm nhất. Đồng tử hắn co lại, cuối cùng dừng lại bước chân, nhíu mày.
Hắn không biết rõ những con Yêu này.
Từng Yêu chết đi, đa phần đều để lại một câu không rõ nguyên do: "Bái biệt Điện hạ."
Tháp Trấn Yêu đang gặp nguy hiểm, nhóm Tiên binh cuối cùng cũng ý thức được mọi chuyện không ổn, các Thượng cổ đại Yêu ở đây đều điên rồi, tháp Trấn Yêu có lẽ giữ không nổi. Bọn họ đánh thức năm giác quan, nhanh chóng chạy ra ngoài. Cuối cùng, sợi xích sắt đen tầng ba lăm nổ tung, Dạ Mộ Lạc hóa thành một con rắn lớn mắt bạc, phá tan gông cùm xiêng xích, cười ha hả.
Tháp Trấn Yêu gặp nguy hiển, xích đen trên người gã không còn.
Đại Yêu Dạ Mộ Lạc sống mấy vạn năm, thân thể cao lớn, cứ như vậy xuất hiện trước mặt mọi người.
Nguyên thân gã gần như tuyệt đẹp, cúi đầu trước mắt Yến Triều Sinh cùng Lưu Song.
Gã híp mắt: "Tiểu Tiên tử, ta tặng ngươi một thứ, nó ở dưới nhược thủy, chúc ngươi gặp may."
Một luồng sáng chói có thể nhìn thấy bằng mắt thường ập tới, ai nấy đều phản ứng không kịp, đánh vào trong thức hải của Lưu Song.
Dạ Mộ Lạc lại nhìn về phía Yến Triều Sinh: "Vinh quang của một tộc phụ thuộc vào một người. Ngài phải vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm nay, đừng để chúng ta thất vọng."
Giọng nói của Dạ Mộ Lạc lần đầu tiên vứt bỏ ngụy trang, trở nên lạnh băng mà trịnh trọng: "Tướng lĩnh dưới trướng Thượng cổ Tương Diêu, Dạ Mộ Lạc, bái biệt Thiếu Đế quân."
Yến Triều Sinh nhíu mày.
Lưu Song che lại trán lùi về phía sau một bước, nhất thời ngơ ngác, không nghe rõ Dạ Mộ Lạc nói với Yến Triều Sinh cái gì. Nàng ngẩng đầu, vốn tưởng rằng ngày mà Tất Tuần chết đi sẽ là ngày con Yêu lớn nhất nàng từng thấy chết.
Nhưng tình hình trước mắt khiến người ta chấn động.
Thượng cổ đại yêu Dạ Mộ Lạc sống không biết bao năm, nhanh chóng nhập vào luồng sáng, ánh sáng màu xanh bạc rực rỡ như sấm sét đầy trở, nổ tung rực rỡ. Tháp Trấn Yêu tựa như một cái chuông rạn nứt, bắt đầu sụp đổ từ tầng dưới cùng.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Ở trong tháp Trấn Yêu không thể ngự kiếm, Lưu Song đứng không vững té ngã, đành phải ngưng một cái kết giới, chờ đống đổ nát sụp đổ.
Nhưng đó vẫn là Thần tích Thượng cổ, khi sụp đổ thì làm sao một kết giới có thể chống đỡ.
Có rất ít Tiên binh chạy thoát khỏi tháp, tiếng kêu rên không dứt bên tai. Một khắc cả tháp sụp đổ, Lưu Song không cảm thấy đau đớn.
Một giọt máu rơi trên má nàng. Nàng ngước mắt, thấy một thân thể đang chống đỡ trên người mình.
Yến Triều Sinh mím chặt môi, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái.
Trong lồng ngực hắn, một con tiểu Yêu điểu nơm nớp lo sợ chui ra.
Lưu Song sửng sốt, nàng ngước mắt, đối diện với đôi mắt của Yến Triều Sinh.
Sự đau đớn trong mắt thiếu niên rất ít, đa phần là tối tăm và lạnh lùng. Yêu thân không cứng cỏi hơn Tiên thể, hắn cũng sẽ bị thương.
Nàng từ trong đôi mắt đen nhánh lạnh nhạt của hắn, nhìn thấy rõ hình ảnh của chính mình.
Cũng không biết vì sao, giờ khắc này, Lưu Song chợt nhớ đến lời nữ Yêu nói.
"Người hắn rốt cuộc thích là ai, có rất nhiều chuyện, nếu ngươi cẩn thận ngẫm lại, có lẽ có thể biết được đáp án."
Giờ khắc này, nàng đồng tử co mạnh lại, khiếp sợ không thôi.
Cơn đau trên cơ thể Yến Triều Sinh chỉ kéo dài trong giây lát. Sau khi tháp Trấn Yêu sụp đổ, nó biến thanhf khỏi bụi chảy vào thế gian.
Một số Tiên binh bị thương nặng, lần lượt bò dậy từ mặt đất, bao gồm cả Ô Thần cũng bị thương.
Lưu Song được Yến Triều Sinh bảo vệ dưới thân, thấy hắn lạnh như bằng quay mặt đi mà không thèm nhìn tới nàng, đem tiểu Yêu điểu nhét vào trong lòng ngực rồi rời đi.
Nàng tóm chặt lấy tay áo Yến Triều Sinh.
Hắn chán ghét trào phúng mà nói: "Cô còn muốn gì nữa? Bắt ta trở về thỉnh tội sao? Xích Thủy Lưu Song, ta hiện giờ, không còn là đệ tử Không Tang nữa!"
"Ta biết." Lưu Song nói, "Ta không phải định bắt ngươi quay trở lại. Ngươi vì cứu ta mà bị thương, theo lý mà nói ta nên cảm ơn ngươi."
Nàng giơ tay lên, ánh sang màu xanh lục chạy vào thân thể hắn, chậm rãi khép miệng vết thương của Yến Triều Sinh.
Hắn nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói gần như kìm nén: "Đủ rồi, cô đừng chạm vào ta."
Hắn đứng dậy rời đi, không quay đầu lại.
Đi được vài dặm, Yến Triều Sinh che miệng khụ hai tiếng, máu tươi đày tay. Hắn bình tĩnh ngồi dưới một thân cây, thả tiểu Yêu điểu ra: "Tự mình đi kiếm ăn đi, có chuyện gì thì gọi ta."
Tiểu Yêu điểu quay đầu nhìn hắn một cái, vô cùng do dự.
Yến Triều Sinh: "Cút."
Tiểu Yêu điểu cút.
Yến Triều Sinh ngước mắt nhìn bầut rời tối sầm, khu rừng trên núi mà hắn coi là nhà của mình đã bị phá hủy vào ngày có thời tiết như thế này. Vô số đạo sĩ cùng phàm nhân xông tới, những con Yêu không kịp rời đi cuối cùng bị hóa thành tro bụi.
Hắn chứng kiến vô số con Yêu chết đi.
Thi thể ngày đó đủ để xếp thành một ngọn núi. Đáng lẽ hắn không có cảm giác nhì, nhưng cảm giác đau thương của thỏ hồ lại đột nhiên khiến người ta buồn bã. Cảnh tượng Yêu tự nổ tung hôm nay không biết vì sao cứ mãi xuất hiện trong đầu hắn, không thoát khỏi được. Có lẽ ngày mai, trong số những cái xác đó, có thi thể của hắn.
Hắn vẫn luôn cô đơn như vậy, cô đơn mà tồn tại, có một ngày, cũng sẽ cô độc mà chết đi.
Tiểu Yêu điểu quá yếu ớt, kiếm ăn cũng phải mất nhiều thời gian.
Yến Triều Sinh không còn nơi nào để đi, chỉ ngồi thiền tại chỗ để chữa trị vết thương.
Không biết qua bao lâu, một tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, Yến Triều Sinh dừng một chút, mở mắt ra, thấy thiếu nữ ở trước mặt.
Hải đường trên vạt áo nàng cháy rực. Nàng ngồi xổm trước mặt hắn, tay ôm lấy một tiểu Yêu điểu đầy lông, cái bụng tròn vo.
Thiểu nữ bỏ tiểu Yêu điểu đang chật vật vào trong lòng ngực hắn.
"Nó còn quá nhỏ, bắt cá thì bị đuối, ngươi phải để mắt tới nó."
Yến Triều Sinh cười lạnh: "Nếu thật sự vô dụng như vậy, chết thì chết thôi, không cần Xích Thủy Tiên tử quan tâm."
Yến Triều Sinh." Nàng đôi mắt trong trẻo, ngập ngừng một chút rồi nói, "Vừa rồi ngươi đi nhanh quá, ta có một chuyện chưa kịp hỏi ngươi."
"Hỏi đi, hỏi xong rồi thì đi nhanh."
Sau khi trầm mặc hồi lâu, thiếu nữ nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.
Yến Triều Sinh nghe thấy nàng hỏi: "Có phải ngươi thích ta không?"
Gió xuân nhân gian thoảng qua, phía sau hắn là từng măng non mới mọc, bầu trời âm u, nặng nề như vậy, chúng nó vẫn đung đưa dưới gió xuân không kiêng dè gì.
Cổ hắn nghẹn lại, một luồng khí nóng dâng lên từ cổ đến má hắn, rồi thẳng đến đỉnh đầu.
Cảm giác mãnh liệt như vậy, không thể bị vết thương đè nén được nữa.
Hắn cúi đầu, ho khan mãnh liệt, không quên phủ nhận: "Xích Thủy Tiên tử từ khi nào có tật xấu tự mình đa tình vậy! Yến mỗ đây dù có thích núi đá ven đường, cũng không có khả năng thích cô!"
"Ồ." Nàng nhẹ nhàng nói, "Thật sự không phải ta?"
"Không phải!"
"Ngươi nhìn mắt ta rồi nói!"
Yến Triều Sinh cắn răng, không muốn rụt rè, ngẩng đầu, cố gắng mang theo nỗi hận cùng tức giận lạnh lùng nhìn nàng.
Thiếu nữ mắt hạnh trong sáng, ánh mắt điềm đạm mà dịu dàng, ngồi xổm trước hắn, dò xét nhìn hắn.
"Nói đi." Nàng nói.
"Ta..." Yến Triều Sinh khó khăn nói, "Ta không thích..."
Tiểu Yêu điểu trong tay tuyệt vọng mà kêu lên một tiếng. Nó thật sự không phải cố ý phát ra tiếng vào thời điểm này, thật sự là do tay của chủ nhân ngày càng siết chặt, bóp nó sắp chết mà còn không phát hiện ra.
Yến Triều Sinh sực tỉnh, hơi nóng xông thẳng tới đỉnh đầu cuối cùng cũng biến mất. Hắn hậu tri hậu giác phản ứng lại, một con Yêu đã tự do như hắn, dựa vào cái gì mà phải nghe lời và phối hợp với nàng.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Xích Thủy Tiên tử đúng là rảnh rỗi, chuyện tháp Trấn Yêu còn chưa lo xong, còn có thời gian rảnh rỗi tìm tới một yêu nghiệt như ta."
Nàng rũ mắt thấp giọng nói: "Thì ra là thật, tại sao lại như vậy..."
Hiếm khi từ lần đầu gặp mặt tại đầm Cửu Tư, lần này không cần bất kì ai nói vào, suy nghĩ của hai người liền mạch với nhau, Yến Triều Sinh lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.
Thì ra là thật, ngươi thật sự thích ta.
Hắn tức giận đến cực điểm, sự phẫn uất không từ nào giải thích. Tâm tư ngay cả bản thân không muốn thừa nhân, lại bị chính chủ khơi khơi vạch trần.
Đáng giận nhất chính là, nàng lại phản ứng như thế... phản ứng như thế!
Ba phần khiếp sợ, ba phần mê mang, bốn phần khó hiểu.
Nhưng lại không có một tia vui mừng hay ngượng ngùng nào. Hắn lòng chợt đau xót, đứng dậy, quang cảnh trước mắt không có chỗ nào thuận mắt, không vừa mắt nhất chính là thiếu nữ đang ngồi xổm.
"Cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tới đây thôi, ngày nào đó gặp mặt, chúng ta là kẻ thù, nhìn nhau bằng máu!"
Hắn bước đi thật nhanh, không muốn thừa nhận trong lòng cuồn cuộn đau khổ, là vì sau khi bị tổn thương dễ dàng như vậy, miễn cưỡng muốn giữ lại một chút tự tôn cuối cùng.
Một khi nàng bước ra khỏi sự hiểu lầm, kỳ thật đã sáng suốt nhiều hơn.
Làm sao có thể che giấu được, từ việc hắn vào mộ Quỷ Vương cứu nàng, sau đó lại nắm tay nàng chạm vào nội đan của mình, hôn nàng khi hóa thành cục bông nhỏ, còn có hôm nay theo bản năng bảo vệ nàng trong tháp Trấn Yêu...
Quá nhiều dấu vết để lại, dù cho hắn không thừa nhận, nhưng dường như ngay cả bản thân hắn cũng không gạt được.
Hắn cảm thấy có vài phần khổ sở, không nên như vậy, hắn đã không còn là đệ tử Không Tang, còn nàng vẫn là Tiên tộc Xích Thủy thị. Bọn họ vốn nên từ hôm nay trở đi, nước sông không phạm nước giếng, không đụng chạm nhau, dù có gì đó đi nữa thì cũng giấu trong bụng đến chết.
Chỉ cần không ai vạch trần, mọi thứ sẽ lắng xuống.
Nhưng lớp vỏ bọc yếu ớt che giấu sự xấu hổ đó khôgn còn nữa. Yến Triều Sinh đi đến lúc trời khuya, tìm một sơn động tạm thời sống ở đỏ, lúc này trời đổ mưa.
Nhân gian gió gào thét thổi, tiểu Yêu điểu ngẩng đầu nhìn hắn, kêu: "Pi!"
Hắn cả giận nói: "Mắt nào của ngươi thấy ta khổ sở? Mù rồi thì để tao móc mắt ra!"
Tiểu Yêu điểu uể oải thỏa hiệp: "Pi!"
Yến Triều Sinh nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Dù thế nào đi nữa, sau này không còn liên quan nữa rồi."
Một sự chán nản che trời lấp đất bủa vậy.
*
Lưu Song đứng trơ tại chỗ một hồi lâu, nhìn theo Yến Triều Sinh đi xa.
Nàng thật không dám nghĩ, ra là như vậy.
Yêu quân trong kí ức oai phong một cõi đã để lại cho nàng ấn tượng quá sâu đậm. Nàng nhớ rõ hắn đối xử tốt với Mật Sở thế nào, tốt đến mức giải linh với cả nàng, không cho phép nàng bước vào Quỷ vực dù chỉ một bước.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy phản ứng của hắn, người khác nói với nàng tâm tư của Yến Triều Sinh, nàng nhất định sẽ cho rằng họ đang nói đùa.
Sao có thể... Nàng trăm phương ngàn kế hợp tác hắn với Mật Sở, không ngờ người Yến Triều Sinh thích lại là nàng. Thật sự quá hoang đường, bản thân khi còn là tiểu Tiên thảo đem lòng thích hắn, lại không khiến hắn rủ lòng thương hại, hiện giờ bản thân không còn thích hắn nữa, lại biết được tâm ý của hắn.
Ô Thần tìm tới: "Song Song?"
Lưu Song vội vàng đứng lên: "Sư thúc."
Ô Thần gật đầu: "Tháp Trấn Yêu đã bị phá hủy. Chuyện lớn nghiêm trọng như vậy, cần phải lập tức bẩm báo với Không Tang. Con có muốn trở về cùng ta không?"
Lưu Song gật đầu.
"Đi thôi."
Nàng quay lại thoáng nhìn về khu rừng, Yến Triều Sinh không bao giờ thuộc về Không Tang. Nàng tính sai tâm ý của hắn, vậy nên thứ Không Tang để lại cho hắn đến cuối cùng chỉ còn lại sự nhục nhã và hận thù. Hắn vẫn sẽ giống như kiếp trước, trở về báo thù phải không?
----------------HẾT CHƯƠNG 51----------------