Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ

Chương 8-9




8: Tương Diêu


Một cuộc đối thoại trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng khi Yến Triều Sinh bâng quơ nhắc tới "Tương Diêu nhất tộc", Túc Luân liền cười khanh khách, phía sau lưng lại dường như đổ một thân mồ hôi lạnh.
Cho đến khi Yến Triều Sinh rời đi, Túc Luân mới liếc nhìn xung quanh, rồi sờ sờ lấy cổ của mình.

Vẫn tốt, đầu còn ở đây.
Theo Yến Triều Sinh mấy trăm năm, Túc Luân xem như là tâm phúc của hắn, nhưng Túc Luân chưa từng thật sự hiểu rõ vị chủ thượng này.
Hồ tộc nhiều xảo trá, Túc Luân là người linh thông tin tức nhất trong Bát Hoang, nhưng những gì hắn ta biết về Yến Triều Sinh cũng không tính là nhiều.
Nghe nói, khi Yến Triều Sinh còn là thiếu niên, đã lấy một nửa thân Yêu bái nhập Không Tang Tiên cảnh học nghệ.

Trong thân thể hắn có một nửa huyết mạch của nhân loại, một nửa là huyết mạch Yêu xà.

Lúc đó ai cũng cho rằng huyết mạch Yêu xà chỉ là Yêu xà bình thường.
Bảy trăm năm trước cùng hiện tại thực sự không giống nhau, khi đó Tiên tộc đứng đầu, Yêu tộc không có địa vị đáng kể, huống hồ gì là Xà tộc, nghe đã thấy ghê tởm và nhớp nháp.
Phàm nhân chán ghét Yến Triều Sinh, đệ tử Tiên tộc càng xem hắn như một thứ bẩn thỉu và đáng khinh.
Con đường tu hành của hắn cực kỳ chông gai, thậm chí còn phải chịu đựng nỗi đau dịch hồn.

Sau đó Yến Triều Sinh bị đuổi khỏi sư môn, đốt trụi thân thể, một đêm kia, toàn bộ Không Tang bị san bằng, biến thành phế tích, Yến Triều Sinh từ đây lần nữa nhập đạo làm Quỷ tu, trở thành Yêu Quỷ đầu tiên ở Bát Hoang cho tới ngày nay.
Thiếu niên Quỷ tu, có thể nói là một kỳ tài ngút trời, chỉ trong mấy trăm năm, tu vi của hắn ngày tiến ngàn dặm, cuối cùng trở thành Yêu quân, thống nhất hai giới.

Không ai còn nhớ rõ Không Tang Tiên cảnh từng huy hoàng một thời mấy trăm năm trước nữa, chỉ biết hiện giờ có một Yêu quân Bệ hạ oai phong một cõi.
Nhưng lai lịch của Yến Triều Sinh, Túc Luân cũng không rõ ràng, mà Tương Diêu nhất tộc thời Thượng Cổ, càng là bí mật không thể tiết lộ của Bát Hoang.
Một số thị tộc thời Thượng Cổ còn lưu truyền đến ngày nay, giống như phàm nhân mang huyết mạch quý tộc, sinh ra linh lực dồi dào, khiến người ta sùng kính.
Như phương Đông có Trường Lưu, phương tây có núi Bất Chu, phương Bắc có Côn Luân, phương Nam có Không Tang.
Những Tiên tử cùng Tiên quân được truyền thừa từ thời Thượng Cổ này khi sinh ra đã cao hơn người khác một bậc, người thừa kế Thiên quân đều sẽ được chọn lựa từ những thị tộc này.


Nhưng hiếm có người biết, rất lâu về trước, Tương Diêu với linh lực cao cường, từng đứng trên chúng Tiên, là quân vương Tiên giới từ đời này sang đời khác, sau lại vì kiêu ngạo vô độ, tâm tư tàn nhẫn, hầu như đều là những quân vương điên loạn, nên đã bị các thị tộc Thượng Cổ khác liên thủ trấn áp diệt sạch, không sót một người nào.
Tuy nhiên, không một ai biết, Tương Diêu tộc vốn đã bị diệt sạch, vẫn còn sót một người cuối cùng – Yến Triều Sinh, người mang một nửa huyết mạch Tương Diêu.
Mấy trăm năm trước, một khắc trời xui đất khiến biết được huyết mạch của Yếu Triền Sinh, Túc Luân mồ hôi lạnh túa ra, lập tức quỳ xuống.
Yến Triều Sinh chống cằm, cao cao ngồi trên Yêu tộc vương tọa, rất có hứng thú nhìn bộ dạng khẽ run rẩy của Túc Luân.
Một khắc đó, đáp lại huyết mạch của hắn, là lạnh nhạt, khinh mạn và ác liệt.
Yến Triều Sinh không giết hắn ta, chỉ mỉm cười nói: "Không sao, vì nó là bí mật, nên cũng phải có người thứ hai biết, mới không phụ sự đáng sợ của bản thân nó.

Bổn quân giữ lại ngươi, lúc người thứ ba biết, đó cũng là ngày bổn vương lấy mạng sống của ngươi.
Hắn nói được làm được, vẫn chưa giết Túc Luân.

Cũng bởi vì biết được bí mật của Yêu quân, Túc Luân hiểu rõ đã lên thuyền cướp rồi thì không thể xuống nữa, trái tim hắn ta vốn có tám ngăn, hoàn toàn không thích làm đồ vật sử dụng của người khác, nhưng cuối cùng lại không thể không thu hồi tâm tư lại, thành thành thật thật trung thành với Yến Triều Sinh.
Nhưng hôm nay, hắn ta ngàn lần không ngờ nhắc tới Lưu Song, lại dẫn đến đề tài này.
Một khắc đó, Túc Luân cảm thấy quanh cổ đều đầy nguy cơ, có người thứ ba nghe được sao?!
Cũng may nhìn khắp nơi, không có một bóng người.

Nhìn cây phượng hoàng cành lá tốt tươi, đỏ chót lộng lẫy trong điện, Túc Luân cười khổ một tiếng, những gì hắn ta có thể làm cho nương nương, chỉ có vậy thôi.
Lang tâm như sắt, quân tâm khó dò.

Là phúc hay họa, cũng không biết.
Yến Triều Sinh, người bước ra từ núi đao biển lửa và tất cả sỉ nhục, sẽ không phải là một nhân vật hiền lành.
Mọi thứ từ bây giờ đều phụ thuộc vào số mệnh của nàng.
*
Bên kia, sau khi Yến Triều Sinh tách ra khỏi Túc Luân, cất bước tiến vào Vô Tình điện, trong điện, một ao nước lạnh trắng ngắt không thấy đáy.
Toàn bộ Quỷ vực đều cho rằng, Vô Tình điện là nơi hắn chữa thương, cho nên ngày thường không cho ai đặt chân vào.


Yến Triều Sinh trong mắt hiện lên một tia châm chọc, khoanh chân ngồi xuống, vung tay lên, trong ao lạnh chậm rãi xuất hiện một linh hồn dịu dàng mỹ lệ.
Nhưng nếu có người nhiều kinh nghiệm ở đây, liếc mặt một cái là có thể nhìn ra dưới túi da của nó, hồn phách dày đặc sát khí, là một con Quỷ dữ tợn đầy oán hận.
Linh hồn nhún người hành lễ, nhẹ giọng nói: "Tiểu chủ nhân, ta nói không sai chứ, đêm qua có phải Quỷ vực có mưa Quỷ đúng không?"
Yến Triều Sinh đáp: "Không tồi."
Nữ tử rất cao hứng, hai mắt tỏa ra tia sáng kỳ dị, nó đầy mặt vui mừng lẩm bẩm nói: "Thật tốt quá, chờ đợi mấy vạn năm, ngày này rốt cuộc đã đến, vào năm âm, Bát Hoang sát khí nặng nhất, chỉ cần có được Huy Linh chi tâm, Tương Diêu nhất tộc liền có thể hồi sinh vinh quang Thượng Cổ!"
Nó biểu cảm điên cuồng, si ngốc nói: "Chúng ta đã đợi mấy trăm năm rồi, khi nào thì lấy Huy Linh chi tâm?"
Yến Triều Sinh nói: "Vẫn chưa phải lúc, huyết mạch chưa thuần, Huy Linh chi lực không thể phát huy tác dụng vốn có."
Nữ tử thu lại nụ cười tươi, gương mặt vốn dĩ tươi đẹp dịu dàng, trở nên vặn vẹo đáng sợ, bảy cái miệng chậm rãi chảy ra máu, nó hồ nghi nhìn Yến Triều Sinh, thanh âm thê lương: "Ngài luôn dùng lý do thoái thác này để từ chối lấy chi tâm, cùng nàng ta ở chung mấy trăm năm, ngài không nỡ, phải không?"
Yến Triều Sinh nheo mắt: "Mộng Cơ, ngươi đi quá giới hạn rồi."
Nữ tử nhìn thấy gì đó trên mặt hắn, trong mắt Yến Triều Sinh chỉ có ủ dột lạnh nhạt, và chỉ có sự tức giận khi bị xúc phạm uy nghiêm, không có khác thường gì khác.
Nữ tử lại khôi phục bộ dáng ôn nhu bình thường: "Là Mộng Cơ sai, Mộng Cơ quá mong mỏi ngày này.

Còn một bình cam lộ lộ cuối cùng, sau khi nàng ta uống xuong, Huy Linh chi tâm lập tức sẽ hoàn thiện."
Yến Triều Sinh ngón tay không nhanh không chậm điểm vào thành ao nước lạnh, nói: "Ta biết, không cần ngươi phải nhắc đi nhắc lại."
Nữ tử cười khanh khánh, chìm vào trong ao lạnh.
Yến Triều Sinh cầm lấy chiếc bình sứ ngọc xanh trên bàn, đi ra Vô Tình điện.
Khi hắn trở về, Lưu Song đang ngồi xổm dưới tàng cây phượng hoàng, nghiên cứu nó thế nào mà "chết đi sống lại" được.
Nàng đầy mặt nghi hoặc, thấy hắn, do dự nói: "Phu quân, vì sao trên cây phượng hoàng này, ta không cảm nhận được sức sống gì cả?"
Vạn vật chỉ cần tồn tại, trên thân luôn mang theo sức sống.

Cây phượng hoàng rõ ràng tươi tốt xinh đẹp hơn so với trước kia, nhưng lại phát ra tử khí nồng nặc.
Yến Triều Sinh chỉ nhìn nàng trong chốc lát, mỉm cười nói: "Có lẽ do linh lực không giống nhau, dù sao cũng là thứ mà Quỷ linh hồi sinh ra."
Lưu Song gật gật đầu, tỏ vẻ thông cảm, nàng không thể làm ầm ĩ vô lý đến mức bắt một Yêu Quỷ biến ra Tiên lực được.

Yến Triều Sinh nói: "Lại đây."
Hắn ôm lấy Lưu Song, ngồi lên bàn đu dây, bởi vì hắn đã trở về, bướm Quỷ không dám tới.

Trường Hoan ngày thường không ở trong viện, mảnh trời đất này chỉ còn hai người bọn họ.
Lưu Song nói: "Phu quân, sao vậy?"
Hắn không nói gì, cứ ôm nàng như vậy, cánh tay ôm lấy nàng thật chặt.

Lưu Song duỗi tay xoa lấy nếp nhăn giữa mày của hắn, nàng cảm thấy có gì đó không ổn: "Chàng có tâm sự sao?"
Nghe xong những lời này, Yến Triều Sinh nhàn nhạt nói: "Không có." Hắn chăm chú nhìn Lưu Song trong lòng ngực, hôm qua nàng thương tâm như vậy, nhưng được dỗ tốt, hôm nay lại tươi vui trở lại.
Trong mắt nàng ý cười cùng thân mật, giống như hoa nở vào tháng Ba xuân, khiến nhân tình không kìm được, cũng cảm thấy vui vẻ với nàng.
Hắn cong lên môi, lấy bình sứ xanh ngọc trong lòng ngực ra, giống như tâm trạng tồi tệ vừa rồi chỉ là ảo giác của Lưu Song.
Lưu Song nhìn bình sứ xanh ngọc trong tay hắn, vươn tay nhận lấy rồi mở ra, thời điểm định uống vào, tay nàng bị đè lại.
Nàng nâng mắt lên, nhìn thấy đôi mắt tối tăm mơ hồ của Yến Triều Sinh, hắn nói: "Sao lại thoải mái uống như vậy, không sợ đau sao?"
Lưu Song ngượng ngùng nói: "Có chút sợ hãi, nhưng không thể để phu quân suốt ngày dỗ dành ta được."
Sương mai Hàm Thúy trong bình sứ xanh ngọc cứ mỗi mười năm Lưu Song sẽ uống một lần, Yến Triều Sinh nói, đây là thứ có thể bảo vệ nàng không bị Quỷ khí ăn mòn.

Lấy Tiên thân gả cho một Yêu Quỷ, dù sao cũng phải trả đại giới chút giá.
Lần đầu tiên uống nó, nàng đau đến mức cốt tủy run rẩy, suýt nữa thì thét lên chói tai, hắn chỉ lạnh lùng nhìn, để nàng chịu đựng một hồi.
Kể từ đó về sau, Lưu Song dường như đối với sương mai Hàm Thúy kia có bóng ma, luôn tìm có trốn tránh, nhưng trước nay chưa từng thành công, hắn luôn dễ dàng vạch trần thủ đoạn của nàng.
Nhưng hôm nay Yến Triều Sinh vô cùng kỳ lạ, Lưu Song nghĩ, lần này không bằng uống luôn một mạch chỉ chịu đau ngắn ngủi một hồi còn hơn là đau dai dẳng, song người có vẻ mặt phức tạp lại biến thành Yến Triều Sinh.
Hắn nắm lấy tay nàng, cả cái bình sứ.
"Phu quân, chàng làm ta đau." Lưu Song nhịn không được nói.
Yến Triều Sinh nhắm mắt, khi lần nữa mở ra, vẻ phức tạp đó không thấy đâu nữa, hắn buông lỏng tay nàng.
Lưu Song nhìn cái bình xanh ngọc: "Ta uống nhé?"
Hắn ngữ điệu lãnh đạm: "Ừ."
Gần đây có quá nhiều chuyện trực tiếp xảy ra với bọn họ, hơn một năm quá Yến Triều Sinh đã phải dỗ dành nàng hơn trước nhiều, Lưu Song tuy dịu dàng, nhưng nàng thật sự cũng rất kiên cường, không ra vẻ quá mức.
Nàng nhịn lấy nỗi khiếp đảm trong nội tâm, một khắc sương mai Hàm Thúy kia phát tác, tuy rằng đã chuẩn bị tâm ý, nàng vẫn đau và lạnh đến phát run, nhịn không được cắn chặt môi, mới có thể không phát ra tiếng r3n rỉ.
Hắn mới đầu lạnh mắt nhìn, sau đó lại cười một tiếng, nắm lấy cằm nàng, đưa đến cổ tay hắn.
Lưu Song ôm lấy trái tim dường như sắp vỡ vụn, lại phảng phất như được sắp xếp lại, nàng không rõ hắn đang làm gì, trong lúc nhất thời không nhúc nhích.

Yến Triều Sinh nói: "Đau thì cắn ta."
Lưu Song mạnh mẽ chống chịu, lắc đầu, đôi mắt hắn ngày càng tối lại, dứt khoát đưa cổ tay nhét vào miệng nàng.
"Bảo nàng cắn thì cắn đi!"
Nàng sững sờ mà ngậm lấy cánh tay tái nhợt của Yến Triều Sinh, không biết Yến Triều Sinh làm sao vậy, hắn đã cởi bỏ thân thể xấu xa của Yêu quân xuống, không có bất kỳ phòng ngự nào.

Nếu nàng cắn một cái, hắn nhất định sẽ máu tươi đầm đìa.
Sao nàng có thể làm tổn thương hắn? Cuối cùng nàng chịu đựng cơn đau, trên cổ tay tái nhợt của Yến Triều Sinh, ở chỗ xương cốt nhô lên nhẹ nhàng hôn một cái.
Hắn sửng sốt hồi lâu, cuối cùng gắt gao ôm chặt lấy nàng, cười ha hả.
Có lẽ nàng đau đến hồ đồ, một khắc đó, Lưu Song lại cảm thấy tiếng cười của Yến Triều Sinh vừa quyết tuyệt lại bi thường.
Một hồi lâu, cơn đau cũng qua đi.
Một nụ hôn lạnh băng in trên trán nàng.
Khi nhìn lại lần nữa, Yến Triều Sinh đã không thấy đâu nữa rồi, chỉ còn một mình nàng ở trên bàn đu dây, Lưu Song chớp chớp mắt, sờ sờ cái trán, nhất thời không phân rõ nụ hôn này là hiện thực hay chỉ là ảo giác.
Yến Triều Sinh rất ít khi hôn nàng, Yêu Quỷ đại nhân cũng không có thói quen này, có đôi lúc nàng chơi xấu hắn, sẽ bị hắn cười lạnh bóp chặt gương mặt, vô tình mà nói, đi ra chỗ khác đi.
Ngay cả số ít lần đ ộng tình triền miên trong trăm năm qua, hắn cũng luôn nỗ lực kiềm chế, mỗi khi tới bên môi nàng, hắn lại xoay người lại, vừa hận vừa yêu khẽ cắn một cái lên chỗ khác của nàng.
Lưu Song duỗi tay đè lại trái tim của mình, mỗi lần uống xong sương mai Hàm Thúy, trái tim của nàng lại mạnh mẽ hơn vài phần.

Tóm lại đúng là rất tốt cho thân thể của nàng.
Lưu Song tính toán ngày, nghiệt hỏa lại sắp đến hồ Thương Lam rồi.

Khi còn bé nàng được các ca ca tỷ tỷ trưởng bối che chở, hiện giờ lớn lên, các tiểu nhân vãn bối sẽ che chở hồ Thương Lam, đây cũng là trách nhiệm của nàng.
Một tộc có thể truyền thừa lâu dài khi có sự ủng hộ và yêu thương lẫn nhau.
Nàng gọi: "Trường Hoan."
Chỉ trong chốc lát, Trường Hoan tiến vào: "Nương nương có chuyện gì?"
"Ngươi nhờ Thanh Loan giúp ta mang một phong thư đến hồ Thương Lam đưa cho thụ gia gia.

Nói mấy ngày tới ta sẽ về hồ Thương Lam giúp bọn họ độ nghiệt hỏa." Lưu Song nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, "Khoan đã! Đợi một chút rồi nói sau."
Hiện giờ Yến Triều Sinh cũng đang ở Quỷ vực, nàng muốn hỏi hắn một chút, có đồng ý cùng nàng trở về, đi đến nơi mà nàng muốn cùng hắn an gia từ rất lâu trước kia hay không..

9: Mật Sở Thiên Phi


Lưu Song còn chưa kịp hỏi Yến Triều Sinh có muốn trở về hồ Thương Lam hay không, thì bên ngoài Quỷ vực đã xảy ra chuyện.

Một vị sứ giả Yêu tộc tới Quỷ vực ăn mừng sinh thần của Yến Triều Sinh đã chết, hình như là bị Quỷ tu giết.

Trường Hoan hừ nói: "Nô tỳ đoán, không chừng là vị Thiên quân kia làm. Hắn hiện giờ đánh không lại Yêu quân chúng ta, cho nên mới chơi xấu sau lưng. Yêu giới và Quỷ vực mấy năm nay quan hệ vốn không tính là hòa thuận, chuyện xúi giục quan hệ hai giới, người như hắn ta có thể làm ra."

Lưu Song gật gật đầu, nàng cũng cảm thấy Phong Phục Mệnh đáng nghi nhất. Vị Thiên quân đại nhân này vẻ ngoài ôn nhuận khiêm tốn, nhưng thủ đoạn lại không được lỗi lạc.

Nhưng đạo dụng binh, chưa nói tới ai đúng ai sai, luận về âm độc, Yến Triều Sinh cũng không thua một tấc.

Loại chuyện này Lưu Song không thể giúp được gì, Yến Triều Sinh có việc ở bên này, nói không chừng nàng chỉ có thể một mình về hồ Thương Lam. Vì thế trước tiên nàng việt một bức thư, nhưng một hàng cuối cùng vẫn còn để lại, chưa từng động bút.

Trong nàng chẳng lẽ vẫn mong đợi, rằng Yến Triều Sinh sẽ trở lại sau khoảng thời gian dài sao?

Cùng Yến Triều Sinh về hồ Thương Lam, chính là tâm nguyệt của Lưu Song từ xưa tới nay. Lưu Song kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái hộp gấm, nàng mở nó ra, bên trong có vô số trang sức cổ xưa, tuy rằng cũ kỹ, nhưng có thể nhìn ra sự tinh xảo và dụng tâm.

Đây đều là đồ vật thuộc về phàm nhân, cũng chính là của hồi môn mà vị mẫu thân phàm nhân đã nhặt nàng về để lại cho nàng.

Mấy năm ở nhân gian đó, chính là thời gian Lưu Song đơn thuần vui vẻ nhất trên đời.

Mẫu thân phàm nhân luôn nói, theo tập tục ở nhân gian, nữ nhi gia gả cho người ta, phải trở về nhà của phu quân, mới có thể ân ái lâu dài đến già, cử án tề mi*. Sau này nàng xuất giá, nhất định phải về nhà của phu quân.

*Cử án tề mi 举案齐眉: vợ chồng thương yêu, tôn trọng lẫn nhau.

Nhưng bà còn chưa kịp tìm cho Lưu Song một phu quân có phẩm mạo tốt, một ngày nọ, một đạo sĩ đi ngang qua nói Lưu Song là yêu nghiệt, sẽ gây họa cho toàn bộ Tề quốc, đạo sĩ kia đức cao vọng trọng, là đệ tử của Quốc sư đời trước, lão ta đã nói như vậy, tất cả mọi người bắt đầu liệt kê những chỗ bất thường của Lưu Song.

Họ nói Lưu Song có bộ dạng yêu nhan họa thủy, hai ngày không ăn gì cũng không cảm thấy đói, bị kim đâm vào tay cũng chưa từng chảy máu. Nhân tâm hoảng sợ, cuối cùng phụ mẫu đã đuổi Lưu Song khỏi gia môn.

Sau đó khi vị mẫu thân phàm nhân từng nuôi dưỡng nàng kia sắp chết, trước khi bà chết Lưu Song có đến thăm, Lưu Song vẫn mang hình hài của một thiếu nữ như cũ, nhưng mẫu thân gương mặt đã đầy sương gió, hai thái dương trắng toát.

Lưu Song xuyên qua vách tường nhân gian đi vào, ngồi xổm bên mép giường, nắm lấy tay bà. Mẫu thân đôi mắt ngậm nước, dùng ngón tay gầy gò vuốt v3 mặt mày Lưu Song, hỏi Lưu Song có trách bà hay không.

Lưu Song lắc đầu, nhẹ nhàng chải vuốt tóc mai của phu nhân.

Trên đời đa phần là vậy, cha mẹ con cái ở bên nhau, không ai có thể dễ dàng từ bỏ. Thời điểm bọn họ mang Lưu Song ngây thơ vô tri về nhà, đã dạy nàng những điều tốt đẹp thuần thiện, dạy nàng đọc sách viết chữ, cho nàng sự quan tâm ấm áp. Lưu Song hiểu rằng bọn họ sợ hãi nàng, nàng đã theo một bằng hữu tốt là Thiếu U đi qua phàm trần, học được không ít thứ, đã quên đi năm đó bọn họ nhất thời xấu xa thế nào, chỉ nhớ rõ họ đã tốt trong một khoảng thời gian dài như thế nào.

Phu nhân khóc không thành tiếng, lệ rơi đầy mặt, ngoài Lưu Song, bà đến chết cũng không có nổi một đứa con. Nghe nói, là không muốn sinh.

Đó là lần đầu tiên Lưu Song trải qua sinh ly tử biệt.

Tiểu Tiên thảo làm xong hậu sự cho mẫu thân phàm nhân, quỳ túc trực bên linh cữu, nàng bị đuổi khỏi gia môn khi còn ngây thơ mơ hồ, hiện giờ đã là cảnh còn người mất, thương hải tang điền, nhưng nàng đã có thể tự mình đảm đương, có thể xử trí thỏa đáng mọi việc.

Phụ thân tuổi đã cao đi vào, ông đã không còn mang bộ dáng anh tuấn danh sĩ của năm đó nữa, sờ sờ đầu Lưu Song, đưa cho nàng một cái hộp.

Trong đó là khoản tiết kiệm hơn nửa đời của bọn họ, để lại cho nữ nhi làm của hồi môn. Dù biết Lưu Song không phải là phàm nhân, phụ thân vẫn nói với nàng: "Tìm phu quân không dễ, nhưng trở thành chính mình lại không khó. Nếu sau này phu quân tốt với con, thì đó là lương thần hảo cảnh, yên vui cả đời. Nhưng nếu phu quân đối với con không tốt, khiến con thương tâm, con hãy trở lại làm chính mình, rời bỏ hắn, đi tìm một hạnh phúc và niềm vui mới. Đừng vì bất kỳ một người nào mà đánh mất chính mình."

Thiếu U từng nói, lúc trước khi bọn họ đuổi nàng ra khỏi gia môn, có lẽ không phải vì sợ hãi nàng, mà là vì để bảo vệ nàng. Hai năm sau, người phụ thân ôn hòa trong ký ức cũng qua đời. Lưu Song liền ở hồ Thương Lam, lập bài vị cho bọn họ.

Lưu Song ý thức được, nhưng sinh linh trên thế gian này không giống nhau, sinh mệnh với nàng chỉ là một cái chớp mắt, một lần ra ngoài ngao du của nàng, chính là cả đời của phụ mẫu phàm nhân.

Một hộp của hồi môn được Lưu Song trân quý trăm năm, mang đến Yêu giới, hiện tại đang được cất ở Quỷ vực. Trang sức tuy cũ nhưng không hề phai nhạt, giống như tình yêu ấm áp mà Lưu Song từng nhận được.

Lưu Song muốn dẫn Yến Triều Sinh về hồ Thương Lam, đến xem tất thảy những thứ thuộc về nàng.

Để nói với phụ mẫu rằng, nàng chưa từng sống không tốt, vẫn luôn thực sự hạnh phúc. Phu quân nàng là quân chủ náo động trời đất, bảo hộ cho hai giới an khang, phù hộ cho vô số sinh linh.

Kỳ thật khi Lưu Song mới quen biết Yến Triều Sinh không lâu, đã từng nhắc với Yến Triều Sinh về hồ Thương Lam, Yến Triều Sinh lại không chút để ý: "Ồ? Là chỗ nào?"

"Chàng đã quên rồi sao, chàng đã từng đến đó rồi!"

Hai năm trước, Yến Triều Sinh đại chiến với Tiên giới bị trọng thương, trời xui đất khiến rơi vào trong hồ Thương Lam Tiên cảnh, máu tươi nhuốm đỏ cả một vùng đất.

Lúc đó Lưu Song thần thức mới mở, cho rằng sắp gặp tai họa ngập đầu, nàng hoảng sợ, định nhờ lão thụ bên cạnh cứu nàng.

Máu tươi của Yến Triều Sinh mạnh mẽ dung nhập vào mạch của nàng, linh khí tràn trề cơ hồ trong nháy mắt cho nàng ăn no. Lưu Song còn chưa kịp phản ứng, bản năng Tiên thảo đã nhanh chóng nuốt lấy Tiên khí của nhân gia.


Lưu Song vội vàng định xuất ra linh lực trả lại cho hắn, chưa đợi tiểu Tiên thảo xuất ra linh khí, Yến Triều Sinh một tay chống đỡ đứng dậy, chẳng thèm lau máu tươi bên khóe môi, hóa thành đạo lưu quang màu đen rồi biết mất.

Sau đó, nàng mới hóa hình, rồi được phụ mẫu phàm nhân nhặt về.

Những ký ức sống động của nàng, là từ Yến Triều Sinh mà bắt đầu, mặc cho hắn cái gì cũng không biết.

Sau đó mỗi mười năm, hồ Thương Lam gặp nghiệt hỏa, Yến Triều Sinh đều phái một đám Yêu theo Lưu Song trở về, bình định nghiệt hỏa, phù hộ tộc nhân.

Lưu Song đi ra ngoài với bức thư mới viết xong một nửa, muốn thanh loan hỗ trợ đưa tin, với tốc độ của thanh loan, nó sẽ nhanh chóng quay lại. Nhưng vừa mới ra cửa, nàng thấy Trường Hoan thần sắc không tốt lắm.

"Trường Hoan, làm sao vậy?"

"Nương nương, không thấy thanh loan đâu!"

"Cái gì!" Lưu Song vừa nghe, giật mình.

"Hôm nay nô tỳ gọi thanh loan, hồi lâu vẫn không nghe thấy thanh loan tới, nhóm Quỷ tu có đi tìm, cũng không có ai tìm thấy nó. Thanh loan là Yêu thú trung thành, nếu triệu hồi không tới, nhất định đã xảy ra chuyện."

Trường Hoan nói chưa hết lời, Lưu Song vừa nghe đã hiểu, thanh loan triệu hồi không tới, chỉ có hai loại tình huống, hoặc là nó bị trọng thương không thể bay nổi, hoặc là nó thân chết hồn diệt.

Bất luận là loại tình huống nào, đều khiến trái tim người ta trầm xuống.

"Yêu quân đã về chưa?"

"Vẫn chưa."

Lưu Song nỗ lực trấn định: "Xích diều kia có ở đây không, Yêu quân ra Quỷ vực, có mang theo xích diều không?"

"Xích diều đã theo Yêu quân ra ngoài rồi."

Bây giờ đúng là khó làm, những người có thể cảm nhận được vị trí của thanh loan là Yến Triều Sinh và xích diều đều không có ở đây. Lưu Song sợ thanh loan xảy ra chuyện, quả quyết đưa ra quyết định, nói: "Thanh loan không có khả năng tự tiện bay ra khỏi Quỷ vực, tẩm điện ta có thủ dụ của Yêu quân, đều động nhóm Quỷ tu đang nhàn hạ, đi tìm thanh loan!"

"Vâng!"

Chỉ trong chốc lát, mấy chục tướng Quỷ xuất động, thân ảnh xuyên qua Quỷ vực, tìm kiếm thanh loan.

Trường Hoan an ủi nói: "Nương nương đừng nóng vội, thanh loan lợi hại như vậy, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện đâu."

Lưu Song gật gật đầu, mặc cho Trường Hoan nói cái gì đi nữa, nàng vẫn tự mình đi đến những nơi thanh loan thường tới.

Thanh loan theo Lưu Song trăm năm, tính tình kiêu ngạo, nàng đã tự mình chải vuốt lông chim cho nó, lại còn làm tổ cho nó, thường xuyên làm chút đồ ăn nhẹ, từ đó thanh loan mới từ từ nhận nàng làm chủ.

Từ ngày nhận nàng làm chủ, nó cực kỳ dính lấy nàng, có một lần Lưu Song suýt nữa gặp nguy hiểm, thanh loan đã lấy thân làm lá chắn.

Thời gian ở Quỷ vực, ngoại trừ Trường Hoan là theo Lưu Song lâu nhất, còn có thanh loan.

Hiện giờ trong lòng Lưu Song cảm thấy bất an, thực sự lo lắng thanh loan sẽ xảy ra chuyện. Nàng chui vào chỗ thanh loan cùng xích diều ở, bên trong ngoài vài lông chim rơi rụng, không có gì khác.

Lưu Song thực sự thất vọng, hiện giờ Túc Luân đại nhân cũng không có ở đây, nàng không có cách nào đến chỗ khác ở Quỷ vực tìm thanh loan.

Trời tối dần, nhóm tướng Quỷ cũng trở lại, toàn bộ đều không thấy thanh loan.

Bên ngoài quạ Quỷ kêu hai tiếng, Lưu Song ngồi ở tẩm điện, thanh loan xảy ra chuyện, nàng căn bản không thể ngủ được, nàng thắp đèn lưu ly lên, liệt kê trên giấy những nơi thanh loan có thể bay tới, tính toán để nhóm tướng Quỷ tiếp tục đi tìm.

Khi quạ Quỷ kêu to tiếng thứ ba, Lưu Song đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thê lương kéo dài.

Là thanh âm thanh loan cầu cứu!

Lưu Song ngay cả áo choàng chống rét cũng không kịp mặc, xách đèn lưu ly đi ra ngoài: "Trường Hoan!"

Không thấy bóng dáng Trường Hoan đâu, tướng Quỷ đi tìm thanh loan cũng không ở đây. Nói vậy có lẽ bọn họ vẫn đang tận chức tận trách tìm thanh loan.

Không trung r3n rỉ một tiếng thật dài, Lưu Song bất chấp, xách theo làn váy theo tiếng chạy tới.


Trải qua chuyện mưa Quỷ, nàng biết mình linh lực thấp kém, tự nhủ nếu nàng không thể lỗ m ãng nhanh chóng chạy ra ngoài một mình, nếu không cứu được thanh loan trở về, sẽ hối hận với bản thân mình.

Nhưng chạy được vài bước, lại phát hiện thanh loan đang ở trong điện.

Kỳ quái, Lưu Song nghĩ thầm, nếu ở trong điện, làm sao không tìm thấy thanh loan?

Nơi này trống trải, có một cái hồ máu, ở giữa cái hồ máu, là một tòa đình hóng gió.

Nửa đêm, cái nơi ngày thường được coi là lịch sự tao nhã này lại thật ảm đạm.

Lưu Song cẩn thận ngồi xổm phía sau núi đó, quan sát tòa đình hóng gió.

Một lão nhân râu bạc trắng đang đưa lưng về phía nàng, đang dùng một cái vạc lớn để luyện chế gì đó. Mà tiếng hí vang của thanh loan, chính là từ đó phát ra.

Đồng tử Lưu Song co chặt, lão nhất đang dùng thanh loan để luyện đan. Thanh loan là Thượng Cổ Yêu thú, ăn vào tu vi xác thật có thể tăng vọt.

Không biết ai lá gan lớn như vậy, dám có ý đồ với thanh loan!

Lưu Song thầm nắm chặt chủy thủ trong tay, nhìn chằm chằm bóng dáng lão nhân, bỏ lại trản đèn lưu ly, đi đến chỗ lão.

Thiếu U từng nói, luyện đan giống như nhập định, đan lô không mở, người luyện đan không thể thức tỉnh.

Quả nhiên, khi nàng đi đến phía sau lão nhân, người nọ vẫn bất tri bất giác. Thanh loan ở bên trên tựa hồ cảm nhận được nàng đang tới gần, tiếng r3n rỉ càng thêm thê lương bi ai.

Mắt thấy thanh loan sắp bị luyện hóa, Lưu Song không quan tâm đ ến bất cứ điều gì, ánh mắt tối sầm lại, đâm vào trái tim lão nhân từ phía sau.

Chủy thủ mang theo linh lực của Yến Triều Sinh, dễ dàng đâm vào thân thể lão nhân, lão phun ra một miệng máu, từ từ ngã xuống.

Lưu Song vội vàng đi đến bên đan lô, muốn thả thanh loan ra.

Nhưng vừa đụng tới đan lô, phía sau lại phát ra một tiếng cười quỷ dị, Lưu Song quay đầu lại, lão nhân đã ngã xuống phía sau, không biết từ khi nào đã đứng lên, nhìn nàng cổ quái mà cười.

Nàng trong lòng biết không ổn, đang định thả thanh loan ra, cùng nó đánh địch, thì đan lô đã biến mất từ lúc nào.

Dung nhan của lão nhân trong đình, chậm rãi thay đổi.

Từ một lão nhân tóc bạc, chậm rãi biết thành một nữ tử trẻ tuổi phong hoa tuyết nguyệt.

Quạ Quỷ cùng nhau kêu lên, nàng ta không thể cười với Lưu Song, chỉ yếu ớt gục xuống mặt đất, che lại vết thương trên bụng, sắc mặt trắng bệch.

Một khắc nhìn thấy khuôn mặt nữ tử kia, trong đầu Lưu Song tựa hồ có sét đánh giữa trời quang, đó là một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Dường như mỗi ngày trang điểm, nàng đều có thể nhìn thấy dung nhan tám phần tương tự này. Nàng ta và Lưu Song lại giống nhau vô cùng!

Nữ tử cũng một thân Tiên linh khí, nếu không phải Lưu Song mặc đồ xanh, nữ tử kia mặc đồ trắng, thì trong tầng sương máu ở Quỷ vực, cơ hồ không thể phân biệt được hai người.

Vừa dứt lời, một thân ảnh màu đen lập tức xuất hiện, dùng chủy thủ một chưởng đâm vào vai Lưu Song.

Lưu Song khóe môi tràn ra máu tươi, ngước mắt nhìn bọn họ.

Yến Triều Sinh đỡ nữ tử trên mặt đất dậy: "Mật Sở, nàng sao rồi?"

Mật Sở khóe miệng tràn ra máu tươi, dựa vào trong lòng ngực hắn. Hắn nhìn về phía Lưu Song, cười lạnh nói: "Sao lại đả thương nàng ấy?"

Lưu Song chưa từng gặp ánh mắt lạnh băng như thế của hắn, phảng phất chỉ xem nàng như một người xa lạ.

Chuyện thanh loan, một chữ cũng nói không nên lời, đan lô sớm đã biết mất. Nhìn dung nhan tương tự mình tám phần kia, Lưu Song chỉ cảm thấy toàn thân rét run.

Mật Sở Thiên phi, ra đây chính là Mật Sở Thiên phi.

Bả vai đau đến thấu tim, nhưng đau đớn hơn cả, chính là trái tim đã bị nung nấu quá nhiều lần kia.

Nàng lảo đảo từ mặt đất đứng lên, xa xa nhìn bọn họ.

"Chàng cưới ta, là bởi vì nàng ta sao?"