Ta Là Con Rối Vô Địch

Chương 38





Bị thương thế này mà nhận quà của người khác, chỉ cần nhanh chóng ăn xong, lthì sẽ không phát sinh cái gì ngoài ý muốn, ông trời cũng không đến mức keo kiệt đi thu hồi.

Thấy hắn không có việc gì, Cơ Thấu lại không hỏi nhiều, an tĩnh ngồi ở một bên, yên lặng nhớ lại cuộc chiến đấu vừa rồi, tìm ra chỗ thiếu sót của bản thân.

Đây là thói quen của nàng.

Nàng là người cực kỳ nghiêm túc, mặc kệ đối với chuyện gì đều giống nhau, loại tính cách quá mức tích cực này, ở trong mắt rất nhiều người có vẻ quá mức nghiêm túc không thú vị, cũng không khiến ai thích.

Bất quá nàng cũng không cần ai thích, sư tôn, đại sư huynh, nhị sư tỷ và tiểu sư đệ của nàng đều cảm thấy, nàng như vậy rất tốt.

Nếu để ý loại tính cách này của nàng, những người đó cũng không có tư cách trở thành bằng hữu của nàng.

Qua một canh giờ, mọi người đều nghỉ ngơi đủ, thương thế trên người cũng tốt hơn phân nửa.

Chỉ có mấy người tương đối xui xẻo, bị thương quá nặng, không thể tiếp tục thí luyện, chỉ có thể tiếc nuối mà lựa chọn từ bỏ, dùng bùa dịch chuyển tức thời rời khỏi kính Thiên Sơn.

Yến Đồng Quy nói cho bọn họ, thông đạo nằm ở phía bên kia của chính đường.

Bọn họ đi vào chính đường, nhìn thấy đối diện cửa lớn của chính đường ban đầu là một bức tường, hiện tại lại xuất hiện thêm một cánh cửa.


“Chúng ta đi trước, hy vọng lần sau đừng gặp được các ngươi.

” Yến Ngũ nói từ tận đáy lòng.

Một cái “kính” xuất hiện càng nhiều người, chứng minh nó càng hung hiểm, phá kính càng khó khăn, nàng thật sự không hy vọng gặp lại chuyện nhiều người cùng tụ tập trong một cái “kính”.

Nói xong, Yến Ngũ là người thứ nhất đi đến cánh cửa kia.

Những người khác cũng nhanh chóng đuổi kịp, giống như đều không muốn ở trong cái kính nguy hiểm này một khắc nào, cho dù nó đã bị phá.

Cuối cùng chỉ còn lại mấy người Yến Đồng Quy.

Yến Đồng Quy đang chuẩn bị đi về phía cửa, Yến Thất đột nhiên hỏi: “Vừa rồi ngươi tìm được ra sơ hở như thế nào? Sơ hở của nó ở nơi nào?”Yến Đồng Quy dừng bước chân, ngược lại cũng không giấu giếm, nói: “Kỳ thật sơ hở của cái kính này thay đổi ba lần, cuối cùng ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể dùng thuật cảm tới tìm kiếm nó, rốt cuộc định vị được sơ hở của nó.

”Thuật cảm?Yến Thất nhíu mày, thuật cảm là thứ huyền diệu khó giải thích, là thứ mà pháp tu thường xuyên treo ở trong miệng, có thể tưởng tượng được muốn nắm giữ nó vô cùng khó khăn.

Hắn liếc mắt nhìn Yến Đồng Quy một cách lạnh băng, yên lặng rời đi.

Yến Đồng Quy quay đầu nói với Cơ Thấu: “Chúng ta cũng đi thôi.

”Cơ Thấu cùng hắn đi xuyên qua cánh cửa kia, đột nhiên nói: “Thoạt nhìn Yến Thất kia giống như rất chán ghét ngươi?” Vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh như băng, khi nói chuyện với Yến Đồng Quy thì biểu tình càng lạnh hơn.

“Chán ghét ta?” Yến Đồng Quy ngạc nhiên: “Vì sao ngài lại nói như thế?”“Vừa rồi hắn tới hỏi ngươi, ngươi tốt bụng nói cho hắn biết, hắn lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ngươi, không phải sao?” Cơ Thấu giải thích nói.

Hai người quen biết một thời gian, không có tranh giành ích lợi gì, kỳ thật Cơ Thấu đối đãi với Yến Đồng Quy như một vị bằng hữu bình thường, nếu không lúc trước cũng sẽ không đưa cho hắn linh đan.

Thời gian lâu rồi, hai người nói chuyện đã trở nên thoải mái, có đôi khi Cơ Thấu cũng sẽ nói ra một ít giải thích của mình.

Yến Đồng Quy có chút dở khóc dở cười: “Tính tình của Yến Thất chính là như vậy, hắn nhìn ai cũng đều lạnh như băng, ngay cả nhìn cha hắn cũng giống vậy.

”Kỳ thật vừa rồi khi Yến Thất rời đi, ánh mắt nhìn mình rất phức tạp, Yến Đồng Quy rõ ràng cảm giác được, mình lại giống như đả kích vị Thất ca cùng tộc này.

Bất quá Yến Thất cũng có sự kiêu ngạo của mình, loại đả kích này sẽ chỉ khiến hắn càng có ý chí, khiến mình trở nên càng tốt hơn, sẽ không giống với Yến Cửu, kỹ năng của mình không bằng người, không có chí tiến thủ, ngược lại ghen ghét người lợi hại hơn mình, hận không thể đánh đối phương rơi vào bụi bặm.


Cơ Thấu im lặng.

Thì ra Yến Thất giống với nàng, đều là thoạt nhìn không khiến người ta thích sao?Đột nhiên nàng có chút nhớ tiểu sư đệ, nếu tiểu sư đệ ở chỗ này, nhất định sẽ nói không phải nàng sai, mà là người không hiểu biết nàng mới sai.

Khi hai người nói chuyện, đã đi vào cái “kính” tiếp theo.

Phát hiện cái kính này ngoại trừ bọn họ ra thì không có những đệ tử khác, Yến Đồng Quy yên lặng nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhanh chóng phá kính.

Cơ Thấu đi theo Yến Đồng Quy, nhìn hắn phá hết cái kính này đến cái kính khác, phát hiện hắn xác thật đúng với cái danh xưng là thiên tài pháp tu.

Trong thời gian này, bọn họ cũng gặp được những đệ tử Yến thị khác, nhưng tốc độ phá kính của những người đó không nhanh.

Khi yến Đồng Quy phá liên tục gần 50 cái kính, bọn họ còn chưa phá được đến hai mươi cái kính, hơn nữa khi cùng Yến Đồng Quy phá kính, tốc độ cũng không nhanh bằng Yến Đồng Quy.

Khi Yến Đồng Quy phá một trăm cái kính, phía trước xuất hiện một lối ra.

Hai người đi ra ngoài, nhìn thấy xuất hiện ở trước mặt chính là Yến gia chủ và Tam trưởng lão.

Yến Đồng Quy sửng sốt, sau đó nhanh chóng ý thức được bọn họ đã qua cửa, hơn nữa là qua cửa đầu tiên.

“Thời gian qua cửa của ngươi là mười ngày, so với thí luyện lần trước ít hơn ba ngày, không tồi.

” Khuôn mặt nghiêm túc của Tam trưởng lão hiếm khi lộ ra ý cười: “Không ngừng cố gắng, chớ kiêu ngạo.


”Yến Đồng Quy cung kính hành lễ, sau đó hỏi: “Gia chủ, Tam trưởng lão, lần này là con đứng thứ nhất đúng không?”“Đúng vậy.

” Yến gia chủ cười nói.

Yến Đồng Quy hưng phấn xoa tay: “Chúng con về nghỉ ngơi trước, năm ngày sau lại qua đây nhận khen thưởng.

Các ngài yên tâm, khen thưởng lần này của con nhất định sẽ không bị mất đi.

”Cơ Thấu lộ ra một nụ cười khách khí với hai người Yến gia chủ.

Sắp lấy đi 50 vạn linh thạch của người ta, một món Linh Khí cấp 7, khách khí chút không sai.

Yến gia chủ, Tam trưởng lão: “….

.

”.