Ta Là Con Rối Vô Địch

Chương 45





“Tiền bối!”Yến Đồng Quy thiếu chút nữa bị dọa cho chết khiếp, không biết bàn tay đen cổ quái này là thứ gì, tùy tiện kéo vào như vậy có ổn không?Cơ Thấu chỉ là liếc hắn một cái, tiếp tục kiên định kéo bàn tay đen kia vào trong hang động.

Nàng ngượng ngùng nói, hành động này của nàng là theo bản năng.

Nhìn thấy bàn tay đen kia, tuy rằng nó lớn lên rất xấu, rất quỷ dị, không phù hợp với thẩm mỹ của nàng, nhưng nàng lại cảm thấy nó giống như….

Rất hấp dẫn với nàng, phản ứng lại thì đã thò tay ra.

Việc này thật sự không phù hợp với thân phận phù tu bo bo giữ mình của nàng.

Thế nhưng hiện tại nàng cũng không tính là người, chỉ là một con rối, là chút chuyện khác người cũng không có gì.

Sau khi bắt lấy thứ này, thì loại cảm giác này càng lớn, tự nhiên nàng cũng sẽ không bỏ qua, quyết định kéo nó vào để nhìn xem nó là thứ gì.

Ngược lại bàn tay đen lúc trước còn hung hăng công kích trận phòng ngự, lúc này lại bị người túm chặt, không có tùy thời công kích, mà là giống như bị hoảng sợ cực lớn, liều mạng lùi ra ngoài hang động.

Chỉ là lúc này nó bị người dùng tay giữ lại, cái tay kia giống như kìm sắt, sao có thể giãy giụa được.

Dưới ánh nhìn chăm chú đầy khẩn trương của Yến Đồng Quy, Cơ Thấu vẫn luôn kéo bàn tay đen kia, kéo hồi lâu cũng không kéo đến cuối.


Tay này cũng quá dài đi.

Nhưng bàn tay đen bị kéo vào không biết như thế nào, cánh tay thật dài kia đột nhiên mềm xuống, giống như mì sợi, xếp từng vòng trên mặt đất, giống như một sợi dây đen được cuộn lại, Yến Đồng Quy từ khẩn trương biến thành không lời nào để nói.

“Tay này dài bao nhiêu nha….

”Hắn nói thầm, tiếp tục nhìn chằm chằm hang động, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Cơ Thấu cũng không biết, một bàn tay của nàng nắm lấy bàn tay quỷ đang giãy giụa kia, giống như kéo sợi mì mà kéo nó vào bên trong, cánh tay quỷ không ngừng duỗi dài, dường như không có điểm cuối.

Thế nhưng nàng rất có kiên nhẫn, cũng không có cảm thấy nó dài liền từ bỏ, vẫn tiếp tục kéo.

Không biết qua bao lâu, Cơ Thấu cảm giác được một lực cản, vẻ mặt cứng lại, sau đó kéo thật mạn.

Vèo một tiếng, có một thứ gì bay tới từ cửa động bên kia, Yến Đồng Quy tay mắt lanh lẹ dựng lên một cái chắn bảo hộ, đồ vật kia “bang” một tiếng, bị cái chắn bảo hộ chặn lại.

Hai người đồng thời nhìn qua, khi thấy rõ đồ vật dưới đất, không nhịn được trầm mặc.

“Hô hô! Hô hô! Hô hô!”Thứ đó quỳ rạp dưới đất, gào lên từng tiếng hô hô tức giận với bọn họ, nghe rất tức giận, bàn tay đen bị Cơ Thấu bóp chặt cũng ngo ngoe rục rịch, muốn đánh trả.

Đây là một con sinh vật toàn thân đen như mực, không giống yêu cũng không giống ma, càng không phải là quỷ quái.

Bề ngoài của nó thoạt nhìn giống một gốc gốc cây cỏ, lớn lên giống cây cải trắng màu đen, trên đầu có lá rau cải, thân thể là cái rễ cải trắng, còn có đôi mắt và một cái miệng, nếu không phải nhãn cầu và miệng là màu đỏ sậm, căn bản liền không có biện pháp chú ý tới.

Còn bàn tay đen kia, đúng là rễ cải trắng tách ra, còn có thể duỗi dài vô hạn.

“Đây là thứ quỷ gì vậy?” Yến Đồng Quy kinh ngạc hỏi, lấy ra một con dao găm chọc chọc nó.

Cây cải trắng đen nằm dưới đất há miệng cắn, cạch một tiếng, dao găm bị cắn đứt một đoạn.

Tiếp theo là tiếng nhai nuốt kẽo kẹt truyền đến, sau đó là tiếng nuốt.

Hai người nhìn chằm chằm vào sinh vật cải trắng đen đã nuốt chửng con dao găm.

Yến Đồng Quy âm thần nuốt nước miếng, tuy nói con dao găm này của mình là Linh Khí cấp một thấp nhất, không đáng giá tiền, nhưng không phải ăn dễ dàng như vậy chứ?“Rốt cuộc tiểu quái vật này là thứ gì? Ngay cả Linh Khí đều ăn?” Hắn có chút hoảng sợ.


Sau khi tiểu quái vật ăn xong dao găm, tính cách hung hãn bùng phát, mở ra cái miệng đầy răng ngọn cắn về phía Cơ Thấu đang túm nó.

Cơ Thấu phản ứng rất nhanh, đập một cái lên lá rau cải trên đầu của nó.

Tiểu quái vật bị nàng nhẹ nhàng đập bay, đụng vào vách tường trong hang động, sau đó đập mạnh ngược lại, rơi xuống dưới đất, còn nảy lên, vừa nhìn đã thấy rất có tính đàn hồi.

Vài lần đập rồi lại nảy như vậy, tiểu quái vật choáng váng, biến thành một quả bóng đen béo mập ngắn cũn với lá rau trên đầu.

Lúc này, Cơ Thấu phát hiện bàn tay đen mà nàng đang túm trong tay phát sinh biến hóa.

Chỉ thấy móng vuốt màu đen khô gầy ban đầu giống như tay quỷ, đã mất đi vỏ bọc, dần dần biến thành những dải dài như sợi mì, cảm xúc cứng rắn ban đầu biến mất, giống như mì sợi, thập phần co dãn.

Yến Đồng Quy nhìn thấy rất là khiếp sợ, vốn cho rằng bàn tay quỷ kia là đồ vật kh ủng bố gì đó, nào biết thì ra là một cục bột đen lớn lên giống cải trắng.

Thấy nó bị Cơ Thấu đập cho choáng váng đầu óc, thật sự khiến người khác sợ không dậy nổi.

Cơ Thấu xách tiểu quái vật như cục bột đen lại đây.

Lúc này cục bột đen biến hóa lớn hơn nữa, bàn tay đen bị lôi kéo đến cực dài trở lên ngắn lại, biến thành một dải dài như xúc tu, mềm mại nẩy nẩy, như là chân của cải trắng màu đen.

Thân thể rõ ràng lớn lên giống cây cải trắng màu đen, nhưng mà dưới cái rễ của cải trắng còn có vài cái chân giống như chân bạch tuộc, nhìn càng giống sinh vật biển nào đó.

“Lớn lên rất giống bạch tuộc.


” Yến Đồng Quy khẳng định gật đầu: “Xấu hơn bạch tuộc.

”Cơ Thấu xách tiểu quái vật quái dị này lên nhìn nhìn, sau đó nói: “Nấu đi.

”Yến Đồng Quy: “????”Tiểu quái vật: !!!!!!Lập tức tất cả xúc tua của tiểu quái vật đồng thời bám lấy tay của Cơ Thấu, dính chặt lên đó, giống như đang ngăn lại hành vi hung tàn của nàng.

Yến Đồng Quy thực rối rắm: “Tiền bối, trông nó có vẻ không được ngon cho lắm….

”Tiểu quái vật quay đầu phát ra tiếng hô hô với hắn, nhe răng trợn mắt, lộ ra một vài cái răng nanh, vừa thấy đã biết không dễ chọc.

Cơ Thấu nói: “Bằng không làm sao bây giờ? Giết nó? Hay là quăng ra ngoài?” Dừng lại, nàng lại nói: “Đồ vật đưa tới cửa, không có đạo lý vứt bỏ.

”Tuy nàng không đề xướng đuổi tận giết tuyệt, nhưng gặp được loại sinh vật cổ quái chủ động gây chuyện này, nàng cũng khôn có ý định để cho nó chạyVạn nhất sau khi nó rời đi, tà tâm không dứt, gọi bạn bè tới trả thù thì làm sao bây giờ?“Nếu không hay là gi3t chết đi?” Yến Đồng Quy cảm thấy biện pháp này ổn thỏa nhất.

Ăn là không thể ăn, nếu vứt bỏ, vạn nhất nó tàn nhẫn độc ác chạy về công kích bọn họ, mất nhiều hơn được.

Không bằng giết để diệt trừ hậu hoạn.

.