Ta Là Con Rối Vô Địch

Chương 47




Bầu trời trắng xóa lộ ra, ánh nắng ban mai chiếu rọi sa mạc.

Khi sắc trời sáng lên, nhiệt độ không khí tăng lên, băng sương bao phủ ở trên sa mạc nhanh chóng bị hòa tan, thời gian chỉ bằng nửa chén hương, sa mạc đã trở nên vô cùng nóng bức, sóng nhiệt bốc hơi.

Cơ Thấu và Yến Đồng Quy một trước một sau đi ra hang động.

Một trận gió thổi tới, cát nóng quen thuộc đập vào mặt, nhẹ nhàng phất tới, gương mặt giống như bị những hạt đậu rang nóng đập vào, một trận đau đớn đánh úp lại.

Yến Đồng Quy nhanh chóng lấy ra một cái áo choàng khoác lên người, kéo mũ áo choàng xuống, che đi cát sỏi đang đánh tới.

Hắn nhìn thoáng qua cát vàng phía trước, tầm mắt rơi xuống lồng sắt nhỏ chạm rỗng màu bạc to bằng nắm tay trẻ con đang treo ở bên hông Cơ Thấu.

Lồng sắt nhỏ tinh xảo nhốt quả cầu màu đen, nó co rúm ở nơi đó, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó trông giống như lá cải trắng ở trên đỉnh đầu của nó, dưới thân thể cải trắng ước chừng có bốn cái xúc tua quấn lên, thịt mum múp, giống xúc tua của bạch tuộc, giống như là tay chân của nó.

Sau khi quan sát đêm qua, hắn phát hiện con quái vật nhỏ màu đen này không chỉ có bốn cái xúc tua, còn có thể từ trong thân thể tách ra càng nhiều, xúc tua này có thể kéo dài vô hạn rồi lại co rút lại, vô cùng thần kỳ.

Nó dường như cũng thay hình đổi dạng.

Ví dụ như tối hôm qua bàn tay đen giống như tay quỷ, chính là do một cái xúc tua của nó biến thành, vô cùng có tác dụng mê hoặc.

Ít nhất khi chưa biết gương mặt thật của nó, bàn tay đen này xác thật rất dễ dàng lưu lại bóng ma cho người khác, khiến người ta không dám dễ dàng đối mặt với nó, chưa chiến đã khiếp sợ trước.

Yến Đồng Quy lại cẩn thận nhìn, có chút phân không rõ mặt trước và sau lưng của con quái vật nhỏ này.

Toàn thân nó đen như mực, màu sắc duy nhất là màu đỏ sậm của đôi mắt và miệng, khi nó nhắm mắt, nhắm chặt miệng lại, hoàn toàn chính là một cục bột đen giống như cây cải trắng, sao có thể phân biệt được đằng trước và đằng sau.

Đột nhiên, con quái vật nhỏ trong lồng sắt quay đầu nhìn qua, phát ra tiếng hô hô.

Nó nhe răng trợn mắt, lộ ra răng sắc nhọn, mấy cái xúc tua đập lên lồng sắt, lồng sắt nhỏ ở bên hông đong đưa không thôi, giống như một món trang sức bằng lục lạc được chạm rỗng, còn khá xinh đẹp.

Rất nhiều tu sĩ thích nhốt yêu sủng trong lồng sắt nhỏ tinh xảo rồi treo ở bên hông, vừa có thể nhốt yêu sủng vừa có thể làm vật trang trí.

Hiện tại Yến Đồng Quy một chút cũng không sợ thứ này, đặc biệt là thấy trong miệng của nó thiếu mất mấy cái răng cửa, không nhịn được cười ha ha.

“Con quái vật nhỏ nhà ngươi, là cái đồ sún răng.”

Phát hiện mình bị cười nhạo, con quái vật nhỏ càng thêm tức giận, đồng thời thân thể giống cá nóc bành chướng lên, lồng sắt nhỏ đong đưa kịch liệt.

Cơ Thấu duỗi tay búng búng lồng sắt nhỏ, nhàn nhạt nói một tiếng “Đừng làm ồn”, lồng sắt lập tức an tĩnh như gà.

Yến Đồng Quy thấy thế, cảm thấy con quái vật nhỏ này nhất định là bắt nạt kẻ yếu, nó bị Cơ Thấu bẻ móng vuốt, gãy răng, biết nàng không dễ chọc, ở trước mặt nàng không dám làm bậy.

“Đi thôi.” Cơ Thấu nói.

Yến Đồng Quy thu hồi ánh mắt, lên tiếng, cùng nàng rời khỏi núi cát.

Cát vàng trải dài bất tận, mênh mông bát ngát.

Hai người ngự kiếm bay về hướng mặt trời mọc, dọc theo đường đi ngoại trừ cát vàng thì cũng không thấy sinh linh nào khác.

Sa mạc vào ban ngày ngược lại là yên bình và tường hòa, tựa hồ tất cả sinh vật ở sa mạc đều là dã thú sống về đêm, chỉ hoạt động vào ban đêm, sa mạc vào ban ngày ngoài việc phải đề phòng cát bụi thác nước ra thì không có gì nguy hiểm.

Ánh mắt Cơ Thấu nhìn về phía trước, ngoài sự bình tĩnh trên mặt ra thì có thêm chút nghiêm nghị, người không quen thuộc với nàng sẽ cho rằng lúc này nàng đang suy nghĩ việc nghiêm túc gì đấy.

Yến Đồng Quy thoáng nhìn, không dám hé răng, để tránh quấy rầy đến nàng.

Cơ Thấu đúng là đang suy nghĩ.

Rốt cuộc nàng không biết tiểu sư đệ có phải ở Kim Sa Bích Hải hay không, nếu như người trong tin tức mà Trân Bảo các nhận được là hắn, nếu hắn ở Kim Sa Bích Hải, vậy hắn sẽ ở đâu?

Còn có, vì sao tiểu sư đệ phải tới Kim Sa Bích Hải?

Cơ Thấu cũng từng thử suy tính ý đồ của tiểu sư đệ, nếu tiểu sư đệ cũng ở Thanh Lan Giới, hắn sẽ làm cái gì?

Nhưng mà rất nhiều chuyện, dường như sau khi nàng sống lại, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ví dụ như nàng thật sự không rõ, vì sao tiểu sư đệ làm nàng sống lại, nhưng không đợi nàng thức tỉnh đã biến mất không thấy nữa, rốt cuộc hắn đi làm cái gì?

Rất nhiều nghi hoặc ập tới, Cơ Thấu suy nghĩ rất nhiều loại khả năng vẫn là nghĩ không ra, trong lòng biết chỉ có nhìn thấy tiểu sư đệ mới có thể giải thích nghi hoặc.