Ta Là Nữ Phụ Không Phải Nữ Chủ

Chương 27




Sau khi ra khỏi quán cà phê Minh Nhã không về nhà ngay mà cô đi dạo phố. Đã 3 năm rồi cảnh vật nơi đây đã thay đổi rất nhiều.

Cô vừa đi vừa suy nghĩ xém chút nữa là đâm sầm vào cây cột điện. Rất may đã có 1 thân ảnh cao lớn chắn cho cô.

"Nè có biết nhìn đường không.... Nam Cung Ngạo sao lại là anh?" Sao anh ta lại ở đây?

"Em đi không nhìn đường 1 chút nữa là đã đâm vào cây cột đèn. Nếu không nhờ anh thì em sớm bị u đầu rồi đó". Nam Cung Ngạo thấy cô từ xa anh rất muốn lại bắt chuyện và giải thích mọi chuyện với cô. Nhưng anh chưa tìm được lí do nào. Cũng hên là cô vừa đi vừa nghĩ ngợi gì đó nên anh mới có cơ hội nói chuyện với cô.

Cô nhìn lại phía trước ây da thật mất mặt mà. "xin... xin lỗi. Cảm ơn". Cô nói nhỏ.

"Em nói cái gì vậy? Anh nghe không rõ". Thật ra anh nghe rất rõ nhưng anh vẫn muốn cô nói lại 1 lần nữa. Đã lâu rồi cô không nói tiếng xin lỗi.

"Xin lỗi, cảm ơn. Anh nghe rõ chưa". Đây rõ ràng là đang muốn chọc cô mà.

"Vậy để xin lỗi anh hay là em mời anh đi cà phê để thay lời xin lỗi đi". Anh mặt dày ra điều kiện với cô.

Cô nhìn anh vô sỉ quá là vô sỉ mà. Trong đầu cô chợt loé ra 1 kế hoạch để trả thù Mộc Hạ. Nhưng kế hoạch này cần phải có sự hợp tác của Nam Cung Ngạo. Nam Cung Ngạo à anh đừng trách tôi đây là anh nợ tôi a.

"Được" cô mỉm cười như hoa. Khiến trái tim anh trở nên đập loạn nhịp.

Anh nắm tay cô kéo lên xe anh để cô ngồi ghế phụ thì anh mới chịu lái xe. Lâu lâu thì lại nhìn cô. Còn cô không muốn để ý anh nên chỉ nhìn ra cửa xe nhìn mọi cảnh vật xung quanh. Đến nơi anh ga lăng mở của xe cho cô. Cả 2 người cùng bước vào khiến mọi người nhìn không chớp mắt. Họ thật xứng đôi đúng là nam thanh nữ tú mà.

Họ chọn 1 bàn ít bị chú ý nhất để ngồi.

"Chuyện của 3 năm trước anh thật xin lỗi..." anh không biết giải thích làm sao cho đúng nữa.

"Chuyện của 3 năm trước tôi đã quên hết rồi. Nên anh cũng không cần phải giải thích với tôi". Haizzz... sao ai cũng thích nhắc tới chuyện của anh thế này. Giải thích rồi thì thời gian có quay lại được đâu.

"Em... em nói thật sao?" Anh rất vui mừng vì cô cũng không truy cứu chuyện của 3 năm trước nữa.

Cô uống 1 ngụm trà rồi bỏ xuống gương mặt trở nên nghiêm túc hơn. "Nam Cung Ngạo anh có biết đứa con gái kia không phải là con của anh hay không?"

"Sao? Em nói sao chứ. Đứa bé đó không phải con của anh sao?" Khi nghe cô nói ra câu nói đó. Anh bất ngờ làm sao có thể chứ.

"Phải".

Chỉ với 1 chữ của cô làm anh thêm hoang mang. "Làm sao em biết được chứ. Anh đã làm xét nghiệm rồi kia mà".

"Anh đã nghe câu tiền có thể sai khiến được ma quỷ chưa? Có chuyện gì mà cô ta chẳng dám làm. Huống chi chỉ là 1 tờ giấy xét nghiệm chứ". Anh bị cấm sừng rồi Nam Cung Ngạo à. Cô nhìn anh rồi lại lắc đầu.

Nghe cô nói như vậy anh cũng bắt đầu sinh nghi. "Em nói anh mới để ý. Lần đó anh uống rất say sau khi tỉnh lại thì thấy cô ta nằm trên giường của mình. Anh cứ nghĩ là mình là có gì với cô ta. Mộc Hạ cô dám lừa tôi". Anh nổi giận sát khí xung quanh người. Anh đứng lên định đi tìm Mộc Hạ tính sổ liền bị cô chặn lại.

"Sao hả anh rất căm thù Mộc Hạ lắm đúng không. Tôi có 1 kế hoạch rất hay nhưng tôi cần anh phụ diễn vở kịch này". Cô ngước lên nhìn anh.

Anh nhìn lại cô rồi ngồi lại chỗ cũ. "Em muốn anh phụ diễn như thế nào". Xem ra vở kịch này có vẻ rất hay.

"Anh chỉ cần giả vờ quan tâm đến cô ta là được. Anh cũng không được nhắc đến tôi cứ như anh rất căm thù tôi là được. Mọi chuyện còn lại cứ để tôi lo. Hơn 3 tháng sau tôi sẽ có 1 món quà to lớn tặng cô ta". Cô nói 1 cách tràn đầy tự tin.

"Được hợp tác vui vẻ". Anh cười nhu hoà đưa tay ra bắt tay với cô.

Cô cũng đưa tay ra bắt tay lại với anh. Đột nhiên anh cười gian xảo chụp lấy cổ tay cô kéo cô ngồi lên đùi của anh. Rồi thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch riêng của mình. Anh hôn cô rất nồng nàn, cô lúc đầu có giãi giụa. Nhưng sau đó cô từ từ tận hưởng nụ hôn này. Nụ hôn của Nam Cung Ngạo khiến cô có cảm giác gì đó mà cô không thể nào diễn tả được.

Xung quanh mọi người nhìn mà ngưỡng mộ. Kết thúc nụ hôn mặt cô đỏ đến bốc khói. Cô vùi đầu vào lòng ngực anh rồi đấm vài cái. "Đồ đại sắc lang".

"Phải anh là đại sắc lang nhưng anh chỉ đại sắc lang với mình em thôi". Anh đây là lần đầu được hôn cô. Phải nói cảm giác được chạm đến đôi môi anh đào của cô. Nó thật mềm như có 1 loại ma lực nào đó khiến anh không muốn dừng lại.

"Nam Cung Ngạo anh đi chết đi". Lần này cô đấm 1 cái thật mạnh vào người anh.

"Nếu anh chết thì ai sẽ nuôi em?"

"Đương nhiên là chồng tôi rồi...sao anh ngộ vậy?" Còn phải nói sao không lẽ chồng tôi là anh sao.

Nghe cô nói câu đó mặt anh trầm xuống anh ôm cô thật chặt. Được vài phút thì anh bắt đầu ho.

"Nè anh không sao chứ?" Tuy cô ghét anh nhưng dù gì anh cũng đã thay đổi nên cô cũng phải quan tâm anh 1 chút chứ. Nếu anh có chuyện gì thì lấy ai cho cô xả giận.

Nghe được câu quan tâm từ cô anh rất ấm lòng. "Anh không sao?".

"Anh đừng giấu tôi có phải trong lúc tôi đi du học anh đã uống rất nhiều rượu phải không". Không cần anh nói cô cũng đoán được vì trong cốt truyện anh dù rượu để hằng đêm đều mơ thấy người con gái mà mình yêu mà. Nhưng đó không phải là Mộc Hạ mà là cô.

"Làm sao em biết?"

"Không quan trọng anh lo đi khám đi để lâu hậu quả không tốt".

"Được... được anh sẽ sớm đi khám" nghe cô quan tâm lo lắng như vậy. Anh cảm thấy mình có hy vọng quay lại với cô rồi.

"Tôi về nhà đây". Cô nhìn đồng hồ trên tay cũng đã gần trưa chắc mẹ cô đã làm đồ ăn ngon và chờ cô về ăn rồi.

"Khoan đã anh đưa em đi ăn, ăn xong anh đưa em về". Anh nhìn cô với ánh mắt đầy đáng thương. Khiến cô động lòng và gật đầu.

Thấy cô đồng ý anh vui vẻ thanh toán tiền cà phê. Rồi gọi đặt phòng ăn riêng ở 1 nhà hàng nổi tiếng. Ăn xong anh đưa cô về nhưng cô nói cho cô xuống nhà cách đó 500m. Anh hôm nay tâm trạng vui nên đồng ý ngay.