Ta Là Pokemon (Pokemon - Đấu La)

Chương 35




"Không" Đại sư rất nhẹ nhàng đáp, sau đó dội một quả bom "Các ngươi giúp ta làm cơm làm phòng là được"

Tập thể Sử Lai Khắc thất quái sốc đờ người, lời phán của Đại sư giống như sấm rọi vang trời. Đầu óc của họ dường như bị đình trệ một lúc, khi bình tĩnh lại thì họ mới bắt đầu ngẫm nghĩ lại... nói chung là bắt đầu tiêu hóa lời của Đại sư. Mọi người cảm thấy khó hiểu, cũng có bất mãn với yêu cầu này của vị đệ nhất lý luận Vũ hồn. Tuy phục lý luận của Đại sư, nhưng tự nhiên bắt người ta làm phòng, nấu cơm như thế này thì nhiều người khó mà làm theo. Tất nhiên, kết quả là nàng mèo Chu Trúc Thanh lên tiếng kháng nghị tiếng lòng của nhiều người và Đại sư đáp trả lời của nàng ta rất tự nhiên.

"Đây là nội dung của buổi học, ai không đồng ý thì đi đi" Lời của Ngọc Tiểu Cương khiến cho tất cả đều nín thin 'Không hổ danh là Đại sư, chọc trúng tim đen' Bạch Li gật gù nhìn từng người được phân công nhiệm vụ khác nhau.

Đầu tiên là Đới Mộc Bạch, được Đại Sư giao cho nhiệm vụ làm và nhào bột. Chàng Bạch hổ thầm hừ nhẹ

"Hừ, đơn giản thế sao? Mấy phút là xong ngay" Nhưng lời nói kế tiếp của Đới Mộc Bạch suýt làm cô ngã ngửa "Chỉ cần ai đó nói cho ta biết cách làm"

'Nếu không biết thì đừng tỏ vẻ ta đây biết a!' (=_=) Khi Bạch Li nhìn Đới Mộc Bạch trộn bừa đống bột trong tô gỗ, rồi dùng sức nhào nhào, cô hơi nhíu mày 'Dùng lực tay mạnh như thế, coi bộ không ổn lắm' Vừa nghĩ xong thì "Crack!" Tô gỗ vỡ làm hai, bột thì đổ bê bết lên bàn. Bạch Hổ đờ người như tượng nhìn đống bê bối trước mặt không biết làm sao.

Ngọc Tiểu Cương thản nhiên, nhàn nhạt chắp tay sau lưng mà nhìn vị đệ tử trước mắt "Còn thấy đơn giản nữa không?" Hắn xoay người mà rời đi rất thong thả, cùng với một kích trí mạng "Cái tô đó viện trưởng tốn 20 đồng hồn tệ mua, nếu không muốn hắn lấy mạng ngươi thì cẩn thận chút đi" Không cần biết tên đệ tử phản ứng thế nào mà rời đi, Bạch Li đổ mồ hôi hột nhìn bóng lưng Đại Sư sau lại nhìn Đới Mộc Bạch từ việc cứng đờ hóa thành tượng, thì chuyển thành tượng biến thành bụi theo gió mà bay.

'Chiêu này của Đại Sư cũng thật quá độc đi' Cô nghĩ đến tính keo kiệt với yêu tiền của vị gian thương viện trưởng, tuy nói mấy người học sinh sẽ chịu khổ trong rèn luyện, nhưng không hiểu sao cô thấy người khổ nhất không phải là học sinh mà là Phất Lan Đức viện trưởng a? (°-°) Phải nói rằng linh cảm này của cô đúng vô cùng và nó sẽ được chứng thực suốt quá trình huấn luyện đâu.

Mục tiêu tiếp theo của Đại Sư là Mã Hồng Tuấn, nhờ Dạ Lãnh Thiên "đưa" mình đi và theo ý của Bạch Li thì đợt huấn luyện dành cho phượng béo chẳng khác gì cực hình cho người tham ăn. Trước mặt Mã Hồng Tuấn là một đống nguyên liệu đồ ăn còn sống và đang chờ người chế biến.

"Đại Sư muốn huấn luyện ta ăn cơm hả?! Là phần thưởng cho lúc nãy hả?" Mã Hồng Tuấn vui vẻ nhìn đống đồ ăn trước mắt "Yên tâm, ta sẽ không làm Đại Sư thất vọng!" Nghe xong, Bạch Li thì liếc mắt nhìn tên béo như thể đang nói rằng "đầu óc anh bị vấn đề sao?" (=_=) Chẳng phải lúc đó Đại Sư nói rằng không có ăn rồi sao? Dạ Lãnh Thiên thì hừ nhẹ một tiếng khinh thường đầu óc của tên mập, một cái liếc mắt cũng không thèm cho.

"Không, ngươi phụ trách nấu nướng nhóm lửa" Đại Sư nhàn nhạt cho chậu nước lạnh

"Hả?" Mã Hồng Tuấn ngốc lăng nhìn Ngọc Tiểu Cương giơ tay chỉ các vị giáo viên đang ngồi gần đó.

"Tụi họ mới phụ trách ăn" Đại Sư cũng không thèm để ý đến gương mặt hóa đá của Mã Hồng Tuấn mà tiếp tục giảng "Hồn lực của ngươi toàn là hồn lực ngoại phóng, nên kết quả mà ngươi làm với cái chén cũng không ngoài dự đoán. Nhưng mà ngươi khống chế hồn lực cực tệ, ngoại trừ nóng tính ra thì chẳng có tác dụng gì khác. Nên ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ đợt huấn luyện này đi"

Nhìn Mã Hồng Tuấn vừa đau khổ mà nhận đơn hàng mà phun lửa nấu nướng, nấu xong thì tội nghiệp bị các vị lão sư trách mắng...

"Sao thịt bò bị cháy khét rồi?!"

"Thịt xiên nướng bị ngươi đốt thành than rồi!"

"Thịt đùi sao còn sống thế hả?!"

Hiển nhiên là phượng mập bị Phất Lan Đức đập một trận "Ngươi làm đàng hoàn chút coi!! Hết lương thực là tuần này ngươi khỏi ăn cơm!!!"

Đối với những người ham ăn hay phàm ăn thì nỗi đau khổ nhất là gì? Chính là nhìn người khác ăn món mình thích mà bản thân lại không thể ăn được. Nhìn Mã Hồng Tuấn bị "hành hạ" như vậy, Bạch Li thật không nỡ nhìn và cô rất rất đồng tình tên mập...

Đến lượt Áo Tư Tạp với Trữ Vinh Vinh, huấn luyện của hai người khá là đơn giản. Đó là làm ruộng, trồng rau... tất nhiên không đến mức đơn giản như vậy. Cả hai được Đại Sư đưa cho hai hủ gốm ủ rau cải chua, nắp đậy không kín, nhưng nếu dùng hồn lực lên hủ thì nắp bình được đậy chặt. Hắn yêu cầu cả hai phải vừa làm ruộng vừa tiếp hồn lực cho bình bằng bộ phận khác của cơ thể, không được dùng tay tiếp hồn lực. Dặn dò xong, Ngọc Tiểu Cương bồi tiếp một câu.

"Nhớ phải duy trì đậy kín bình, nếu không cải chua đang ủ sẽ hư. Ta tiện thể cho các ngươi trồng trọt, rèn thể lực có ích cho sức khỏe" Tuy là nhắc nhở, nhưng không hiểu sao cô thấy câu này của Đại Sư khiến cho mất hình tượng thế nào ấy?... hay là do cô tưởng tượng nhỉ? (°.°)

Phần của Chu Trúc Thanh thì... nói đơn giản thì không đơn giản, nói khó thì không khó. Chính là xuống hồ bắt cá 'Cũng khá đơn giản mà, có điều...' Liếc nhìn băng sơn mỹ nhân 'Vũ hồn của Chu Trúc Thanh là mèo, mà mèo là sợ nước đâu' Bạch Li thầm nghĩ nhìn nàng mèo đen với Đại Sư.

"Ngươi xuống nước cho ta" Đại Sư chỉ xuống hồ nước.

"Ta không biết bơi"

"Không xuống nước sao bắt được cá?" Dứt lời, hắn thấy Chu Trúc Thanh cầm nhánh cây, quơ một cái. Nhanh như chớp, tức khắc trên tay ngọc của băng mỹ nhân cầm nhánh cây xỏ xuyên một con cá, nàng lạnh nhạt đáp lời Đại sư.

"Có thể"

"Không được, xuống nước cho ta" Đại Sư rất bình tĩnh.

"Ta không biết bơi"

"Không xuống nước sao bắt được cá?"

"Có thể" Trên tay là cầm nhánh cây khác, xỏ xuyên con cá khác...

Cuộc đối thoại cứ tiếp diễn và cứ lặp đi lặp lại như thế mãi cho đến khi cô mèo đen đồng ý. Bạch Li nhìn chằm chằm Chu Trúc Thanh, nói đúng hơn là cô đang nhìn chằm chằm vào bộ đồ mà nàng ta mặc. Đại Sư nói truyền hồn lực vào bộ đồ, sẽ hỗ trợ nàng mèo trong nước, tất nhiên là có mũ đi kèm. Mà cái đó không phải là vấn đề, vấn đề đó chính là vì cái gì mà bộ đồ này giống hệt mấy bộ đồ thú vật, linh vật mà cô thường thấy trên mấy đợt quảng cáo, chương trình TV ở kiếp trước a?! Mà còn là nguyên con chim cánh cụt nữa chứ?! Đại sư... người có chắc là ngài đang huấn luyện người ta, chứ không phải là trả thù người ta bất mãn lên tiếng với ngài sao? (=A=') Bạch Li đổ mồ hôi hột.

Cũng giống như Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh, Đường Tam phải vừa cầm hủ ủ rau chua vừa làm việc, nhưng thay vì trồng rau thì hắn phải dùng tám chân nhện ngoại phù hồn cốt của mình, Bát Chư Mâu... xây phòng ở và lúc xây nhà tuyệt đối không cho phép dùng tay. Riêng Tiểu Vũ thì Đại Sư không giao việc như những người khác, chỉ yêu cầu nàng làm sao hồn lực tụ tập trong tay thành hình thể. Hắn giao việc cho nàng khác vì trong bảy đứa đệ tử, nàng là thú vũ hồn mà khống chế hồn lực tốt nhất nên phải khác mấy học sinh khác. Nghe Đại Sư giao việc, Tiểu Vũ gật đầu xong nàng tò mò hỏi.

"Đại sư, Áo Tư Tạp và Vinh Vinh cũng không phải làm cải chua sao? Chẳng lẽ không đủ ăn?"

"Không, của Đường Tam là kim chi"

"..." Đường Tam không lời để nói

"..." (=_=) 'Kim chi với cải chua có phân biệt sao?' Bạch Li nhìn trời.

Huấn luyện khống chế hồn lực bắt đầu...

...

MÌNH THỰC XIN LỖI ĐÃ BẮT MỌI NGƯỜI CHỜ LÂU!!! (><)

Nói ra cũng thật xấu hổ, sau khi xong mấy đề luận, mình đuối quá nên... E hèm! Mình quên luôn là mình đang viết truyện. Mãi cho đến vài ngày trước, mình đang tìm truyện đọc thì thấy mấy truyện Đấu la đồng nhân, lúc đó mới nhớ ra... Ahahaha...

Một lần nữa mình thực xin lỗi và chân thành cám ơn các bạn đã chờ mình.