Ta là Thực Sắc

Ta là Thực Sắc - Chương 100: Tôi là sao chổi





Vân Dịch Phong là tên cướp bóc, là tên xâm chiếm, hắn khống chế thân thể của tôi, động tác của tôi, ý chí của tôi.


Cái cảm giác tê dại này là khoái cảm và ma lực làm cho người ta cam tâm tình nguyện rơi vào địa ngục.


Tôi nén chịu không được, tôi muốn chạy trốn.


Nhưng Vân Dịch Phong không cho phép.


Cánh tay cường tráng mạnh mẽ của hắn, tạo thành bức tường vây, giam giữ tôi nơi địa ngục đầy bóng tối.


Hương vị của tình dục, có những tia sáng âm u mang theo vẻ đẹp sa đọa.


Mà sự sa đọa luôn hấp dẫn con người nhất.


Chân tôi tiến vào trong biển hoa hắc ám, không cách nào tự giải thoát được.


Vì thế tôi lựa chọn trầm luân.


Không biết từ khi nào, mái tóc đen của tôi đã xõa xuống, rũ trên lưng, theo từng động tác sa đọa của tôi mà nhẹ nhàng ve vuốt làn da.


Giống như cành cây phe phẩy trên mặt hồ dục vọng.


Những gợn sóng này, thuận theo những phần da thịt còn lại mà lan tràn khắp nơi.


Đôi tay của Vân Dịch Phong, cũng bắt đầu vuốt ve lưng của tôi.


Bàn tay đầy những vết chai ấy, dao động nương theo những đường cong trên lưng tôi.


Có mấy lần, hắn trong lúc kích tình mà khẽ kéo tóc tôi.


Da đầu của tôi, nháy mắt cảm thấy được một sự dây dưa lửa nóng, từ đầu đến chân.


Vân Dịch Phong đã hoàn toàn muốn đưa tôi xuống vực sâu tuyệt vời.


Hắn không còn cần phải trói chặt tôi nữa.


Chúng tôi cùng luật động, cùng dùng thân thể lẫn nhau tìm kiếm mảnh vườn hoan lạc.


Cảm tình giữa chúng tôi là đạm bạc.


Cho nên đây giống như là một hồi phóng thích không hề có trách nhiệm.


Giải phóng tình triều, giải phóng kích tính, giải phóng lửa nóng.


Hơi thở hổn hển của chúng tôi hòa cùng với nhau.


Mồ hôi đan vào nhau.


Tình dục của chúng tôi, thẩm thấu vào nhau.


Vân Dịch Phong nửa ngồi nâng người dậy, ôm chặt lấy tôi.


Đầu của hắn để ở trước ngực tôi.


Những sợi tóc rối đen nhánh, ma sát lên xương quai xanh của tôi.


Thời khắc ham muốn lên đến đỉnh điểm, đầu óc tôi trống rỗng, tựa hồ không thể suy nghĩ bất kì điều gì.


Nhưng mâu thuẫn là, lúc này các giác quan của tôi lại vô cùng nhạy cảm.


Sự đụng chạm của bàn tay lửa nóng của Vân Dịch Phong.


Sự mút mát của miệng hắn trên da thịt tôi.


Mỗi hành động của hắn đều truyền thẳng đến não tôi.


Trong sự thiêu đốt của dục vọng, tôi và hắn cùng nhau lên đỉnh.


Vân Dịch Phong ở trong cơ thể tôi không ngừng chạy nước rút.


Mỗi cú va chạm đều hóa thành cái mạng nhệnh cuồng dã nhất, từng chút một đem cơ thể tôi thít chặt lại.


Tôi giống như một người sắp chết chìm, sống chết ôm chặt sống lưng Vân Dịch Phong.


Giống như đó là nơi vững chãi nhất tôi có thể dựa vào.


Móng tay của tôi cắm sâu giữa da hắn, trên làn da màu đồng của hắn lưu lại dấu vết.


Tình triều ào ạt mà tới, chiếm trọn tâm trí tôi cùng Vân Dịch Phong.


Niềm khoái cảm xa hoa tầng tầng lớp lớp phủ lên người tôi.


Cơ thể chúng tôi vẫn dính sát vào nhau.


Nhiệt độ cả hai như tan chảy cùng nhau.


Khi dục vọng thuần túy trong cơ thể đôi bên bùng nổ thì thế giới của tôi trở nên trống rỗng.


Như là được cơn mưa lớn gột rửa.


Khoảnh khắc này suy nghĩ đã không còn tồn tại, chỉ còn lại bản năng loài vật.


Tiếng thở dốc cùng nhiệt độ hóa thành tấm lưới dày đặc, khóa chặt tôi cùng Vân Dịch Phong.


Vẻ quyến rũ cùng yêu mị, vui sướng cùng đau khổ, mồ hôi cùng rên rỉ đều vì khoảnh khắc này mà tới cực hạn.


Trong kích tình cuồng dã, chúng tôi triền miên dây dưa, hấp dẫn nhau, cùng nhau hưởng thụ những ham muốn cao nhất.


Sau cơn kích tình, tôi đi vào phòng tắm.


Giữa màn hơi nước dày đặc, tôi nhìn mình trong gương, vì hơi nóng mà mọi thứ trước mặt đều trở nên mơ hồ.


Giống như những suy nghĩ của tôi lúc này.


Chính tôi cũng không biết tại sao lại làm như vậy.


Tôi cùng Vân Dịch Phong lên giường rồi.


Thật sự, suy đi nghĩ lại, hôm nay tôi cũng chỉ vì ăn một bữa cơm.


Vậy mà lại bị ăn rồi.




Ai cũng không lường trước được lại phát sinh chuyện như vậy.


Tôi nhìn những dấu vết còn lưu lại trên da thịt mình sau cơn kích tình.


Mỗi một dấu đỏ, tựa hồ đều ghi chép lại quá trình phát tiết dục vọng lúc nãy.


Tất cả những điều này thế nào lại xảy ra?


Đương nhiên đây cũng không phải lần đầu tiên tôi làm tình.


Thời đại này không cần vì không cẩn thận trên giường mà phải dùng mì sợi thắt cổ hoặc đập đầu vào đậu hủ.


Hơn nữa trong quá trình thực hiện thực sự tôi cũng có hưởng thụ rồi.


Tôi nghĩ chắc chắn do mình đói khát đã lâu, hơn nữa gần đây việc mọi người xung quanh đều thành đôi đã kích thích tôi, mới có thể phạm sai lầm như vậy.


Nghĩ thoáng một chút, thân thể của Vân Dịch Phong cũng hiếm có, cộng thêm công phu trên giường cũng rất được.


Cho nên, trận vận động trên giường vừa rồi của tôi và hắn, ai thiệt thòi còn chưa biết chắc nha.


Nghĩ đến đây, ánh mắt đang mê man của tôi mới tan đi đôi chút.


Đúng vậy, chuyện đã làm rồi thì cũng đừng hối hận nữa.


Hắn không có bạn gái, tôi không có bạn trai, cô nam quả nữ, không có ràng buộc trên đạo đức, như vậy ngẫu nhiên không khống chế được một lần cũng là chuyện bình thường.


Hoặc là, tôi đã quá cô đơn rồi.


Tay tôi vuốt ve chỗ giữa lông mày, vô ý thở dài.


Nhưng mà, nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cuối cùng tôi nên đối mặt với Vân Dịch Phong thế nào đây?


Tôi đương nhiên là muốn chưa có chuyện gì xảy ra cả.


Xem chừng hy vọng không lớn.


Dù sao, sự việc đích thực đã xảy ra, sao có thể xem như gió thổi không dấu vết gì?


Cho nên tôi quyết định vẫn làm con rùa đen rụt cổ, chạy càng sớm càng tốt.


Tôi lặng lẽ mở cửa phòng tắm, rụt đầu theo khe cửa liếc một cái ra bên ngoài.


Vận khí không tồi, trên giường Vân Dịch Phong vẫn đang say ngủ.


Tôi vội vàng mặc bộ đồ lót cùng chiếc quần thô.


Chiếc quần lót đã bỏ mạng trong trận kịch liệt vừa rồi, lúc này tôi cảm thấy hạ thân có chút lạnh lẽo không thoải mái.


Sau đó, tôi thở sâu, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.


Cảnh Vân Dịch Phong nằm trên giường thật là xuân ý vô biên.


Thân thể hắn trần trụi, hạ thân bị chiếc chăn đơn che khuất.


Da thịt màu mật ong, chăn đơn thì thuần trắng hình thành sự trái ngược rõ ràng.


Tôi thừa nhận, chiếc chăn đơn kia đắp lên vô cùng có trình độ.


Như ẩn như hiện có chút câu dẫn người khác.


Cái đùi hoa lệ, lộ ra ngoài mép, mà ở phía trước tiểu hắc, cho dù có chăn đơn che đậy cũng có thể lộ ra hình dáng rõ ràng, khiến người ta tâm tư khó chịu, hận không thể xông lên, gạt bỏ chăn đơn, thưởng thức cho đủ.


Nghĩ đến đàn ông ưu tú với thân hình gợi cảm mạnh mẽ vừa rồi lại có thể bị tôi ăn sạch, lòng hư vinh của tôi tăng lên đỉnh điểm.


Hàn Thực Sắc tôi có lúc vẫn biểu hiện ra chút nhân tính.


Cho nên, tôi vừa nhìn thân trên khêu gợi của Vân Diệp Phong, vừa mở ví tiền, lấy ra tờ tiền trị giá một trăm đồng, chuẩn bị đặt ở đầu giường.


Một trăm đồng kia ít nhiều cũng giá trị một bát phở bò a.


Phải tới lúc này tôi mới phát hiện thì ra Hàn Thực Sắc tôi vẫn trọng sắc hơn thực.


Tôi ngừng thở, từng bước một đi đến bên giường, động tác nhẹ nhàng không ra tiếng, đem để tiền xuống.


Đột nhiên một cái móng vuốt chim ưng mạnh mẽ bắt được móng vuốt gà con của tôi.


Trái tim tôi nhất thời ngừng đập.


Chậm rãi giương mắt, tôi thấy hai con ngươi sâu không đáy của Vân Dịch Phong.


"Ngươi đang làm gì vậy?" Vân Dịch Phong hỏi.


"Trả tiền" Tôi thành thực trả lời.


"Trả tiền?" Đôi mắt nheo lại một nửa của Vân Dịch Phong bắn ra một tia nguy hiểm: "Sau khi lên giường xong lại có hành động này người có biết nghĩa là gì không?”


"Ta hoàn toàn không có ý đó". Tôi vội vàng giải thích: "Là thật đấy. Tiền này là tâm ý của ta. Thầm nghĩ cho ngươi bồi bổ cơ thể..."


Nói còn chưa dứt lời, tôi đã bị Vân Dịch Phong kéo lên giường.


Hắn thuận thế đem tôi đè xuống.


Đùi của tôi cảm giác được tiểu hắc nhà hắn lại dựng đứng lên.


Ngón tay của Vân Dịch Phong từ mũi tôi thong thả trượt xuống, cuối cùng rơi ở trên môi tôi.


Trong ngón tay hắn, tản ra chút nhu tình mật ý.


Vân Dịch Phong nói: "Ta tự nhận cơ thể mình không cần bồi bổ, không tin chúng ta có thể làm lại lần nữa."


"Không cần." Tôi nở nụ cười, cười đến muốn cứng đờ bao nhiêu thì có bấy nhiêu: "Ta tuyệt đối tin tưởng ngươi, nhưng hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, mà sáng sớm mai ta còn phải đi làm, sẽ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ta đi trước."


"Không cần đi làm." Đôi mắt Vân Dịch Phong âm u "Ta nuôi ngươi."


"Ngươi nuôi ta?" Tôi càng cười cứng ngắc: "Vân ca, ngươi nói đùa rất lạnh nha"


"Đây không phải nói đùa." Giọng nói khàn khàn thành thục của Vân Dịch Phong vang lên: "Hiện giờ ngươi là người phụ nữ của ta, ta đương nhiên phải nuôi ngươi."


Tôi thừa nhận làm con sâu gạo là chí nguyện lớn của tôi.



Thử nghĩ mà xem, không làm việc mà vẫn có cái ăn cái uống, ai không bằng lòng chứ?


Chỉ có điều, làm nữ nhân của đại ca đường phố cũng cần có dũng khí.


Trước không cần nói những cái khác, Kiều bang chủ không chừng sẽ đem tôi một chưởng đánh chết.


"Có thể thương lượng một chút được không?" Tôi thử thám thính Vân Dịch Phong: "Chúng ta vẫn duy trì quan hệ bạn bè, nhưng nếu ngươi thật sự áy náy, có thể cho ta thẻ tín dụng không có hạn mức, ta sẽ không vì ngại ngùng mà từ chối đâu."


"Bạn bè? Bạn bè trai gái?" Vân Dịch Phong nhướng mày, lông mi cong biểu hiện một khí phách kiên nghị.


Giữa hai chân mày của hắn xuất hiện một nếp nhăn nhỏ.


Là vết tích do thói quen nhăn mày lưu lại


Ở giữa nếp nhăn chứa đựng sự thâm trầm.


"Bạn bè bình thường." Tôi sửa lại cho đúng.


"Bạn bè bình thường đã từng lên giường?" Đường nét ngũ quan của Vân Dịch Phong rõ ràng, thể hiện sự thản nhiên.


"Là bạn bè bình thường không cẩn thận lên giường." Tôi tiếp tục sửa lại.


Vân Dịch Phong ngồi ngược sáng, gương mặt tươi cười của hắn, như được phủ một lớp màn sa màu đen, chỉ loáng thoáng không rõ.


Nhưng thanh âm của hắn lại đến tai tôi một cách chính xác: "Như vậy, đáp án của ta chính là... Không có khả năng."


Nói xong, hắn giống như một con báo mới vừa kiếm ăn xong, sau khi tản bộ tiêu hóa lại bắt đầu tấn công về phía tôi.


Tôi vội lấy tay để trước ngực hắn: "Vân Dịch Phong chẳng lẽ vài năm rồi ngươi không có chạm vào con gái sao?"


"Không, nhưng người con gái như ngươi, ta quả thực chưa từng chạm qua." Vân Dịch Phong nhẹ nghiên đầu, ánh sáng ở xương gò má màu mật ong cùng da thịt phía trên lướt qua một độ cong khiến cho người ta phải trầm luân.


"Cám ơn các hạ khen ngợi, nhưng là... xin bỏ miệng ngươi ra!" Tôi cố gắng quay đầu đi, không cho miệng của Vân Dịch Phong tới gần.


Vân Dịch Phong bỗng nhiên giữ lấy mặt tôi, khiến tôi không thể rời khỏi khống chế của hắn.


Tiếp theo hắn hôn lên môi tôi.


Kĩ thuật hôn của Vân Diệp Phong quả thực không tồi, đáng tiếc lúc này tôi không có tâm trạng hưởng thụ.


Đối với đầu lưỡi không mời mà tiến vào này, tôi chỉ con cách dùng răng hung hăng cắn một cái.


Bởi vì không phải lưỡi của mình nên không cần lo bị đau, tôi dùng hết sức cắn.


Vân Dịch Phong bị đau, lập tức rời khỏi miệng tôi.


Hắn dùng tay vuốt ve môi dưới của mình, cúi đầu cười: "Ngươi thuộc loài mèo hả?"


Bởi vì chúng tôi đang dựa rất gần vào nhau, luồng âm thanh của hắn tựa hồ chấn động làn da tôi, vừa ngứa, vừa tê dại.


"Ta là thuộc sao chổi." Tôi tận tình khuyên nhủ hắn: "Chẳng lẽ ngươi quên, sau khi ở cùng chỗ với ta, chẳng biết tại sao ngươi đều bị thương đấy ư? Thế mà ngươi vẫn không rút ra được bài học nào à? Nếu ngươi thực sự muốn để ta ở bên cạnh ngươi, nói không chừng ngươi sẽ bị nước miếng của chính mình làm cho sặc chết cũng nên."


"Ta thật sự cảm thấy được, sau khi gặp ngươi, ta đã gặp nhiều trắc trở, như vậy, nếu không tranh thủ chút hồi báo, chẳng phải là không đáng sao?" Giữa đôi mắt của Vân Dịch Phong có một sắc đen không biết tên đang di chuyển: "Vân Dịch Phong ta không thích làm ăn thua lỗ."


Xem ra Vân Dịch Phong và tôi giống nhau, đều là người không thích chịu thiệt.


Mà hai người không thích chịu thiệt ở cùng một chỗ, là hành vi cực kì không khôn ngoan.


"Thật xin lỗi, ta thật sự không rảnh chơi trò này với ngươi, ngươi làm ơn buông tay ra đi." Tôi dứt khoát nói thắng thắn với Vân Dịch Phong.


"Không có khả năng" Vân Dịch Phong cũng dứt khoát nói rõ ràng với tôi.


"Đại ca, vừa rồi ta đã bị mưa móc của ngươi thấm nhuần vô cùng triệt để rồi, trong khoảng thời gian ngắn chắc không cần nữa đâu." Tôi dùng ánh mắt giết người nhìn hắn: "Làm ơn buông tha ta đi."


"Mưa móc thấm nhuần nhiều cũng là chuyện tốt, có thể dự trữ dùng khi hạn hán." Vân Dịch Phong cùng tôi chơi trò tham khảo sự bí hiểm về vận động trên giường


Tôi bỗng nhiên nhụt chí.


Tôi biết, nếu hôm nay tôi không đồng ý, phỏng chừng sẽ không ra khỏi gian phòng này được.


Cho nên, tôi cùng đường nói: "Ngươi nói xem rốt cục ngươi muốn thế nào?"


"Trở thành nữ nhân của ta." Vân Dịch Phong lời ít mà ý nhiều.


"Cụ thể là công tác trên phương diện nào hả?" Tôi hỏi: "Mua bán thuốc phiện, buôn lậu, rửa tiền? Hay là giống như Hồng Hưng Thập Tam Muội vậy, làm vợ bé quản lý thuộc hạ dùm ngươi?"


"Ngươi cho rằng hiện tại ta đều làm chuyện như vậy?" Trong mắt Vân Dịch Phong chứa ý cười.


"Ta cũng không có khả năng cho rằng ngươi mỗi ngày đều đi quyên tặng ở các trường tiểu học." Tôi nói lí nhí.


“Những chuyện ta làm, trên bề mặt xem ra rất bình thường, nhưng bên trong quả thật dùng không ít những thủ đoạn không thể lộ diện ra ngoài được, ngoài ra” Vân Dịch Phong nói: “Ngươi chỉ cần làm những chuyện phụ nữ cần làm là được rồi.”


"Ý ngươi là," ta đoán: "Cùng ngươi trên giường, nấu cơm cho ngươi, giúp ngươi quét tước phòng ở."


"Nhà ta có đầu bếp, cũng có người giúp việc, cho nên ngươi không cần làm hai việc phía sau." Vân Dịch Phong nói.


Tôi phát hiện Vân Dịch Phong cũng giống tôi, đều là người trọng sắc hơn thực a.


Người cùng chí hướng nói chuyện thật hợp a.


"Ngươi không cảm thấy là làm như vậy thực quái lạ sao?" Tôi hỏi.


"Không cảm thấy." Vân Dịch Phong đao thương bất nhập.


Tôi hiện tại đã lỡ leo lên lưng cọp nên khó xuống rồi, chỉ có thể gật đầu cho qua, quyết định ngủ một giấc đêm nay, sau khi tỉnh lại sẽ nghĩ biện pháp.


Vì thế, chúng tôi liền sửa sang quần áo, chuẩn bị rời nơi này.


Vân Dịch Phong xuống giường trước, chuyên tâm nhặt quần áo dưới đất lên mặc.


Tuy rằng hắn đưa lưng về phía tôi, nhưng đúng là cảnh xuân khôn cùng a.


Chiếc mông đầy đặn kia, đôi chân thon dài kia, lại cả cái lưng cường tráng nữa.


Tôi thiếu chút nữa không ngăn được sức hấp dẫn, nghĩ muốn xông lên, hung hăng mà cắn hắn một miếng.


Vân Dịch Phong mặc quần áo xong, liền xoay người lại, hướng tôi vươn tay nói: "Đi thôi."


Tôi giả bộ rụt rè, không đem tay mình đặt trong lòng bàn tay hắn, mà chọn cách hơi tiêu sái hơn một chút.



Giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, các nữ hiệp nhảy xuống ngựa, tôi nhảy xuống giường.


Ở giữa là một loạt động tác rất xinh đẹp oai hùng.


Đáng tiếc, khoảnh khắc rơi xuống đất kia tôi mới nhớ lại mình xem nhẹ một việc.


Vừa rồi tôi đi ra từ phòng tắm mang theo bọt nước, cho nên sàn nhà có một bãi nước nhỏ.


Số tôi cũng thật tốt, vừa nhảy xuống liền đáp trúng bãi nước đó.


Kết quả khỏi nghĩ cũng biết là chân tôi vừa trượt, thân mình tức khắc nghiêng về phía sau.


Lúc rôi ngã xuống, theo bản năng cơ thể tôi vươn tay giơ loạn trọng không trung, kỳ vọng bắt được thứ gì đó để giữ thăng bằng cho cơ thể.


Tôi quả thật đã bắt được một thứ.


Là hình cây, có chút mềm mại, có chút nóng, có chút dài, có chút thô.


Rất giống... chim nhỏ của đàn ông.


Hơn nữa, càng như là... chim nhỏ của Vân Dịch Phong.


Tốc độ suy nghĩ của tôi vĩnh viễn cùng không thể so được với tốc độ nhảy xuống của tôi.


Con chim nhỏ đó liền bị tôi gắt gao túm lấy, hung hăng lôi kéo một chút.


Cùng lúc đó tôi nghe thấy trong cơ thể Vân Dịch Phong truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ.


Lòng tôi thầm kêu một tiếng không xong rồi.


Tôi không thể đem meo meo nhỏ của Vân Dịch Phong kéo thành dây mướp mà ngược lại lại đem chim nhỏ của Vân Dịch Phong kéo thành dây mướp.


Bởi vì có sự giúp đỡ của chim nhỏ của Vân Dịch Phong, thế trượt của tôi đã được dừng lại.


Tôi rất nhẹ nhàng vỗ vỗ mông đứng lên.


Còn Vân Dịch Phong thì che thân dưới ngồi xổm xuống.


Tôi thở dài nói: "Xem đi, ta đã sớm cảnh cáo ngươi, ta cầm tinh sao chổi, nhưng ngươi vẫn không nghe, giờ thì tốt chưa, mệnh căn của ngươi thiếu chút nữa bị ta kéo đứt luôn rồi kìa."


Tôi cảm thấy tôi phê phán chính mình như vậy là chính xác nhưng ánh mắt Vân Dịch Phong như là bị đỏ dầu ớt, đỏ đến dọa người.


Tôi biết điều gục đầu xuống, không thèm nhắc lại.


Lần này, mệnh căn của Vân Dịch Phong phỏng chừng là bị tôi làm tổn thương rất nặng rồi.


Thế cho nên hắn ngồi xổm trên mặt đất, hơn nửa ngày cũng không có đứng lên.


Tôi chỉ có thể xuống lầu mở tủ lạnh tìm chút thức ăn, sau đó ngồi ở trên giường, chờ hắn khỏe lại.


Nhưng là bụng tôi đã no rồi mà Vân Dịch Phong vẫn không đứng lên.


Tôi có chút lo lắng: "Ngươi không sao chứ, hay là để cho ta kiểm tra một chút đi."


Vân Dịch Phong cắn răng nói: "Không có việc gì"


"Thật sự không cần sao?" Tôi nói: "Chỗ đó mà bị thương là rất nghiêm trọng đấy, có thể sẽ ứ máu, sưng, thậm chí đến cuối cùng là hoại tử, phải cắt bỏ... Ngươi xác định thật sự không cần ta kiểm tra chứ?"


Miệng Vân Dịch Phong như đang cắn phải cái gì vậy, kẽo cà kẽo kẹt vang lên: "Ta, nói, không, cần."


"Nếu vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi." Tôi nói: "Hôm nay cứ như vậy đi, thời gian không còn sớm, ta đi về trước. Nếu lát nữa ngươi thật sự cảm thấy không thoải mái, hoan nghênh đến bệnh viện chúng ta kiểm tra. Vậy ta đi trước, tạm biệt."


Sau đó tôi cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.


Ra cửa lớn mới phát hiện nơi này là một chuỗi biệt thự giữa sườn núi.


Phóng mắt nhìn xuống, cả thành phố giống như hòa tan trong những ngọn đèn lấp lánh đủ mọi màu sắc, đẹp diệu kỳ.


Vân Dịch Phong quả nhiên là đại ca đường phố, túi tiền bất chính thật đúng là nhiều, mua biệt thự này mà giống như mua kẹo que vậy.


Tôi xem chừng từ trên núi này mà muốn bắt taxi cũng không dễ dàng.


Cho nên quay lại phòng ở, cầm chiếc chìa khóa xe Vân Dịch Phong đặt trong đại sảnh.


Sau đó lái chiếc xe thể thao của hắn ra chạy xuống núi.


Xe Vân Dịch Phong quả không hổ là hàng cao cấp, tính năng thật không tồi.


Một giờ sau tôi về tới nhà mình.


Tùy tiện đem xe để phía sau tiểu khu rồi đi lên lầu.


Khi đi ngang qua nhà Kiều bang chủ, tôi không quên bát quái, cố ý hóa thân thành con nhện lớn, ghé vào trước cửa nhà hắn nghe động tĩnh bên trong.


Đáng tiếc chẳng thể nghe thấy gì, chỉ có thể hậm hực trở về.


Nằm ở trên giường nhìn trần nhà, tôi quyết định suy nghĩ về quan hệ với Vân Dịch Phong.


Nhưng vừa nghĩ đến chuyện này, đầu óc tôi chỉ có một mảnh hỗn loạn, giống như bông sợi vậy, làm sao cũng không rõ ràng được.


Cho nên tôi quyết định chuyện ngày mai để mai giải quyết.


Sau đó tôi nhắm mắt lại đi vào giấc mộng.


Giấc ngủ này cũng không thật liền mạch.


Lũ mèo trong tiểu khu gọi bạn tình cả đêm, không ngừng tìm kiếm chàng mèo tốt cho nàng ta.


Hài tử à, ngươi thật sự là không đủ rụt rè nha.


Sáng hôm sau thức dậy muộn, tôi lập tức vội vàng đến gà bay chó sủa, làm loạn cả phòng lên.


Mấy hôm trước lão viện trưởng mới chỉ vào mũi tôi mà uy hiếp nói: "Đồng chí Hàn Thức Sắc, lần tới mà còn đi muộn, ta xem như là người không nể mặt già này, phải phạt ngươi giúp ta đi quét nhà vệ sinh.


Giúp bà bác quét nhà vệ sinh?


Hơn nữa là toilet lão viện trưởng vừa mới đi vệ sinh xong?


Quả thực là tàn khốc.