Ta là Thực Sắc

Ta là Thực Sắc - Chương 85: Hoa đào non





"Đây là cái gì?" Long Tam nhíu mày.


Tôi thoáng sững sờ một lát, sau đó điềm nhiên như không mà vân đạm phong khinh, hoặc nói là giả vờ điềm nhiên như không mà vân đạm phong khinh mà nói: "Ừm, này a, là dụng cụ kiếm ăn của tôi, bác sĩ mà, đều phải dùng đến, cho nên phải mang theo tùy thân, dễ dàng cho việc luyện tập. Các vị đại ca đừng xem thứ nhỏ, cắt vào da thịt thì không chút nào hàm hồ đâu. Còn nhớ có lần ta cắt một cái nhọt trên mông người bệnh, dao vừa kề đến mặt ngoài cái nhọt đó, da liền rách, tiếp theo, những dịch mủ màu trắng ở bên trong kia giống như nham thạch nóng chảy phun lên, tung tóe đầy cả trần nhà, lộp độp lộp độp mà rơi thẳng xuống......."


Nghe vậy, sắc mặt tất cả những đại ca kia đều trắng bệch, yết hầu co giật lên xuống, như là triệu chứng của buồn nôn.


Long Tam vội kéo tôi đi tới trước một gian phòng, cung kính mà gõ ba cái, tiếp theo một tay đẩy tôi đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.


Vẻ mặt chán ghét đó, như là đang đối đãi một cái con sên.


Tổn thương tự tôn.


Trấn an tâm can bé nhỏ cháy đen bị tổn thương của mình, tôi mới bắt đầu xem xét gian phòng nơi mình đang ở.


Cùng dạng phong cách thiết kế với lầu dưới, tất cả đồ đạc đều giống như tấm gương bóng loáng, sạch sẽ.


Thế nhưng, lại không có một chút cảm giác gia đình.


Lúc này, tôi trông thấy, dưới chăn bông ở trên giường, cộm lên đống.


Như là có người ngủ ở bên trong.


Không cần phải nói, khẳng định chính là nhóc ăn mày.


Tôi rón ra rón rén mà đi tới, nhẹ nhàng mà xốc tấm chăn lên.


Quả nhiên, dưới chăn, là nhóc ăn mày đang ngủ say.


Vẻ mặt lúc ngủ của hắn vô cùng bình thản, hai má vẫn nõn nà như trước, tựa nhánh liễu mới mọc, xoa nhẹ nhàng vào lòng người, ngưa ngứa.


Bờ môi của hắn, mọng nước ửng lên ánh dịu dàng, hôn lên, nhất định là loại mùi bạc hà tươi mát.


Mái tóc của hắn, đen nhánh mềm mại, bóng mượt tinh tế, tản mạn bên gò má, làm cho người ta nảy ra ý muốn vuốt ve.


Tôi thật sự đưa tay, vuốt ve mái tóc của hắn, từng chút từng chút.


Tiếp đó.... Lại cầm lấy một quyển sách bìa cứng bên cạnh, hung hăng nện xuống phía gáy của nhóc ăn mày.


Cùng với một tiếng kêu rên, tôi thành công mà đánh nhóc ăn mày tỉnh dậy.


Phẫn nộ mà trợn mắt, nhìn thấy là tôi, nhóc ăn mày ngây cả người, như là nhìn thấy tiên nữ tỷ tỷ giáng xuống từ trên trời.


Được rồi, tôi thừa nhận đã khoa trương một chút.


Kỳ thật, dáng vẻ giật mình của hắn, càng như là nhìn thấy một mụ phù thủy cầm chổi, cái mũi ưng to to dài dài, răng cửa thiếu một mảnh, mặt đầy nếp nhăn.


Nhóc ăn mày là ngây cả người, giống như trúng định thân chú ngồi ở trên giường.


Nhưng mà tôi không bị giữ lại, cho nên, tôi tiếp tục cầm sách dồn sức K đầu hắn. Vừa K lại vừa mắng: "Tiểu tử đáng chết ngươi, không nói một tiếng liền bỏ đi, ngươi có biết chúng ta rất lo lắng hay không? Ta cùng Kiều bang chủ tìm ngươi một tuần, chạy khắp nơi, chỉ sợ ngươi bị bọn buôn người lừa đem bán đến vùng núi. Kết quả thì sao, ngươi lại có thể ở trong này ăn ngon ngủ tốt, chả bị cái rắm gì! Ngươi gọi điện thoại báo cho chúng ta biết một tiếng bình an không được sao!? Ngươi ngủ, ngươi ngủ, ta cho ngươi ngủ!"


Đầu của nhóc ăn mày liền như vậy bị tôi nện đến xiêu vẹo.


Đến lúc nện gần hai mươi cái, nện đến đầu của nhóc ăn mày thành hình đa giác, hắn tựa như tỉnh ngủ, bỗng tỉnh ngộ lại, bắt lấy tay cầm sách của tôi, giận dữ hét: "Bà già, rất đau, đừng nện nữa!"


"Không đau không đủ để dẹp đi tức giận trong lòng ta!" Tôi giãy tay hắn ra, tiếp tục nện.


Đến cuối cùng, lửa giận của nhóc ăn mày bị khơi lên. Hắn bỗng bắt lấy hai tay của tôi, đè tôi ở trên giường. Hai tay của tôi, bị hắn giam ở đỉnh đầu của mình. Hắn đè lên người tôi, cúi đầu nhìn tôi. Nơi nào đó của thân thể chúng tôi chạm nhau.


Tư thế kinh điển này.


Nhóc ăn mày nhìn tôi, ánh mắt kia, như là một dòng xuân thủy, muốn dìm chết người. Mắt của hắn, long lanh như sao, trong suốt sạch sẽ.


"Ta không liên lạc ngươi, là bởi vì, " giọng của hắn trầm thấp khác thường: "Là bởi vì ta không dám liên lạc ngươi… Ta sợ gặp ngươi... Ta sợ ngươi không bao giờ để ý tới ta nữa, sợ ngươi chán ghét ta… Hàn Thực Sắc, ngươi, ngươi chán ghét ta phải không, sau việc ta làm với ngươi?"




Tôi nhìn hắn thật sâu, sau đó, chậm rãi nói: "Nhóc ăn mày, tiểu đệ đệ ngươi dựng lều rồi."


Lời tôi nói là thật, loại tư thế này của chúng tôi, trực tiếp khiến mệnh căn của nhóc ăn mày để ở tiểu muội muội của tôi.


Cho nên, mệnh căn cũng từng chút mà bắt đầu dựng lều lên.


Nghe vậy, nhóc ăn mày chín cả người, tai cũng hồng đến trong suốt.


Hắn lập tức buông tôi ra, ngồi dậy.


Dáng vẻ thực sự đáng yêu.


Tuy rằng vừa rồi phần lớn lực chú ý của tôi tập trung ở trên người tiểu đệ đệ len lén không tuân thủ kia của nhóc ăn mày, nhưng mà, cũng thật sự có đem lời của hắn nghe vào trong lòng.


Tôi còn thành thật đáp lại lời của hắn: "Ta không chán ghét ngươi."


"Thật vậy sao?" Nhóc ăn mày mắt sáng rực lên, con ngươi lóe lên ánh nhìn tươi đẹp.


"Sự việc hôm đó, kỳ thật là ta khơi mào." Tôi nói: "Là ta trêu chọc ngươi trước, không phải sao?"


Nhóc ăn mày hơi cúi đầu, lông mi đen dài cong lên, làn da có cảm giác như ngọc, trơn óng trong suốt.


Tôi tiếp tục nói: "Nhóc ăn mày, kỳ thật, là lỗi của ta, thật sự, là lỗi của ta. Hàn Thực Sắc ta chính là một nữ lưu manh, một nữ vô lại, mỗi ngày không có việc gì liền tự hỏi làm sao ăn đậu hủ của mĩ nam, cho nên không có việc gì liền chọc mông của ngươi, tóm meo meo của ngươi. Bất quá lần trước, ngươi coi như là đã ăn lại, tuy rằng đậu hủ của ta không non bằng ngươi, nhưng đậu hủ non, đậu hủ già, chỉ cần có thể ăn được chính là đậu hủ tốt..."


"Ta thích ngươi..." Giọng của nhóc ăn mày trầm trầm, quanh quẩn xa xôi ở trong căn phòng: "Ta, thật sự thích ngươi."


Màu phấn nộn như hoa đào kia ở trên mặt nhóc ăn mày từ từ mà bay lên mặt tôi.


Nghe lời bày tỏ ngây ngô này, nét mặt già nua này của tôi cũng chầm chậm mà đỏ lên.


Má ơi, đóa hoa đào này, thật non.


Đáng tiếc, tôi không phải phân hóa học, tôi là con sâu mọt lớn.


Vì thế, tôi thật chân thành mà nói với nhóc ăn mày: "Ta cũng thích ngươi, nhưng mà, là cái loại yêu mến giống như em trai trong nhà, Dịch Ca à, ngươi bộ dạng tốt, gia cảnh cũng tốt, tính cách cũng tốt. Nhưng mà, ngươi mới 17 tuổi, ta không xuống tay được... Được, ta thừa nhận là đã xuống tay qua với ngươi, nhưng đó là nhẹ tay, loại đó không tổn hại gì lớn, không phải nặng tay, nếu như ta xuống tay nặng đối với ngươi, ngươi có thể sống qua được mấy ngày a."


"Ngươi cũng hơn ta cùng lắm là vài tuổi." Nhóc ăn mày dường như là chui vào trong ngõ cụt, bướng bỉnh mà nói: "Vậy, ngươi bằng lòng chờ ta không? Chờ ta trưởng thành, chờ ta đến tuổi tác mà ngươi cho là thích hợp."


Tôi lắc đầu.


Không do dự một khắc.


"Dịch Ca, ta thật sự không thể cam đoan cái gì với ngươi." Tôi nói: "Trên thực tế, trong loại chuyện tình cảm này, bất luận kẻ nào đều không thể cam đoan cái gì. Không ai phải chờ ai cả đời, cũng không ai là không có ai thì không được. Loại chuyện tình cảm này, chính là dựa vào cơ duyên. Người cuối cùng ở bên cạnh ngươi, rất nhiều khi, cũng không phải là khắc cốt ghi tâm của ngươi."


Nhóc ăn mày vẫn cúi đầu như trước, khuôn mặt mắt mũi rõ ràng, lúc này đã phủ kín một thứ buồn bực.


Rất lâu sau, hắn như là hạ quyết tâm, bỗng ngẩng đầu, ánh mắt chợt sáng, nói: "Ta không cần ngươi chờ ta, nhưng mà, ta sẽ chờ đợi. Chờ ta đến tuổi tác thích hợp rồi, ta sẽ một lần nữa bắt đầu theo đuổi ngươi, lúc đó, ngươi không thể cự tuyệt ta nữa!"


Kỳ thật, mãi cho đến ban nãy, tôi đều cảm thấy rất hoài nghi đối với chuyện nhóc ăn mày và Vân Dịch Phong là thân huynh đệ.


Chủ yếu là, ngoại hình hai người khác nhau quá nhiều.


Thế nhưng bây giờ, tôi xác định, trong máu của nhóc ăn mày, cũng có tiềm ẩn cái loại khí chất bá đạo này.


Kỳ thật, có thể bị một đóa hoa đào non quấn lấy, cũng là một kiểu vinh hạnh.


Hơn nữa, ai biết được sau này sẽ phát sinh cái gì nữa thì sao?


Vì thế, tôi gật đầu: "Được, khi đó, ta chắc chắn sẽ không cự tuyệt ngươi."


Sau khi nói xong, bỗng nhiên có loại cảm giác vui vẻ.



Lúc đầu còn đang lo lắng nếu Đồng Diêu trước 35 tuổi thì đã kết hôn, bỏ lại một mình tôi biết làm thế nào.


Bây giờ, là bảo hiểm kép rồi.


Lòng tôi rất an ủi.


Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hai đóa hoa đào này, đều không là chủ bảo hiểm.


Một đóa là hoa tình bằng hữu, một đóa khác non đến chảy nước, phỏng chừng cuối cùng của cuối cùng, tôi vẫn sẽ là tuổi già cô đơn cả đời.


Vừa nghĩ như vậy, lòng tôi lại bi ai.


Quên đi, sự việc suy nghĩ nhiều thì không có cách sống, cho nên, tôi quyết định bắt đầu hỏi thăm một ít chuyện phiếm.


Ví dụ như, chuyện nhà của nhóc ăn mày.


Trong sự dụ dỗ cùng bức bách của tôi, nhóc ăn mày kể ra chuyện tôi muốn nghe.


Thì ra, nhóc ăn mày cùng Vân Dịch Phong là huynh đệ cùng cha khác mẹ.


Cha của bọn họ vốn là đại ca đường phố.


Tuy rằng không cùng mẹ, nhưng hai người từ nhỏ quan hệ vẫn rất thân thiết.


Cha của bọn họ sớm đã đem Vân Dịch Phong bồi dưỡng thành người nối nghiệp. Bởi vì không có áp lực, nhóc ăn mày đã được trải qua cuộc sống mình thích.


Từ nhỏ hắn đã thích kéo đàn violon, vì thế liền quyết định sau khi tốt nghiệp trung học đi Vienna thi vào học viện âm nhạc.


Sau đó, hai năm trước, bởi vì cha của bọn họ bất hạnh phát bệnh tim qua đời, Vân Dịch Phong bèn nhân tiện suôn sẻ mà tiếp nhận vị trí của cha.


Rồi sau đó, Vân Dịch Phong liền yêu cầu nhóc ăn mày bỏ học âm nhạc, giúp đỡ hắn quản lý việc làm ăn của gia tộc.


Nhóc ăn mày đương nhiên là không bằng lòng từ bỏ giấc mộng nhiều năm của mình, hai huynh đệ thường xuyên vì việc này tranh cãi ầm ĩ.


Cuối cùng có một ngày, hai người cãi qua cãi lại, cãi đến kịch liệt, nhóc ăn mày bèn vác túi quần áo, trốn khỏi nhà.


Kế tiếp, nhóc ăn mày lưu lạc ở trên đường một khoảng thời gian, chịu không ít khổ.


Lại kế tiếp, nhóc ăn mày đến đường ngầm gần nhà của tôi, không việc gì bị tôi chỉnh, chịu càng nhiều khổ.


Sau cùng, nhóc ăn mày vào ở nhà của tôi, cả ngày bị tôi nô dịch, như là mỗi ngày ăn một bó hoàng liên to, khổ không nói nổi.


Vốn cho rằng ngày tháng sẽ cứ như vậy đi qua, không nghĩ tới, ngày đó ở trong quán bar, nhóc ăn mày lại có thể chạm mặt với Vân Dịch Phong.


Bất quá chân hắn khá nhanh, "vèo" một tiếng đã trốn thoát ra ngoài.


Vài ngày sau, thì là cái trận tranh cãi với tôi ở trên giường.


Tôi dùng điện thoại đập đầu của hắn, sau đó lao đi, nhóc ăn mày hối hận không ngừng, hơn nữa một trái tim thiếu nam nõn nà mới vào tình trường liền bị tổn thương đến máu tươi đầm đìa, nhất thời nghĩ quẩn, cảm thấy không thể gặp mặt tôi nữa, vì thế bèn cầm đàn violon của mình rời đi.


Thế nhưng ra ngoài không bao lâu, thì bị thuộc hạ mai phục ở gần tiểu khu của Vân Dịch Phong tóm được, bắt trở về.


Toàn bộ câu chuyện chính là như thế.


Không đặc sắc, một chút cũng không đặc sắc.


Còn không xem hay bằng tình huynh đệ trọng khẩu vị mà tôi suy nghĩ lúc đầu kia.


Kỳ thật, cái tôi còn nghĩ đến chính là, vì sao Nhóc ăn mày có thể thích tôi.


Nhưng mà, tuy rằng Hàn Thực Sắc tôi không mặt không da, không biết làm thế nào, cũng ngại hỏi, vậy liền tự động xem nhẹ cho qua vấn đề này.



Tôi hỏi: "Vậy bây giờ ngươi tính làm thế nào? Ý ta là, ngươi vẫn quyết tâm muốn học đàn violon phải không?"


Nhóc ăn mày ý chí kiên định mà gật gật đầu: "Ta sẽ cùng ca ca ta đấu tranh đến cùng."


Kỳ thật, tôi cảm thấy Vân Dịch Phong cũng không giống như cái loại người chủ nghĩa bá quyền, hơn nữa, hắn vẫn rất quan tâm nhóc ăn mày.


Nếu không, cũng sẽ không cố sức bắt tôi đến nơi này giải sầu giúp nhóc ăn mày.


Vừa rồi mấy vấn đề hắn hỏi tôi kia, cũng chính là đang quan sát lòng thành của tôi đối với nhóc ăn mày.


Nếu không quan tâm, làm sao lại có thể lo lắng như vậy?


Nhưng mà tôi không định khuyên giải nhóc ăn mày.


Mỗi người đều có giai đoạn dậy thì, tôi nhớ rõ tôi lúc đó, mỗi khi nổi nóng lên, người khác càng khuyên, tôi càng quyết tâm muốn đi hướng khác, chín soái ca lõa thể cũng không kéo về được.


Cho nên, bây giờ trước mắt, ở vào trong giai đoạn dậy thì của nhóc ăn mày, nên để hắn yên tĩnh một chút thì tốt hơn.


Đúng lúc này, cửa vang lên ba tiếng gõ cửa cung kính.


Sau đó, Long Tam mở cửa ra, nói: "Nhị thiếu, Vân ca mời cô này... ấy, là mời Hàn... Hàn tiểu thư đi một chuyến. Đại ca muốn nói chuyện với cô ấy."


Tôi kinh ngạc a, Long Tam lại cũng có thể lễ phép như vậy, thật sự là chuyện lạ như Bàn Cổ khai thiên địa.


Sau khi kinh ngạc, tôi liền đứng dậy, đi theo Long Tam đến thư phòng của Vân Dịch Phong.


Vừa đi, tôi vừa tùy ý hỏi han: "Đại ca các ngươi tìm ta có chuyện gì a?"


Long Tam nói: "Đi rồi ngươi sẽ biết."


Giọng của Long Tam, là một thứ bình tĩnh sau khi cố sức kiềm chế.


Đáng tiếc lúc ấy, tôi không nghe ra.


Bởi vì tôi cho rằng, Vân Dịch Phong tìm tôi, là vì cảm tạ sự quan tâm của tôi đối với nhóc ăn mày trong thời gian dài như vậy.


Chi phiếu không phải là để ở thư phòng sao?


Tôi bắt đầu đếm số trên tấm chi phiếu kia, nước bọt "ào ào" mà chảy xuống.


Thế nhưng, sau khi tôi đi vào, nước bọt của tôi, đọng lại ở khóe miệng.


Hàn ý, giống như là nước, giội thẳng vào mặt tôi.


Tôi nhìn thấy, ở trong thư phòng, đang ngồi là hai người quen mà không quen, không quen mà quen.


Mặt sẹo, đầu trọc.


Chính là đêm đó ở trong toilet của quán bar, hai người bị tôi cùng phục vụ sinh xui xẻo kia đánh ngất.


Trông thấy tôi, trong mắt bọn họ, bốc lên lửa giận hừng hực.


Mắt tôi thấy không có gì không đúng, co chân liền muốn chạy.


Thế nhưng, vừa xoay người, đã nhìn thấy một đôi mắt hừng hực lửa giận bốc cháy khác —— của Long Tam.


Giờ phút này, điệu hát Cát tường tam bảo [1] vang lên ở bên tai tôi.


Tôi lặng lẽ hát: "Mặt sẹo, đầu trọc, xăm mình chính là một nhà cát tường."


[1] Cát tường tam bảo: bài hát về gia đình của TQ, giống như ba ngọn nến lung linh của VN