Ta Là Vợ Của Nam Phụ

Chương 28




Chương 28: Không khác gì chó con

Một câu này như sấm sét giữa trời quang, thế giới trong mắt Vân Mộc Hương khoảnh khắc này đã sụp đổ.

Vì sao, vì sao Nam Hành nói như vậy, cô căn bản cũng không làm gì sai.

Vân Mộc Hương mặc kệ người xung quanh, nước mắt lăn dài, hỏi: "Anh cũng không tin em..."

Cố Nam Hành rất khó chịu, nghe được Vân Mộc Hương chất vấn, thấy cô lung lay sắp đổ, còn có những giọt nước mắt như những viên ngọc lăn dài, tim hắn như bị giày xéo không chịu nổi.

Khóe miệng Cố Nam Hành giật giật, cái gì cũng không nói.

Vân Mộc Hương cũng đã hiểu được rồi.

Huyền Minh Thạch không có nhu cầu quản chuyện người khác, nhíu mày nói với Hà Song Diệp đang ở trong đám đông say mê hóng hớt: "Đi thôi."

Hà Song Diệp phản đối: "Chờ đã.", người đàn ông này cũng thật là, toàn chọn lúc gây cấn mà bắt cô bỏ đi.

Vì vậy Huyền Minh Thạch chỉ có thể cùng Hà Song Diệp đứng lại xem cuộc vui.

Vân Mộc Hương tựa hồ nhận mệnh, nhìn thái độ này của Cố Nam Hành, hôm nay cô nhất định phải nói lời xin lỗi rồi.

Hà Song Diệp nhìn bóng dáng yêu kiều đang ủy khuất kia, lại nhìn xung quanh có không ít người bày ra biểu tình thương hại, không khỏi cảm thán, quả nhiên là nữ chính, chỉ mấy động tác liền kéo được không ít đồng tình.

Vân Mộc Hương lẩm bẩm: Là thật, tôi không làm gì sai cả, Cố Nam Hành quả nhiên là đã thích thiên kim của Diêu gia cho nên mới làm như vậy.

Vân Mộc Hương khổ sở đi tới trước mặt Diêu Dao, chậm rãi giơ cao ly rượu trong tay, cặp mắt kia tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng, hất thẳng toàn bộ số rượu còn lại vào mặt Diêu Dao.

Hà Song Diệp: !

Đám đông:!!!

Đúng vậy, bọn họ ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh, nữ nhân này cũng quá là ý tứ rồi, không phải theo lẽ thường xuất bài khóc lóc sao!

Diêu Dao còn chưa kịp phản ứng đã có một nam nhân vọt tới, trực tiếp hất Vân Mộc Hương sang một bên, đem khăn giấy lau sạch cho Diêu Dao, còn cẩn thận thay cô dùng áo khoác tây trang che lại.

Vân Mộc Hương bị đẩy một, lảo đảo mấy bước, trực tiếp ngã, nghe qua âm thanh cũng biết ngã không hề nhẹ.

" Cố Nam Hành, nếu cậu đã không thích Diêu Dao thì chính mình từ hôn đi! Bản lĩnh đàn ông của cậu vứt cho chó ăn hay sao mà lại thông đồng với người kia để nhục nhã Diêu Dao. Cậu nghĩ Diêu gia chúng tôi châm chước cho cậu thì liền không giải quyết nổi cậu hay sao?"

Người ra mặt giúp Diêu Dao, chính là anh trai lớn của cô.

Diêu Dao buồn buồn nhìn Cố Nam Hành, lại nhìn Vân Mộc Hương vẫn còn ngồi trên mặt đất mà khóc: "Vân tiểu thư, chúng ta không thù không oán. Vì sao cô cứ nhằm vào tôi như thế, chuyện làm đổ rượu nếu cô không có bản lĩnh xin lỗi thì cũng thôi đi, tôi cũng không để bụng. Cô cứ vậy rời đi cũng không ai dám ngăn cản, sao cô còn muốn nhục nhã tôi?"

Vân Mộc Hương vẫn còn ngồi trên đất, đuôi mắt hồng hồng: "Chuyện này tôi không làm thì sao tôi phải xin lỗi, tôi tin chắc Diêu gia tiểu thư hiểu rõ hơn tôi. Nếu cô cứ khăng khăng tôi là kẻ xấu thì tôi làm kẻ xấu cho cô xem."

Nói xong, một giọt lại một giọt nước mắt rơi xuống, lập tức khiến không ít nam nhân xung quanh rung động.

Hà Song Diệp vội vàng quay đầu nhìn Huyền Minh Thạch, phát hiện Huyền Minh Thạch đang cau mày nhìn Vân Mộc Hương.

"Sao đó?" Huyền Minh Thạch thấy Hà Song Diệp nhìn anh, lên tiếng hỏi.

Hà Song Diệp hạ mắt, giật giật ngón tay: "Không có gì."

Cũng thật là kì quái, vì sao trong mắt Huyền Minh Thạch không hề có nửa điểm thương hại Vân Mộc Hương, tựa hồ như tới tận bây giờ anh cũng không hề động lòng. Trong tiểu thuyết đã nói rõ ràng, ở trong bữa tiệc này Vân Mộc Hương còn bị đau dạ dày, sau đó là nhờ Huyền Minh Thạch hỗ trợ rời đi, từ đó mới bắt đầu nảy sinh tình cảm.

Huyền Minh Thạch không tin Hà Song Diệp không suy nghĩ gì, chỉ là cô không muốn nói thì anh cũng tùy ý cô.

Còn chưa kịp hóng hớt tiếp thì cả gian phòng bị cắt điện, trong bóng tối mọi người liền rơi vào hoảng loạn, người trái người phải bắt đầu xô đẩy nhau muốn rời đi. Huyền Minh Thạch chuẩn xác nhét được Hà Song Diệp vào ngực, vì hành động có chút nhanh, cái trán trơn bóng của cô đụng phải cái cổ thon dài của Huyền Minh Thạch.

Cảm nhận được có gì đó di động trên trái, Hà Song Diệp không nhịn được vươn tay vuốt ve vật kia một chút.

"Đừng làm loạn."

Trong bóng tối, cô không nhìn rõ mặt Huyền Minh Thạch, chỉ nghe được thanh âm kia có chút gấp gáp.

Hà Song Diệp chột dạ rụt tay lại, cắn môi.

Cô không nhúc nhích đứng nép trong lòng Huyền Minh Thạch, ngửi thấy hương sữa tắm hương muối biển nhàn nhạt, rất nhạt nhưng cũng rất quen thuộc. Trong nhất thời còn ngửi ngửi mấy cái, đến lúc nhớ ra liền trợn to hai mắt.

Hay lắm, cái tên cẩu tử này dám dùng lén sữa tắm của lão nương.

Trong hội trường rất hỗn loạn, Huyền Minh Thạch một đường che chở Hà Song Diệp đến cửa chính. Cũng không biết ai đã mở cửa, không ít người đã chạy ra ngoài, đèn khẩn cấp ngoài sân nhấp nháy, lúc này đã có thể nhìn rõ hơn một chút.

Huyền Minh Thạch buông Hà Song Diệp ra: "Hiện tại cũng rất nhàm chán, chúng ta về thôi."

"Nhưng còn chưa kết thúc, người nhà Lâm gia còn chưa kịp phát biểu mà?" Hà Song Diệp cũng không rõ những kiểu lễ nghi này lắm, chỉ cảm thấy cứ vậy mà rời đi thì cũng không tốt.

Huyền Minh Thạch nào có quản nhiều như vậy, Lâm gia cũng không thân thiết tới mức đó, ở lại làm gì cho mệt người.

Tư tưởng giống Huyền Minh Thạch cũng có không ít, đã rất nhiều người bỏ về, kịch nào cũng phải tới lúc hạ màn.

Sau đó hệ thống điện được kiểm tra lại, hội trường lại sáng đèn, bất quá Lâm gia lần đó đã trở thành một màn truyện cười, được kể đi kể lại không ít lần.

Suốt một đường về Hà Song Diệp chỉ mê man ngủ, thậm chí lúc đã cho xe vào chỗ cũng là Huyền Minh Thạch phải đánh thức cô.

Hà Song Diệp mơ mơ màng màng, sờ soạng mãi không mở được giây an toàn, nghe được Huyền Minh Thạch nói: "Cô nhanh lên một chút, hay muốn tôi giúp?"

Hà Song Diệp lập tức tỉnh táo lại, mở to mắt nhìn hắn.

Huyền Minh Thạch nhìn người kia còn chưa hết ngạc nhiên, tự mình xuống xe: "Tôi đói lắm rồi, không phải hôm nay cô hứa làm cơm tối cho tôi à."

Ủa, hồi nào?

Hà Song Diệp hoang mang, cô nói như thế bao giờ, chẳng lẽ trong lúc ngủ mơ mơ màng màng trên thì đã đồng ý với người ta sao?

Dưới sự thúc giục của Huyền Minh Thạch, Hà Song Diệp vẫn hoang mang đi lên nhà, tự giác vào bếp.

Huyền Minh Thạch nhìn cô vẫn còn như người ở trên mây: "Đi thay y phục đi, định mặc cái này đi nấu cơm sao?"

Hà Song Diệp hồi hồn, đồ này còn muốn trả lại nha!

Hà Song Diệp nhanh chóng lên lầu thay đồ, sau đó liền vào bếp, cự tuyệt ý tốt muốn giúp đỡ của Huyền Minh Thạch, làm một phần mì cà chua và bánh trứng.

Đem hai món ra bàn, Hà Song Diệp có chút ngượng ngùng sờ mũi, bữa cơm hôm nay cũng quá đơn giản rồi. Cũng may Huyền Minh Thạch không ý kiến gì, rất tự nhiên cầm đũa dùng cơm.

Anh cũng đã thay đồ, trên người lúc này là áo thun và quần short, lộ ra hơi thở nam tính nhàn nhã.

Huyền Minh Thạch thử bánh trứng, lớp vỏ bên ngoài được chiên giòn, bên trong là nhân thịt cùng hành lá, vàng ươm rất đẹp mắt. Đơn giản nhưng ăn vào liền rất thỏa mãn.

Mì cà chua thì cũng giống như lần trước, sợi mì nhỏ, dai mềm, thử một ngụm đã muốn trôi vào bụng.

Huyền Minh Thạch có chút kinh ngạc, hỏi Hà Song Diệp sợi mì này được làm thế nào.

Hà Song Diệp chống cằm lướt điện thoạt, đáp cho có lệ.

Huyền Minh Thạch nghi hoặc: "Đâu có giống mì thường."

Hà Song Diệp gật đầu: "Đúng vậy, mấy loại mì sợi mua sẵn đều hơi to, mì này là tôi tự làm, là đặc sản ở quê tôi. Khi còn nhỏ ngày lễ mới được ăn món này. Lại còn nấu nước đường đỏ chan vào để cúng bái tổ tiên."

"Ăn ngon không?" Huyền Minh Thạch đã ăn xong, hứng thú hỏi.

Hà Song Diệp lập tức nhíu mũi sau đó lắc đầu.

Huyền Minh Thạch: Tốt, nhất định sẽ không thử.

Dọn dẹp xong chén đũa, Huyền Minh Thạch liền mang đồ muốn đi tắm, liền đụng phải Hà Song Diệp đang chắn trước cửa phòng tắm.

Hà Song Diệp là vừa chạy vào kiểm tra xem có đúng thật là Huyền Minh Thạch dùng sữa tắm của cô không. Quả nhiên, cái tên xấu tính này thật sự đã dùng qua rồi.

"Cô muốn tắm sao?", Huyền Minh Thạch xoay người định rời đi, "Vậy cô tắm trước đi."

Hà Song Diệp nhíu mi nhìn Huyền Minh Thạch, vòng đến trước ngực anh, đưa mặt hít ngửi qua một lượt.

Cả người Huyền Minh Thạch cứng ngắc, đẩy Hà Song Diệp ra: "Lại nghịch phá cái gì đây, không khác gì chó con."

Hà Song Diệp cười cười: "Không có gì không có gì, anh đi tắm đi."

Huyền Minh Thạch bày ra biểu tình cô đúng là điên rồi, dùng sức đóng cửa phòng tắm. Lát sau anh thò đầu ra, phát hiện Hà Song Diệp vẫn chưa đi xa, lúng túng quát: "Cô đi về phòng đi có được không hả?"

Tự nhiên xông tới hít ngửi cả người anh, hại anh liền nhạy cảm không thôi.

Hà Song Diệp nhìn cửa phòng tắm bị đóng sầm lại, sờ sờ mũi.

Kỳ thực Huyền Minh Thạch dùng sữa tắm của cô cũng không sao, dù sao cũng là ở chung, tiền cô dùng vẫn là Huyền Minh Thạch phát cho, mùi hương cũng không nữ tính, để cho anh dùng cũng được....

Huyền Minh Thạch ở trong phòng tắm nhìn thật kĩ kệ sữa tắm, chính xác lấy chai sữa tắm của mình.

Hôm qua không chú ý mới dùng nhầm sữa tắm của Hà Song Diệp, không nghĩ tới mùi hương lại lưu lại lâu như thế.

Huyền Minh Thạch vốn rất nhạy cảm với mùi hương, cả người vấn vương hương muối biển liền không thoải mái, dùng được sữa tắm quen thuộc của mình mới tốt.