Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 347






Thực lực nơi này thật đáng sợ, khiến đoàn người căng thẳng.

- A! !!- Ta là Nhân tộc!- Phấn đấu vì Nhân tộc vươn lên!Một bên quảng trường, trên đất trống rộng lớn, một nghìn con nít bộ lạc đổ mồ hôi, vung hai đấm không ngừng tu luyện, toàn thân bốc hơi nóng.

Trên khuôn mặt cương nghị của từng đứa trẻ lộ ra một loại tinh thần, sáng rực rỡ, kích thích mạnh khiến người khác.

Đó là một loại tinh thần, tư tưởng, niềm tin, mang theo kiên cường, ý chí vĩnh viễn không khuất phục.

Từ khoảnh khắc Cổ Trần sáng tạo chữ viết, dạy bảo tộc nhân, dẫn dắt tộc nhân đi hướng văn minh thì bộ lạc đã phát sinh biến đổi kinh người.


Ý chí tinh thần của các tộc nhân trở nên khác biệt, như dục hỏa trọng sinh, cho người ta một loại cảm giác đặc biệt, tinh thần phấn chấn.

“Thật không thể tin!”“Không thể tưởng tượng!”Ô Tháp Lạp sóng lòng trào dâng, thật lâu không cách nào bình tĩnh, bộ lạc này dù là nam nữ già trẻ đều có tinh thần hừng hực hướng lên trên.

Ô Tháp Lạp đối mặt với tinh thần này cũng nhịn không được kinh hoàng, bộ lạc như vậy, sức chiến đấu mạnh mẽ quả thực không cách nào đánh giá, người nào đều không thể đo lường.

- Mau nhìn!Rất nhanh, trong đội ngũ có người kinh hô, chỉ hướng phía cuối con đường lớn, một tòa cung Thanh Đồng điện hùng vĩ đứng vững ở trước mắt.

Uy nghiêm, thần thánh, phong cách cổ xưa, hùng vĩ mênh mông, khiến người trong lòng không kiềm được dâng lên kính sợ, cúi đầu.

- Đến rồi!Hắc Thổ mang người đi tới trước Thanh Đồng đại điện thì dừng lại, hắn nói:- Tộc trưởng có lệnh, kêu ta dẫn ngươi đi yết kiến, những người khác ở lại tại chỗ.

- Được, nhờ dẫn đường!Ô Tháp Lạp cẩn thận gật đầu, vô cùng khẩn trương, những gì nhìn thấy dọc đường đi khiến trong lòng hắn hơi căng thẳng, tâm thần không ổn định.

Sắp được trông thấy tộc trưởng của bộ lạc cường đại thần kỳ này, đó là cường giả như thế nào?Đi theo Hắc Thổ bước lên bậc thang Thanh Đồng, vào trong đại điện, Ô Tháp Lạp hơi ngước đầu lên, đập vào mắt là một người ngồi chễm chệ trên Thanh Đồng bảo tọa.

Tuổi trẻ, cường đại, toát ra khí tức không giận mà uy, khiến người ta nhìn lên một cái liền không nhịn được sinh lòng kính trọng.

Hắc Thổ cung kính vái chào:- Tộc trưởng, đã đưa người đến.

Ô Tháp Lạp đứng phía sau lặng lẽ quan sát Cổ Trần, tâm thần chấn động, lập tức cúi đầu xuống, trong lòng không kiềm được kinh hoàng.


Ánh mắt đầu tiên có ấn tượng là cường đại, sâu không thể đo lường, không khác gì thần ma, khiến Ô Tháp Lạp kinh dị.

Ô Tháp Lạp cung kính vái chào, cẩn thận tỉ mỉ, không dám qua loa:- A Cổ Lạp bộ tộc Man Hoang bình nguyên, Ô Tháp Lạp, Bái kiến tộc trưởng tôn kính.

Vị này hiển nhiên là tộc trưởng của bộ lạc thần kỳ mạnh mẽ này, rất trẻ tuổi, sâu không lường được.

Cổ Trần nhẹ gật đầu, lộ ra nụ cười:- Đồng tộc ở sâu trong thảo nguyên, không cần đa lễ.

Hắn quan sát Ô Tháp Lạp trước mắt, trong lòng suy nghĩ lai lịch của người này và tình huống bộ tộc.

Cổ Trần ngẫm nghĩ, trực tiếp mở miệng hỏi thăm:- Có thể nói một chút về tình huống của A Cổ Lạp bộ tộc các ngươi không? Ta rất tò mò về bộ tộc trong thảo nguyên, có nhiều điều không hiểu.

Ô Tháp Lạp thầm rùng mình, hít sâu một hơi mới chậm rãi nói ra một số tin tức của bộ tộc mình.

- A Cổ Lạp là một tộc lớn trong ba mươi sáu bộ tộc Man Hoang bình nguyên, chúng ta có được mười tám vạn kỵ binh, chăn nuôi các loại dã thú thảo nguyên khoảng bốn mươi vạn con, cho ra nhiều sữa thú, các loại tọa kỵ như Giác mã, Lân mã.

- Còn có các loại dược tài, khoáng thạch vân vân.

Ô Tháp Lạp trực tiếp mở miệng, giải thích một số tin tức của bộ lạc Du Mục thảo nguyên.

Đương nhiên chỉ kể đại khái, không thể lộ ra tin tức cụ thể, càng không dám nói ra, sợ bị bộ lạc cường đại của Cổ Trần ghi nhớ.


Thật ra khi vào bộ lạc thì Ô Tháp Lạp hơi hối hận đến đây, giao dịch với bộ lạc cường đại như vậy rất không an toàn, sơ sẩy một cái rất có thể mang đến tai họa ngập đầu cho bộ tộc.

“Mười tám vạn kỵ binh, hẳn là có phần phóng đại, nhưng tự nuôi bốn mươi vạn các loại dã thú thảo nguyên?”Cổ Trần hai mắt sáng rực, ánh mắt đáng sợ kia khiến người tim đập chân run, giống như nhìn thấy bảo bối nào đó.

Đúng vậy, khi Cổ Trần nghe được tin tức này liền không nhịn được rạo rực.

Không nói đến nhân khẩu bộ lạc Du Mục thảo nguyên.

Chỉ riêng bộ lạc Du Mục tự nuôi các loại dã thú đã có số lượng kinh người.

Khi Cổ Trần nghe nói Du Mục bộ tộc thừa thãi sữa thú, các loại thịt, dược liệu, dã thú số lượng kinh người, một số tọa kỵ thượng phẩm.

Đây là của cải và tài nguyên kinh người, nói thật, Cổ Trần đã động lòng.

Mặt ngoài Cổ Trần không lộ vẻ gì, nhẹ giọng hỏi:- Nói xem các ngươi tới đây muốn giao dịch cái gì, có thể mang đến cái gì cho chúng ta?Cổ Trần khá ngạc nhiên đám người Du Mục bộ tộc đến từ thảo nguyên này mang cái gì đến giao dịch.

.