Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 5






Bên đầm nước, một đầu cự thú dài tới năm thước đang uống nước.

Thân thể to lớn, lớp da dày uỵch, tứ chi tráng kiện, cái miệng như mỏ chim, đầu bành ra như một tấm chắn, dìa tấm chắn mọc ra bốn năm cái gai, còn có một cái sừng nhỏ giữa trán.

- Khủng long?Cổ Trần trong bụi cỏ không nhịn được mà trừng mắt, đầu dã thú to lớn đang uống nước kia, không phải khủng long đã tuyệt chủng trên Địa cầu sao?Mà đầu dã thú này, tên thường gọi trên Địa cầu là thằn lằn gai, hoặc là Nguyên Giác long, một loại khủng long ăn cỏ, hình thể to lớn.

Đây là đầu Man Hoang dã thú đầu tiên mà Cổ Trần gặp được, kỳ thực trước đó cũng nhìn qua đám dã thú mà trong tộc săn được, tuy nhiên cũng có chút tương tự với động vật nguyên thủy trên Địa cầu, nhưng vẫn có nhiều khác biệt.

Đây là lần đầu hắn nhìn thấy khủng long, một đầu khủng long vốn đã tuyệt chủng trên Địa cầu vậy mà xuất hiện trước mắt, được xưng là Man Hoang Long thú.

- Tộc trưởng, là Man Hoang Giác long, tính nguy hiểm không lớn, có thể săn giết.

Hắc Thổ ở bên sớm đã hưng phấn không nhịn được, các dũng sĩ khác ẩn nấp trong bụi cỏ cũng đầy kích động nhìn Giác long.


Bọn họ gọi là Man Hoang Giác long, mà Cổ Trần biết, gia hỏa này từng là Nguyên Giác long đã tuyệt chủng trên Địa cầu.

- Quá tốt rồi!- Chúng ta đúng là quá may, vừa tới đã gặp được một đầu Long thú lạc đàn, còn là Giác long ăn cỏ nữa!Các tộc nhưng đầy hưng phấn, ma quyền sát chưởng, kích động muốn nhảy cẫng.

Không nghĩ tới mới tới đã đụng được một đầu Man Hoang Giác long.

Đầu dã thú này không quá nguy hiểm, có thể săn giết, hơn nữa còn là lạc đàn, tự nhiên khiến đám dũng sĩ kích động vạn phần.

Đại thu hoạch!- Vậy săn giết nó!Cổ Trần liếm môi một cái, thực sự động tâm.

Đời trước, hắn chỉ có thể nhìn được thứ này qua sách báo TV, không nghĩ tới mới xuyên tới Man Hoang thế giới này, lại có thể tận mắt nhìn thấy sinh vật đã tuyệt chủng trên Địa cầu, lại còn có thể săn giết nó, không thể không kích động.

Chỉ là không biết, thịt Khủng long có vị như thế nào?- Chuẩn bị!Hắc Thổ được Cổ Trần đồng ý, lập tức thu lại nụ cười, dẫn người lặng yên tản ra, vây quanh Giác long đang uống nước.

Đầu Giác long dài tới năm nước kia không chút ý thức được nguy hiểm đang áp sát, một đám người nguyên thủy cầm Thạch mâu, Mộc cung từng chút bò tới bay quanh nó.

Đám người ở đây là những nam tính cường tráng nhất bộ lạc, đều là thợ săn có kinh nghiệm, biết làm thế nào để phối hợp săn giết con mồi.

Dưới chỉ huy của Hắc Thổ, một trăm người tản ra, lặng lẽ bò tới.

Bụi cỏ rậm rạp trở thành lớp màn giấu đi thân hình bọn hắn, rốt cục, khi đám người thành công vây thành một vòng, đầu Giác long kia mới ra nguy hiểm.

Phốc!Giác long kinh hãi hắt hơi một cái, bất an đảo quanh tại chỗ, giẫm nhẹ lên mặt đất, phát ra từng tiếng vang trầm nặng, tựa như đang cảnh cáo định nhân bốn phía.

- Ô ô!Một tiếng quái khiếu đột nhiên truyền ra, người đầu tiên nhảy ra khỏi bụi cỏ là Hắc Thổ, tay Hắc Thổ cầm Thạch mâu xông ra ngoài, phát động tiến công với Giác long.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, dọa cho Giác long kinh hoảng kêu to, quay đầu liền chạy, kết quả lại bị một mũi tên gỗ từ trong bụi cỏ bắn ra đánh trúng lên thân thể.

Nhưng lớp da của tên gia hỏa này quá dày, mũi tên gỗ trực tiếp bị bật ra.


- Dùng trường mâu!Nhìn tới cảnh này, Cổ Trần thực sự có xúc động muốn đập đầu gào tường, không nhịn được mà hét lớn nhắc nhở, dẫn đầu cầm một cây Mộc thương dự bị nhắm ngay Giác long phi qua.

Ô!Một thương xé gió gào thét, trong nháy mắt đã cắm vào chân sau Giác long, phốc một tiếng, một thương chỉ đâm vào một chút, máu chảy không ít.

- Ngao! Giác long đau đớn gào to, kinh hoảng chạy trốn.

- Đừng để nó chạy!Đột nhiên, đám dũng sĩ trốn trọng bụi cỏ đã sớm chuẩn bị xông ra, từng người cầm Thạch mâu cản trước mặt Giác long.

Cổ Trần hơi biến sắc, ý thức được việc không tốt, đám người này thực đúng là không sợ chết a, vậy mà lại đứng trước mặt một đầu Giác long đang kinh hoảng, không phải muốn tới ăn đạp sao?Đầu Giác long này dài tới năm mét, thân thể cao lớn ù ù lao tới, tốc độ rất nhanh, lực trùng kích tuyệt đối đạt tới mức khủng bố, dù là một gốc cây lớn cũng có thể đụng ngã, huống chi là mấy người?- Tránh ra!Cổ Trần hét lớn, chỉ kịp nhắc nhở một câu, đã thấy Giác long đâm tới hai tên dũng sĩ, hai người trực tiếp bay ra mười mất mét, miệng đổ máu không thôi.

Mắt thấy tộc nhân bị đâm trọng thương, Cổ Trần hét lớn một tiếng, tay cầm Thạch mâu gia tốc xông tới.

Tốc độ hiện tại của hắn sau khi trải qua lần tôi thể trước, rốt cục thể hiện ra lực bạo phát cường đại.

Trong ba giây đồng hồ ngắn ngủi, Cổ Trần đã đuổi kịp Giác long, nhảy lên một cái, tay trái cầm Thạch mâu nhắm ngay cái gáy Giác long đâm xuống.

Phốc!- Ngao! Một tiếng vang trầm, thạch mâu xuyên qua thịt cổ mềm mại của Giác long, khiến thân thể nó không nhịn được mà nghiêng về trước, thống khổ kêu to.

Thân thể to lớn theo quán tính mà trực tiếp lăn lộn trên đất, ầm ầm hất Cổ Trần bên cạnh bay ra, nhưng hắn lại nhanh chóng đứng lên.

Nhìn thấy Giác long lảo đảo, sắc mặt Cổ Trần ngưng lại, Thạch mâu xuyên qua thịt mềm nơi cổ mà vẫn không thể khiến nó ngã xuống, tiếp tục giùng giằng phi nước đại.

- Mạnh như vậy?Cổ Trần kinh hãi, lại không kịp nghĩ nhiều, Giác long đang đâm về phía hắn, chớp mắt đã tới trước mặt.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai chân Cổ Trần cứng lại, đột nhiên nhảy bật lên, cả người vừa vặn rơi lên lưng Giác long, thuận tay nắm lấy Thạch mâu còn trên cổ nó ấn xuống.

Ầm ầm! Giác long phi nước đại, đau đơn kích thích nó không ngừng chạy, một đường mạnh mẽ đâm tới, không một tộc nhân nào có thể ngăn cản, ngay cả Hắc Thổ cũng không làm được.

Đám người luống cuống, nhìn thấy tộc trưởng vậy mà tự mình ngồi trên lưng Giác long, lại nhìn Giác long một đường phi nhanh, cỏ dại cùng cát bụi bắn đầy trời, chớp mắt đã mất tích.


- Tộc trưởng, tộc trưởng!Đám người hoảng hốt, Hắc Thổ cầm Thạch mâu ngao ngao đuổi theo, đằng sau, một trăm dũng dĩ bộ lạc cũng chen chúc lao theo.

Lúc này, Cổ Trần ngồi trên lưng Giác long chỉ cảm thấy lắc lư rất dữ dội, chỉ có thể nắm chắc Thạch mâu không buông.

- Còn không chết?Cổ Trần thực sự kinh hãi, hắn ra sức ấn Thạch mâu vào cổ Giác long, càng lúc càng sâu, huyết dịch vãi đầy đất, thế mà còn có thể chạy được.

Đầu Giác long dài tới năm thước này, chạy trọn vẹn tới hai mươi phút mới dần yếu lại, cuối cùng rên rỉ đổ ầm xuống một mảnh thảo nguyên.

Oanh!Giác long ngã xuống, thân thể cao to đổ xuống đất vang lên một tiếng trầm đục, Cổ Trần thuận thế xoay người nhảy xuống, thở dốc nghĩ mà sợ, toàn thân như nhũn ra.

Một đường vừa rồi thực sự quá mạo hiểm, quá kích thích, kém chút đã cho là không thể giết được đầu Giác long này.

Tuy thân thể hắn đã trải qua một lần tôi thể, nhưng dù sao cũng là lần đầu đi săn, hơn nữa còn là sinh vật như Giác long.

Còn may đầu Giác long này không có tính công kích, cũng không đáng sợ như Hung thú, nếu không Cổ Trần đã sớm chuẩn bị tâm lý xong đời.

- Cuối cùng cũng chết!Cổ Trần đứng lên, nhìn Giác long đang hấp hối trên mặt đất, nhẹ nhàng thở ra.

Hắn từng bước đi tới, đang muốn rút Thạch mâu trên cổ nó ra, đột nhiên khẽ có một dự cảm bất tường.

Nguy hiểm!Cổ Trần biến sắc, lông tơ toàn thân như nổ tung, cơ hồ bản năng lăn một vòng sang bên cạnh.

.