Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 522






Bây giờ xem ra, có lẽ Cổ Trần bộ lạc thật sự có biện pháp.

- Man Phi, ngươi nói vậy là muốn mua sắm lương thực từ chỗ ta sao?Cổ Trần nghĩ một lát, rồi nhìn Man Phi bên dưới cười hỏi.

- Trước đó đúng là ta có ý nghĩ này.

Man Phi gật đầu thừa nhận, nhưng rất nhanh hắn lại nói:- Có điều, sau khi ta tới bộ lạc của ngươi về, ta đã thay đổi suy nghĩ.

- Hả?Cổ Trần hơi sửng sốt, hắn nhìn Man Phi có chút bất ngờ:- Nếu đã không phải, vậy ngươi nói thử xem, ngươi định giải quyết vấn đề lương thực của bộ lạc mình như thế nào?Cổ Trần nhìn Man Phi có chút tò mò, rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?Có điều lời nói tiếp theo của Man Phi lại khiến Cổ Trần sững sờ.


- Cổ huynh, ta muốn giao bộ lạc của ta cho huynh.

Man Phi ngẩng đầu lên, sắc mặt nghiêm túc, nói rõ ràng từng câu từng chữ.

Vừa nghe thấy lời này, Cổ Trần đã sững sờ, hiển nhiên hắn rất bất ngờ.

Hắn không nói gì, ngược lại nhíu mày nhìn thẳng vào Man Phi, sao đột nhiên hắn này lại có ý nghĩ như thế, trước đó nhìn hắn ta rõ ràng không phải có ý này.

Trước đó Man Phi chỉ muốn đến xem có thể đổi một chút lương thực từ chỗ Cổ Trần mang về hay không, muốn giải quyết vấn đề khan hiếm lương thực của bộ lạc.

Nhưng bây giờ đột nhiên hắn ta lại nói muốn giao bộ lạc cho Cổ Trần, chuyện này là sao?- Ngươi chắc chắn muốn giao bộ lạc của ngươi cho ta?Cổ Trần chậm rãi hỏi.

Hắn nhẹ nhàng lắc bình rượu Thanh Đồng trong tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn Man Phi, không rõ trong đầu đang suy nghĩ gì.

Vẻ mặt Man Phi rất kiên quyết, hắn nói:- Cổ huynh, ban đầu ta muốn tới đây trao đổi một chút lương thực mang về, nhưng từ khi trông thấy tình hình trong bộ lạc của ngươi, ta đã thay đổi suy nghĩ.

Hắn ta hít sâu một hơi, rồi trịnh trọng nói:- Nhìn đến bộ lạc của ngươi, ta mới biết mình không phải một tộc trưởng xứng chức, càng không có cách nào mang lại cho tộc nhân của bộ lạc cuộc sống an ổn giàu có như thế này.


- Ta thấy được vũ lực cường đại của bộ tộc ngươi, còn có cả tiềm lực và nội tình lớn kinh người.

- Khỏi nói cái khác, chỉ xét riêng về mặt vũ lực, hơn một nghìn Cự Ma có thể so với Đoán Cốt cảnh đỉnh phong cũng đủ để khiến người ta kính sợ, hoàn toàn có thể quét ngang bộ lạc của ta.

Man Phi ăn ngay nói thật nói thẳng ra cái nhìn của mình.

Hắn nói ra sự thật, nhưng trong lòng lại không nhịn được cảm thấy đắng chát, đúng là như vậy.

Trong tay Cổ Trần nắm giữ hơn một nghìn ba trăm Cự Ma cường đại, mỗi một Cự Ma đều có chiến lực Đoán Cốt cảnh đỉnh phong, một nghìn Cự Ma cùng tiến lên, chắc chắn bộ lạc của hắn ta không cách nào ngăn cản được.

Cộng thêm với hai mươi vạn kỵ binh hắn ta vừa mới nhìn thấy, còn cả chiến sĩ tinh nhuệ mà tạm thời hắn chưa thể tính toán ra được, mỗi người trong bộ lạc đều huyết khí cường đại, lực lượng kinh người.

Suốt quãng đường đến đây, hắn ta tận mắt nhìn thấy từng người khí huyết cường đại trong bộ lạc cho dù là người lớn, trẻ con hay là nữ nhân, mỗi người đều khiến hắn ta chấn kinh.

So sánh với tộc nhân bộ lạc của hắn ta, hoàn toàn không thể đánh đồng được, hơn trăm vạn người, mỗi người đều mang dáng vẻ huyết khí mênh mông, cần tiêu hao bao nhiêu tài nguyên?Man Phi không cách nào tưởng tượng nổi, chỉ có điều hắn ta có thể khẳng định, thực lực bộ lạc của Cổ Trần cực kỳ khủng bố, tiềm lực vô hạn, tương lai ắt sẽ xưng hùng xưng bá Bách Man sơn.

Còn bộ lạc của hắn, có năng lực chống lại sao? Nếu như xảy ra chuyện đó, vậy lấy gì ra để chống lại, hay chạy trốn đến nơi nào, cuối cùng không phải vẫn bị thôn tính sao?Hơn nữa Man Phi đã từng tận mắt chứng kiến chiến lực mạnh mẽ của Cổ Trần, lập tức đánh tan Xà tộc, thậm chí hủy diệt sào huyệt của Xà tộc.


Năng lực này, khiến hắn ta kính phục sâu sắc.

Cộng thêm lần này trông thấy tiềm lực và nội tình mạnh mẽ của Cổ Trần bộ lạc, hắn ta lập tức thay đổi suy nghĩ, trực tiếp giao bộ lạc cho Cổ Trần có lẽ càng tốt hơn.

Cho dù là đối với tộc nhân của bộ lạc hay là đối với bản thân hắn, kết cục tương lai đều đã được định trước.

- Phụ thân ta chết trong tay Xà tộc, tuy ta kế thừa bộ lạc, nhưng ta khẳng định mình tuyệt đối không làm được trình độ giống như ngươi.

Man Phi mở miệng nói, trên mặt lộ ra một tia tự giễu.

Hắn ta nói:- Chính vì ta không làm được đến mức này, không có cách nào dẫn dắt bộ lạc đạt tới trình độ của ngươi, nên cần gì phải lãng phí thời gian, để tộc nhân chịu khổ?- Thà rằng trực tiếp giao bộ lạc cho ngươi, một mình ta càng nhẹ nhõm, đúng lúc, ta cũng không thích quản lý mấy chục vạn người của cả bộ lạc, quá phiền phức.

.