Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 118: Hẳn phải chết?




Thân thể Diệp Sở căng cứng! Dù đã sử dụng Họa địa vi lao ngăn cản công kích của hai người nhưng tiêu hao linh lực quá lớn, trong người dường như thoát lực. Mức hao hụt lớn như vậy khiến Diệp Sở không thể duy trì được lâu nữa.

Liên tiếp tung hai chưởng đẩy lùi hai người ra xa, Diệp Sở lắc lắc bàn tay đã tê dại rồi nhìn hai cười mỉm cười: “Ta không làm được gì các ngươi nhưng các ngươi cũng như vậy. Giờ sao đây? Hai vị có lẽ nên nhượng bộ một chút?!”

Hai người ai nấy đều cảm thấy cánh tay tê dại, nhìn Diệp Sở đầy cố kỵ. Họ hiểu rõ, với thực lực của Diệp Sở thì trừ phi hai người bỏ ra một cái giá rất đắt còn không rất khó hạ gục được hắn.

“Ngươi cho rằng chúng ta không làm được gì ngươi hay sao?” Hai người chế nhạo rồi đột nhiên hét lớn: “Phong khởi, trận động!”

Sau tiếng thét, đồng bọn của chúng đột nhiên chạy ra phía ngoài động. Cùng lúc đó âm thanh đá lớn đang lăn vang lên, cuối cùng hai tảng đá lớn đã bịt kín lối thoát.

“Diệp Sở!” Đàm Diệu Đồng nhìn tất cả các lối đi đều bị chặn hết thì bèn tái mặt: “Bọn họ muốn vây chết chúng ta!”

Diệp Sở lắc lắc đầu. Với thực lực Tiên thiên cảnh như hắn thì tảng đá cỡ đó cũng gây chút ít khó khăn. Nếu hắn dùng toàn bộ sức lực vẫn có thể dời nó đi hoặc đánh nát nhưng đối phương cũng không phải dạng khù khờ, hiển nhiên biết điều này.

“Diệp Sở, ngươi tránh ra!” Đàm Diệu Đồng quay sang nói chuyện với hắn.

Lúc hắn quay lại nhìn nàng đầy nghi hoặc thì Diệu Đồng mím môi nói nhỏ, sắc mặt xấu hổ: “Ta muốn thử thực lực của mình xem có đẩy được tảng đá này không?”

Diệp Sở tò mò nhưng vẫn nhường đường cho nàng. Đàm Diệu Đồng dùng ngón tay mảnh khảnh vẽ từng cung tròn, ngón tay trắng nõn không ngừng di chuyển, như tiên nữ đang nhảy múa. Mỗi lần nàng vung tay thì bên trên đều chớp lên ánh sáng bảy màu đẹp mắt.

Quang mang bảy màu lóe ra, Diệp Sở có thể nhìn thấy cánh tay nàng được quầng sáng bao phủ, linh khí xung quanh cũng chuyển động nhanh không kém rồi dần dần tụ tập lại.

Diệp Sở từ bên ngoài nhìn vào có thể nhận ra lực lượng này mạnh hơn mình rất nhiều. Nhưng có điều bất ngờ, Diệp Sở phát hiện ra luồng lực lượng này hoàn toàn quấn quanh tay nàng, dù ngón tay không ngừng chuyển động thì chúng cũng không bị thất thoát ra ngoài.

Đàm Diệu Đồng cắn môi, mặt hơi đỏ lại vì dùng sức quá độ, trên trán mồ hôi đã lấm tấm.

“Xuất!” Đàm Diệu Đồng quát lớn, tung chưởng lên tảng đá lớn.

Tảng đá vẫn không nhúc nhích, còn Diệu Động thì rên lên đầy đau đớn mà rút tay về.

Diệp Sở ngây người nhưng sau đó không nhịn được cười phá lên.

Diệu Đồng nhìn qua tay đỏ ửng, lại nghe thấy tiếng cười của Diệp Sở, sắc mặt đỏ bừng gắt giọng: “Không được cười!”

“Không cười, không cười nữa!” Diệp Sở cố nén nhưng không cách nào kiềm lại được. Bộ dạng Đàm Diệu Đồng lúc nãy vô cùng phô trương nhưng chẳng ai nghĩ lại nhận được kết quả như thế.

Đàm Diệu Đồng bị Diệp Sở trêu chọc bèn trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, tung chân đá hắn. Diệp Sở cũng không trốn tránh, bị nàng đá vào người như muỗi đốt inox, đã vậy lại càng lộ vẻ kiều diễm.

“Không được cười, còn cười nữa ta sẽ đánh thêm đó!” Đàm Diệu Đồng sẵng giọng, mặt tỏ vẻ hung ác nhưng cuối cùng cả bản thân cũng không nhịn được nữa che miệng nhoẻn cười. Hiển nhiên nàng cũng cảm thấy buồn cười với hành động của mình.

“Để đó cho ta!” Diệp Sở tập trung sức lực vào chưởng tâm tiến về trước rồi vỗ mạnh lên tảng đá. Nó từ từ chuyển động nhưng rất chậm. Diệp Sở dùng hết sức chỉ di chuyển được chút xíu.

“Sau tảng đá này còn tiếp nữa!” Diệp Sở nhìn Diệu Đồng nói: “Muốn dời hết đống này thì bét nhất cũng phải mất hơn nửa canh giờ!”
Ngay lúc hắn đang nói chuyện với Diệu Đồng thì từ những khe hở lối đi, bỗng nhiên có làn sương mù không ngừng len vào.

“Tố linh khí!” Sắc mặt Diệp Sở đầy cổ quái, hắn nhận ra sương mù này là cái gì? Chẳng qua vô cùng khó hiểu đối phương quán thâu Tố linh khí vào trong này để làm gì.

Nghi ngờ của Diệp Sở nhanh chóng được giải đáp, bốn lối đi nhanh chóng bị bao phủ trong sương mù.

“Diệp Sở, bọn họ muốn làm nguyên linh của ngươi vỡ nát!” Sắc mặt Đàm Diệu Động khiếp sợ, nhìn Diệp Sở đầy lo lắng.

Sương mù ngày càng nhiều, đến cuối cùng hai người mặt đối mặt nhìn nhau đầy ngây ngốc.

“Ha ha ha! Tiểu tử, không phải ngươi muốn Yêu Nguyên Thảo hay sao? Hôm nay sẽ cho người hưởng thụ Tố linh khí no luôn. Mọi người không giữ sức, quán thâu hết tố linh vào để tên tiểu tử thối hưởng thụ cho đã!”Thanh âm hai người vừa này vang vọng vào trong động, quanh quẩn không tan.

Sắc mặt Diệp Sở đại biến, cảm giác từng đợt hô hấp của hắn đều có Tố linh khí điên cuồng tràn vào người.

Tố linh khí thẩm thấu vào cơ thể là chuyện tốt nhưng vẫn có một mức độ nào đó, chuyện này hệt như kiều ăn thịt kho tàu vậy. Một hai cục thì như là hưởng thụ nhưng ăn đến mười - hai mươi cục lại giống cực hình, như muốn đoạt mạng.

Lúc này Diệp Sở và Đàm Diệu Đồng đã lâm vào tình huống hệt như vậy. Đối phương không ngừng quán thâu khí tô linh vào, dần dần đạt đỉnh. Diệp Sở hấp thu một hai hơi thì sảng khoái nhưng quá nhiều thì…

“Chết tiệt! Rốt cuộc bọn chung kiếm đâu được nhiều Tố linh khí như vậy!” Diệp Sở mắng to. Tố linh khí nồng đậm đến mức hóa thành thực thể, hắn hoài nghi bốn phía phải có vô số luồng khí tràn vào không ngừng.

Diệp Sở tự nhiên không biết cả tộc bọn họ có thủ đoạn dẫn dắt Tố linh khí, bốn lối đi đều được dẫn dắt tập trung về hết nơi này.

Trong lúc hô hấp cảm giác bản thân như nuốt phải viên bi tạo từ sương mù, Diệp Sở thấy vô cùng khó chịu.

“Diệp Sở, làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như thế thì chúng ta không chịu nổi đâu! Đừng nói nửa canh giờ, dù thêm một khắc nữa cũng rất khó khăn!” Đàm Diệu Dồng nhìn Diệp Sở, giọng nói rất khẩn trương.

“Cố gắng giảm hô hấp lại!” Diệp Sở trấn an nàng.

Đàm Diệu Đồng gật đầu. Nhưng ngặt nỗi thể chất nàng lại đặc thù, dù không hô hấp thì Tố linh khí cũng tự động thẩm thấu vào người vì độ hòa hợp tố linh của cơ thể nàng rất cao.

“Còn chịu nổi không?” Diệp Sở nhìn Đàm Diệu Đồng hơi lo lắng.

“Thể chất ta hơi đặc thù, hấp thu Tố linh khí nhiều hơn người khác. Nhưng chúng ta lại không có công pháp tố linh, bằng không lợi dụng công pháp có thể hấp thụ tố linh vào nguyên linh bồi bổ dần dần, vậy thì không ngại chuyện này rồi. Lúc này tố linh tiến vào trong nguyên linh, hoàn toàn là hai bên chia giới tuyến đấu đá lẫn nhau, e rằng chúng ta không thể kiên trì được lâu.” Giọng nói của nàng đầy phẫn hận.

Diệp Sở lắc đầu: “Trong huyệt động này sử dụng công pháp tố linh sẽ càng chết nhanh hơn.”
“Ha ha ha!” Hai vị cứ từ từ thưởng thức, cố gắng không hô hấp thì sẽ sống lâu thêm một chút! Bằng không thì tử kỳ đã điểm rồi đấy!” Bên ngoài truyền vào tiếng cười nói của đám người kia.

Không có công pháp tố linh, không thể luyện hóa linh khí! Hai người giờ như ba ba nằm trong rọ không cách nào xoay sở được.