Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 119: Luyện hóa chân nguyên




“Chết đi!”

Phía ngoài không ngừng vọng vào âm thanh rầm rĩ. Diệp Sở sắc mặt âm trầm nhìn Đàm Diệu Đồng vì nén nhịn nên lộ vẻ khó chịu, Diệp Sở bèn hừ lạnh, hướng ra ngoài quát lớn: “Muốn ta chết, e rằng không đơn giản như vậy!”

Diệp Sở móc hộp đá trong ngực, lấy Nguyên linh chân nguyên ra.

Nguyên linh chân nguyên vừa xuất hiện, Tố linh khí từ bốn phía cũng điên cuồng lao vọt tới nhưng chỉ như muối bỏ biển, không cách nào giải quyết được mối nguy của Diệp Sở và Đàm Diệu Đồng.

“Ngươi muốn làm gì?” Đàm Diệu Đồng nhìn Diệp Sở mà tim nhảy lên thon thót, không khỏi nghĩ đến một khả năng.

Diệp Sở chỉ mỉm cười với Đàm Diệu Đồng nhưng không đáp lại, ngón tay dí mạnh lên viên Nguyên linh chân nguyên, dùng linh khí vây lấy nó. Ngón tay Diệp Sở chợt hiện một vết đứt, một giọt máu trào nhanh ra ngoài rồi rơi xuống viên Nguyên linh chân nguyên.

“Ngươi... ngươi...” Đàm Diệu Đồng chỉ Diệp Sở, đôi mắt đẹp mở lớn hết cỡ. Không ngờ Diệp Sở lại dám làm vậy! Muốn luyện hóa Nguyên linh chân nguyên thì không thể chuẩn bị hời hợt như thế, nếu không sẽ gặp nguy hiểm vạn phần. Dù sao đây cũng là Nguyên linh chân nguyên của Đại tu hành giả, lực lượng ẩn chứa bên trong có thể tưởng tượng. Nó hoàn toàn có thể dễ dàng khiến cho một Tiên thiên cảnh nổ tung.

Nhưng giờ phút này Diệp Sở lại lớn mật đến mức dám luyện hóa Nguyên linh chân nguyên, hắn cho đây là trò đùa sao?

“Diệp Sở, đừng mạo hiểm!” Đàm Diệu Đồng nhắc nhở Diệp Sở: “Chân nguyên của Đại tu hành giả rất kinh khủng, uy lực bộc phát có thể giết ngươi rất dễ dàng!”

“Chúng ta còn lựa chọn khác sao?” Diệp Sở nói với Đàm Diệu Đồng: “Thử một chút thôi! Luyện hóa được chân nguyên, ta tin thực lực sẽ tăng vọt! Bọn chúng sẽ không còn đáng lo nữa!”

“Nhưng mà...”

Đàm Diệu Đồng định nói tiếp nhưng Diệp Sở căn bản không còn để ý đến nàng nữa. Ngón tay điểm vào viên Nguyên linh chân nguyên, tùy ý cho nó cắn nuốt máu của mình. Viên tinh thể màu đỏ yêu dị càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ như máu.

Khi toàn bộ viên tinh thể nhuộm bởi một màu đỏ yêu dị, nó mới ngừng cắn nuốt màu huyết của Diệp Sở. Trái lại, dòng máu tràn ra từ ngón tay Diệp Sở lại bắt đầu chảy ngược vào trong.

Theo dòng máu đảo chiều, viên tinh thể vốn có màu đỏ yêu dị dần dần mất đi sắc thái, bắt đầu biến thành một viên đá nhỏ trong suốt, bên trên đã hoàn toàn mất đi khí tức. Khi chút màu sắc cuối cùng biến mất, Diệp Sở tiện tay vứt viên tinh thể xuống một bên, khoanh chân ngồi xuống đất.

Nhìn Diệp Sở ngồi xếp bằng, Đàm Diệu Đồng siết chặt nắm tay, tim cũng nhảy lên thon thót, quắc mắt nhìn Diệp Sở.

Nếu có thể luyện hóa Nguyên linh chân nguyên của Đại tu hành giả, Diệp Sở tuyệt đối sẽ thu được lợi ích không nhỏ. Nhưng nếu luyện hóa không thành công, cho dù Diệp Sở không chết thì cũng bị trọng thương.

“Diệp Sở, ngươi phải cố kiên trì!” Đàm Diệu Đồng âm thầm cầu nguyện cho Diệp Sở.

Giờ phút này, Diệp Sở xếp bằng trên mặt đất, toàn thân bất động. Theo dòng máu mang Nguyên linh chân nguyên chảy xuôi trong người, mỗi một lần lưu động thì nhiệt độ trên người Diệp Sở lại cao thêm một chút. Trong một thời gian ngắn, thân thể Diệp Sở đã nóng như lò lửa.

Nhìn Diệp Sở từ đầu đến chân rốt cuộc đã tỏa ra hơi nước, nắm tay Đàm Diệu Đồng càng siết chặt hơn.

Diệp Sở tất nhiên hiểu rõ sự nguy hiểm khi luyện hóa Nguyên linh chân nguyên. Dưới tình huống bình thường, nếu không để ý đến hậu quả thì ắt phải cửu tử nhất sinh. Nhưng giờ phút này, Diệp Sở hy vọng vào bộ tâm pháp mà Lão phong tử đưa mình sẽ có tác dụng.

Máu huyết chảy xuôi, lực lượng chân nguyên không ngừng thẩm thấu đến từng ngóc ngách trong cơ thể. Diệp Sở có thể cảm giác được nguyên linh của mình đang bị một luồng sức mạnh thần kì quấn quanh rồi không ngừng dung nhập vào, khiến nó dần dần lớn mạnh.

Lực lượng quấn quanh nguyên linh của Diệp Sở càng ngày càng nhiều, chúng hầu như đã hóa thành thể rắn mà bảo vệ nguyên linh của hắn càng thêm vững vàng, khiến Tố linh khí của ngoại giới không cách nào đến gần.

Diệp Sở biết luồng lực đạo đang quấn quanh nguyên linh bản thân chính là Tố linh khí của Đại tu hành giả, được Đại tu hành giả luyện hóa rất tinh thuần nên có thể hấp thu trực tiếp và có độ hòa thân cao nhất với nguyên linh của mình, không tạo thành bất kì thương tổn gì cho nó, cứ tuần tự mà tiến hành sự thay đổi về chất.

Diệp Sở tất nhiên sẽ không thể hấp thu toàn bộ Tố linh khí của Đại tu hành giả, những luồng lực đang quấn quanh nguyên linh của mình đánh phải tạm gác lại để khi sau này tu luyện sẽ dùng tiếp. Về sau, dưới Nguyên linh cảnh thì Diệp Sở không cần lo lắng đến vấn đề tố linh nữa.

Nhưng đồng thời, chân nguyên do nguyên linh của Đại tu hành giả biến thành cũng mang sức mạnh và ý cảnh của người đó. Nó đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể của Diệp Sở như muốn khiến thân thể của hắn nổ tung.

“Lão phong tử, ngươi nhất định phải đáng tin nha!” Diệp Sở thầm mong đợi, toàn thân đang bất động bỗng vặn vẹo điên cuồng, uốn éo theo những động tác vô cùng quái gở.

Mỗi lần vũ động, cánh tay Diệp Sở thoáng hiện quang mang lập lòe.

“Phong tử thân pháp!” Đây là mệnh danh Lão phong tử đặt cho bộ thân pháp này. Lão nói nếu có thể thực hiện tất cả những động tác ấy thì sẽ hóa giải được lực lượng cuồng bạo trong cơ thể.

Lúc trước Lão phong tử từng tuyên bố, chỉ cần không phải là loại lực lượng bùng nổ tức khắc thì cho dù Tu hành giả bị thương nặng vẫn có thể dùng bộ động tác này để hóa giải dần dần.

Trước nay Diệp Sở vốn không tin mấy động tác mất tự nhiên này có thần hiệu như thế. Hắn chỉ cầu nguyện nó có thể hóa giải luồng lực đang bộc phá trong cơ thể mình thì đã quá ‘A di đà phật!’ rồi.

Khi Diệp Sở uốn éo, chân nguyên mang lực lượng và ý cảnh cùng phóng mạnh về cánh tay hắn. Giờ đây, nó đã đỏ lên như thép trong lò luyện, nhiệt độ so với cơ thể bình thường đã kinh khủng hơn rất nhiều.

“Chết tiệt! Thật sự bị Lão phong tử lừa rồi!” Diệp Sở mắng to, không phải lão đã nói có thể hóa giải được à? Nhưng vì nguyên nhân gì lại không hóa giải được, trái lại còn tích tụ trên cánh tay. Nếu cứ thế nữa thì chắc chắn nó sẽ nổ tung mất!

Đàm Diệu Đồng bên cạnh nhìn Diệp Sở, nàng có thể nhìn thấy rõ linh khí chảy vào trong người hắn. Thực lực Diệp Sở đã lớn mạnh hơn, điều này nàng rất rõ nhưng cả cánh tay đỏ au của hắn nàng cũng thấy được.

“Rốt cuộc Diệp Sở đang làm gì?” Đàm Diệu Đồng thấy Diệp Sở không ngừng làm những động tác quái dị ấy bèn không nhịn được phải cau mày, nghĩ không ra Diệp Sở đang làm quái gì nữa?!

Đàm Diệu Đồng trợn mắt nhìn thẳng vào Diệp Sở. Nàng chưa từng thấy bất kỳ Tiên thiên cảnh nào dám luyện hóa chân nguyên, cũng không biết Diệp Sở sẽ phát triển đến mức độ nào. Diệp Sở có thể nhận được thủ đoạn của Đại tu hành giả hay không?

Nếu Diệp Sở có thủ đoạn của Đại tu hành giả, đối phó với ba tên ngoài kia thì không đáng kể.

Diệp Sở rất lo vì cánh tay đang khó chịu, nhưng đã thi triển bộ thân pháp của Lão phong tử thì hắn chỉ có thể kiên trì. Càng cố gắng thì Diệp Sở càng cảm thấy cánh tay mình phình lớn và đau nhức.

“A...”

Đến cuối cùng, Diệp Sở đã hết chịu đựng nổi mà muốn thét lớn, cảm giác chỉ sau tích tắc nữa thì cánh tay mình sẽ phát nổ.

Diệp Sở nghiến răng mà thực hiện nốt mấy động tác cuối cùng. Đến lúc này, cánh tay của Diệp Sở đã đỏ lên như sắt nung.

“Diệp Sở!” Đàm Diệu Đồng muốn bước đến kéo Diệp Sở nhưng hắn đột nhiên nhảy dựng lên. Dưới cái nhìn chăm chú của Đàm Diệu Đồng, hắn bỗng chạy đến bên cạnh tảng đá lớn.

Trong lúc Đàm Diệu Đồng cảm thấy hồn vía lên mây, Diệp Sở vung cánh tay đỏ rực nện thẳng lên tảng đá. Ngay tức khắc, Đàm Diệu Đồng đã thấy cảnh tượng khiến bản thân không thể tin nổi, đôi môi nhỏ xinh há hốc, ngơ ngác trợn mắt nhìn về phía trước.