Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 298: Có thù báo thù (2)




Sau đó, nó mới ấp úng thừa nhận là nó không nhận ra đường.

Cố Dương đã sớm biết nó không đáng tin cậy, nhưng lại không nản chí.

Trên đường tới hắn đã làm một lần mô phỏng, thành công tiến vào Kim Đình động thiên.

Chẳng qua là người dẫn đường không phải là cái tên không đáng tin cậy này, mà là một người khác.

Không sao cả, có người tới rồi.

Người kia chính là một người đã quen biết từ lâu, đệ tử Đông Hải Kiếm Thánh, Lan Xu.

Nàng chỉ có tu vi nhất phẩm, Cố Dương và Hi Hoàng đi theo phía sau nàng, nàng căn bản không phát hiện được.

Lan Xu thi triển khinh công, giống như một tinh linh bình thường nhảy vào trong núi.

Không lâu sau, nàng đi vào một sơn cốc cực kỳ bí mật.

Trong cốc có một cái hồ, nàng đứng ở trước hồ, vẻ mặt hơi phức tạp, giống như kích động, giống như khiếp đảm, lại giống như hy vọng.

“Sao không nhảy?”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên cạnh nàng, quả thực giống như một tiếng sấm kinh hãi làm nàng hoảng sợ.

Nàng quay đầu nhìn thì thấy một khuôn mặt quen thuộc, không khỏi thất thanh nói: “Là ngươi?”

Cố Dương!

Nam nhân chỉ có hai lần gặp mặt này lại để lại cho nàng ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp, hắn chỉ là nhị phẩm mà thôi.

Hiện giờ, vẻn vẹn chỉ mới nửa năm trôi qua mà hắn đã đạt tới một cảnh giới nàng chỉ có thể ngưỡng mộ.

Pháp Lực cảnh!

Sư tôn của nàng được xưng là đệ nhất dưới Bất Lậu cảnh, tu hành hai trăm năm cũng chỉ là Pháp lực cảnh.

Lan Xu không thể nào nghĩ tới sẽ gặp phải nam nhân này ở đây.

...

Cố Dương nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc đờ đẫn của Lan Xu thì cảm thấy rất thú vị.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, nữ nhân này đã gây áp lực lớn cho hắn.

Hắn hiện giờ đã là Pháp Lực cảnh, còn nàng vẫn chỉ là cảnh giới nhất phẩm, hắn chỉ cần dùng một ngón tay là có thể bóp chết nàng.

Cố Dương vươn tay kéo một sợi dây chuyền từ cổ nàng xuống.

“Chờ một chút...”

Sắc mặt Lan Xu tái mét, đưa tay muốn ngăn cản.

Cố Dương nói: “Muốn lấy lại thứ này, một tháng sau, tới Thần Đô tìm ta.”

Nói xong, hắn đã mang theo Hi Hoàng nhảy vào trong hồ, biến mất không thấy đâu.

Hắn là kẻ thù dai, lúc trước Lan Xu cưỡng ép cướp mất Phượng Vũ đao của hắn, hiện tại, hắn chẳng qua là lấy đạo của người, trả lại cho người.

Lan Xu dậm chân một cái, vội vàng nhảy xuống hồ.

...

Cố Dương và Hi Hoàng vừa vào trong hồ đã có cảm giác trời đất quay cuồng, lúc ngoi đầu lên lần nữa đã nhìn thấy một bầu trời khác.

Hồ nước kia chính là cửa vào Kim Đình động thiên.

Hiện tại, bọn họ đã tới Kim Đình động thiên.

Hai người bay từ trong nước lên, trên người không dính một giọt nước nào, đến Pháp Lực cảnh, muốn ngăn cách nước là cực kỳ đơn giản.

Cố Dương quan sát hoàn cảnh bốn phía, đây là một hang động đá vôi khổng lồ.

Chỉ thấy trên vách đá phía trước có một vết kiếm rất sâu.

Hắn nhìn vết kiếm kia rồi nói: “Kiếm pháp hay.”

Thật sảng khoái!

Lúc này, rốt cuộc chim xanh cũng thoát khỏi pháp lực trói buộc của Cố Dương. Nó vỗ cánh, dáng vẻ cực kỳ hưng phấn: “Đây là mùi vị của sự tự do.”

Cố Dương không để ý đến nó mà quay đầu nói với Lan Xu vừa mới xuất hiện: “Nếu như ngươi không muốn chết thì tốt nhất đừng đến Hoàng Đô.”

Nói xong, hắn lập tức dẫn theo Hi Hoàng rời đi.

Lan Xu nhìn Cố Dương đột nhiên biến mất, trong lòng ảo não đến cực điểm.

Mặt dây chuyền đó cực kỳ quan trọng đối với nàng, là minh chứng cho thân thế của nàng. Hiện giờ lại bị Cố Dương lấy đi, cũng không cách nào chứng minh thân thế của mình.

Còn nữa, câu cuối cùng của hắn có nghĩa là gì?

Đừng đến Hoàng Đô?

...

“Chủ nhân, ta hiểu rồi, ngươi là muốn gieo trồng huyết mạch cao quý của ngươi ở khắp nơi, sinh nhiều hậu duệ để thực hiện phục hưng Yêu tộc to lớn đúng không?”

Chim xanh đột nhiên kích động nói: “Nhưng chủ nhân à, ngươi nhìn trúng nhân loại giống cái nào thì cứ làm là được, như vậy hiệu suất tương đối cao...”

Cố Dương không thể nhịn được nữa, vươn tay dùng pháp lực trói nó lại lần nữa.

Thế giới cuối cùng đã được yên tĩnh.

Hai người nhanh chóng bay ra khỏi hang động thật dài, đi tới cửa hang động thì dừng lại.

Chỉ thấy cửa động có một tầng hào quang màu trắng, không biết người nào bày ra một tầng cấm chế.

Trên mặt đất còn có không ít hài cốt.

Trong đó có một thi thể còn chưa phân hủy, thoạt nhìn vừa chết không lâu.

Xem ra đây đều là những người vô tình thông qua cái hồ nước kia, đi tới Kim Đình động thiên. Cuối cùng, tất cả đều bị vây chết ở đây.

Lúc này, chim xanh lại một lần nữa tránh thoát pháp lực trói buộc của hắn, kêu lên: “Nghẹn chết ta, chủ nhân, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?”

“Hở?”

Đột nhiên, nó chú ý tới cấm chế ở cửa động, kinh hãi nói: “Thiên Cương Hỗn Vô trận? Không phải chứ, trận pháp này vẫn còn tồn tại sao?”

“Kim Hoàng đã ngã xuống bao nhiêu năm, chẳng lẽ Thiên Cương môn còn chưa bị diệt?”

“Hỏng rồi, chủ nhân, t trận pháp này không có tu vi Thiên Nhân thì rất khó phá vỡ. Chi bằng chúng ta rút lui trước, nếu Lão quỷ Thiên Cương môn còn ở đây thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

“Đợi đến sau khi tu vi chủ nhân khôi phục thì đến chinh phục động thiên này sau.”

Cố Dương nói: “Không cần, đợi thêm một chút nữa là được.”

Đợi một chút?

Chẳng lẽ đại trận này còn có thể tự mình mở ra sao?

Chim xanh đang nghi ngờ thì mặt đất đột nhiên chấn độn. Sau một trận động đất, cấm chế ở cửa lại thật sự biến mất.

Nó khiếp sợ: “Chủ nhân, ngươi học được tử vi thần toán từ bao giờ vậy?”

Ngươi cũng có thể hiểu như vậy.

Trong lòng Cố Dương nghĩ như thế, nhưng không chút chậm trễ, nói: “Đi mau thôi!”

Sau khi ra khỏi sơn động, từ xa có thể thấy ba người đang đánh nhau trên trời, đánh đến mức kinh thiên động địa, mỗi đòn tấn công đều đất chuyển núi dời.

Ầm!

Cách đó không xa, trên đỉnh núi có một đường kim quang giáng xuống. Cùng với tiếng ầm thật lớn, toàn bộ ngọn núi bắt đầu sụp đổ.

Sức mạnh hủy diệt đáng sợ như vậy hiếm thấy ở các võ giả.

Võ giả đã luyện võ từ nhỏ, khả năng kiểm soát sức mạnh của bản thân đến mức cực hạn, chính thói quen hình thành từ nhỏ này dẫn đến việc ngay cả trong Pháp Lực cảnh cũng hiếm thấy người phung phí pháp lực của mình như vậy.

Nếu cường giả Thần Thông cảnh ra tay, hậu quả đánh sập một đỉnh núi, đoán chừng sẽ khiến người ta cười chết, năng lực khống chế yếu đến mức nào?