Đối với võ giả, nếu không đánh được người khác thì dù mạnh đến đâu cũng phí công.
Tất nhiên, điều này cũng liên quan đến lượng pháp lực của võ giả thấp hơn.
Dưới cùng một cảnh giới, pháp lực trong cơ thể của võ giả của Pháp Lực cảnh được ước tính chỉ bằng một phần mấy của tu sĩ trong Kim Đan kỳ.
Trên bầu trời, ba người đấu pháp kia, tu vi ít nhất tương đương với Bất Lậu cảnh.
Nhìn vào tình hình, là hai đấu một.
Người bị vây rõ ràng là gặp thế bất lợi và bị dồn đánh.
Lúc này, chim xanh ngạc nhiên nói: “Ài, không ngờ Kim Đình và Thiên Cương môn lại đang đánh nhau, đúng là hiếm lạ.”
“Đi!”
Cố Dương cảm nhận được ánh mắt của hai người đang đánh nhau trên bầu trời nhìn xuống, áp bức cũng đổ dồn xuống theo, bèn lập tức dẫn theo Hi Hoàng bỏ chạy.
…
Trên bầu trời, một trong những vị thần tướng đắm chìm trong kim quang truyền lệnh: “Thiên Vi tinh, Thiên Cứu tinh, đi bắt hai người đó về.”
“Vâng!”
Cách đó không xa, bóng người lấp lánh ngân quang đáp lại một tiếng rồi bay về phía hai người.
…
……
Chim xanh hét lớn: “Chủ nhân cẩn thận, có người đuổi theo rồi. Bọn họ là hai vị tinh sứ, một trong ba mươi sáu Thiên Cương.”
Cố Dương không cần nhìn lại cũng có thể cảm nhận được hai luồng sức mạnh cực lớn đang đuổi theo với tốc độ cực nhanh.
Cấp bậc sức mạnh của đối phương tương đương với Pháp Lực cảnh tam trọng, nhưng tổng lượng pháp lực lại vô cùng lớn.
Trước đây, hắn đã gặp một vị Pháp Lực cảnh tam trọng, vị đó đến từ La gia. So với hai người này, pháp lực chỉ bằng khoảng một phần mười.
Hai người không che giấu sức mạnh nữa, chạy về một hướng với tốc độ nhanh nhất.
Hai vệt ngân quang phía sau đang đuổi theo, tốc độ không chậm một chút nào.
...
Một khắc sau, Cố Dương thấy không thoát được hai người sau lưng, biết nếu không giải quyết được hai người này, chờ khi hai vị cường giả của Bất Lậu cảnh giải quyết kẻ địch rồi đuổi theo sẽ rất phiền phức.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, quay người nói với hai người phía sau: “Hai vị, nếu như các ngươi bằng lòng để chúng ta đi, ta có thể tặng pháp bảo này cho các ngươi!”
Nói xong, hắn lấy kiếm của Lục Vân Sơn ra.
Hai bóng người được bao bọc trong một lớp ngân quang, không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của họ.
Nghe thấy hai từ pháp bảo, cả hai người đều dừng lại, nhìn thanh kiếm trong tay hắn, ngân quang trên người rực lên.
Hai người nhìn nhau, một trong số họ nói: “Được, ném pháp bảo đó qua đây trước!”
Cố Dương không do dự ném thanh kiếm đi.
Một người khác cười rộ lên: “Ngu xuẩn, giết ngươi rồi, pháp bảo cũng là của chúng ta!” Nói xong lập tức ra tay.
Chẳng qua Cố Dương nhanh hơn hắn, một lưỡi kiếm đã xuất hiện trước mặt hắn.
Điều mà Cố Dương cần là một cơ hội đến gần.
Khi tâm trí của bọn họ bị thu hút bởi pháp bảo đó, vô tình đi vào trong phạm vi năm mươi mét của Cố Dương, kết cục đã định rồi.
Thiên Vấn Cửu Đao, thức thứ nhất, Hỗn Độn Sơ Khai!
Thiên Vi tinh chưa bao giờ nghĩ rằng tốc độ của một người lại có thể nhanh hơn pháp bảo. Suy nghĩ của hắn vừa mới lóe lên, pháp thuật còn chưa thành hình, lưỡi kiếm đã chém lên thần quang hộ thể của hắn.
Xoẹt!
Phượng Vũ Đao dễ dàng xuyên qua ngân quang, chặt đầu người bên trong, đao ý điên cuồng chém đầu thành nhiều mảnh.
Ở bên cạnh, sự chú ý của người kia vẫn ở trên pháp bảo, đề phòng pháp bảo bị đối phương giở thủ đoạn gì. Ngay lúc hắn lơ đãng, người đồng hành với hắn đã bỏ mình.
Trong phút chốc, hắn kinh hãi đến mức hồn bay phách lạc, xoay người định bỏ chạy, vừa suy nghĩ, một đường đao quang đã quét đến.
“Đừng…”
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy kiểu đánh nhau này.
Đâu có ai sử dụng pháp bảo làm vũ khí, dùng chúng để chém người như những võ sĩ Phàm cảnh chứ?
Thần quang hộ thể có thể phong tỏa linh khí trên người hắn giống như một tờ giấy bị một đao chém đôi, ngay sau đó hắn không biết gì nữa mà rơi vào bóng tối vĩnh hằng.
Hai cường giả tương đương với Pháp Lực cảnh tam trọng đã mất mạng một cách không rõ, có thể nói là nghẹt thở đến cực điểm.
Với thực lực của bọn họ, nếu phát huy lợi thế của mình, Cố Dương vốn dĩ không thể là đối thủ của họ.
Chỉ là nhất thời tham lam, bất cẩn, chưa từng gặp phải thủ đoạn như vậy nên mới dễ dàng bị Cố Dương chém đầu.
Chim xanh hét lên: “Chủ nhân thật dũng mãnh!”
Sau khi giết hai người họ, Cố Dương thấy lạ là không có lời nhắc nhở nhận được năng lượng trong hệ thống.
Sao thế này?
Lúc đang nghi ngờ, hắn nhìn thấy trong thi thể của hai người kia lần lượt có hai tia sáng bay ra, đang định rời đi.
Chim xanh vội vàng nói: “Mau ngăn chúng lại, đó là kim lệnh sắc phong của Kim Đình.”
Cố Dương không cần nó nhắc nhở, vươn tay bắt lấy hai tia sáng vào tay.
Đó là hai lệnh bài kim sắc, chúng vẫn tả xung hữu đột trong tay hắn, cố gắng thoát ra ngoài.
[Phát hiện nguồn năng lượng, có muốn nạp năng lượng không?]
Hóa ra là như vậy, thứ này mới là năng lượng cốt lõi của hai người đó.
“Có!”
[Nạp năng lượng thành công, nhận được sáu mươi điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là bảy mươi tám.]
Sáu mươi điểm?
Cố Dương vui mừng khôn xiết, mạo hiểm lần này đáng giá.
Có nghĩa là nếu giết một Pháp Lực Cảnh tam trọng thì sẽ nhận được ba mươi điểm năng lượng.
Nhất trọng mười điểm, nhị trọng hai mươi điểm, không biết năng lượng của Bất Lậu cảnh là bao nhiêu?
Chim xanh thúc giục: “Mau đi thôi, nếu không nếu không hai vị thiên tướng sẽ đuổi theo.”
Cố Dương biết là nó ám chỉ hai vị cường giả của Bất Lậu cảnh, cho nên không hề chậm trễ thu dọn đồ đạc trên người hai người kia rồi rời khỏi hiện trường.
…
“Cái gì?”
Bên kia, Thanh Nguyệt Thiên cảm nhận được bản thân mất liên hệ với hai thuộc hạ, thầm chấn động, quay đầu nhìn về hướng đó.
Tử Dương thiên tướng ở bên cạnh thấy hắn có chút không bình thường, bèn hỏi: “Thanh Nguyệt huynh, sao vậy?”
Lúc này, trận chiến đã gần kết thúc, hai người hợp sức trấn áp đối phương, khiến hắn không còn sức trở mình.
Sắc mặt Thanh Nguyệt Thiên cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên Vi tinh và Thiên Cứu tinh đã chết!”
Tử Dương thiên tướng sửng sốt: “Sao lại như vậy? Hai người đó rõ ràng là Kim Đan sơ kỳ, không thể có chuyện là đối thủ của hai vị Thiên Cương tinh.”
“Bất kể là ai, dám giết thuộc hạ của ta, ta đều sẽ chém thành ngàn vạn mảnh.”