Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 301: Kim Đình hệ thống (2)




“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bóng người trong tử quang tức giận đến cực điểm, đây là chuyện đủ để dao động đến căn cơ của Kim Đình.

Sức mạnh của nàng đến từ Kim Đình, bất cứ chuyện gì có tổn hại đến Kim Đình, nàng đều không dễ dàng tha thứ.

Tay nàng vung lên, phía trước xuất hiện một chiếc gương sáng, truyền âm nói: “Thanh Nguyệt, Tử Dương, lập tức quay lại.”

… …

Cố Dương và Hi Hoàng bay suốt hai ngày hai đêm mới dừng lại được, chạy xa như vậy rồi, hai vị thiên tướng kia chắc sẽ không đuổi kịp đâu.

Chạy trốn cực hạn như vậy sẽ tiêu hao cực lớn, hắn đã có phần không chịu đựng nổi rồi, chứ đừng nói đến Hi Hoàng còn chưa hồi phục thực lực.

“Tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, tiện thể hỏi thăm tình hình thế giới này xem.”

Hắn từng có kinh nghiệm hai lần xông vào thế giới động thiên, coi như là người từng trải.

Hi Hoàng và chim xanh tất nhiên không có dị nghị gì.

Cố Dương cảm ứng được một sức mạnh kỳ dị, ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”

Chim xanh nói: “Là một địa chích hoang dã.”

“Địa chích cũng có hoang dã sao?”

“Đương nhiên, thế giới động thiên này bị ảnh hưởng bởi Kim Đình, quy tắc thế giới đã có một chút thay đổi.”

Đột nhiên, Hi Hoàng nói: “Những người này đang làm gì vậy?”

“Đi xem chẳng phải sẽ biết sao.”

Lưu gia thôn, một đám người thổi kèn đánh trống, nâng một chiếc kiệu, đi lên trên núi.

Nhưng mà trên mặt người đưa dâu lại không hề có vẻ vui mừng, trên từng gương mặt còn có từng ánh mắt chỉ có chết lặng.

“Dừng lại!”

Đột nhiên, phía sau có một thiếu niên y phục lam lũ chạy như điên đến, trên mặt toàn là vẻ sốt ruột và phẫn nộ: “Thả muội muội ta xuống…”

Khi thấy thiếu niên định xông vào trong đội ngũ đưa dâu, vài nam tử dáng người cường tráng ôm chặt lấy hắn.

“Buông ta ra…”

Thiếu niên liều mạng giãy giụa, nhưng nào thoát được mấy người to lớn kia, người bị đặt xuống đất, hai tay vặn ngược.

Hắn chỉ có thể nhìn chiếc kiệu kia dần dần đi xa, phẫn nộ thống khổ tới cực điểm, nước mắt làm nhòe đi hai mắt của hắn.

“Ngoan ngoãn chút.”

“Muội muội ngươi có thể gả cho sơn thần là phúc khí của nàng.”

“Ngươi không muốn sống nữa sao? Nếu quấy nhiễu sơn thần, ngươi gánh vác nổi không?”

Vài tên to lớn kia quát lớn thiếu niên.

Lúc này, một lão giả tóc hoa râm đi tới, nhìn thiếu niên, lạnh như băng nói: “Thạch Đầu, đây đều là số mệnh, muội muội ngươi rút trúng thẻ xăm này. Năm trước là nha đầu kia nhà lão bát, năm nay là muội muội ngươi…”

“Không, rút trúng thẻ xăm kia rõ ràng là tôn nữ của ngươi, vì sao lại đẩy sang ta, để cho muội muội ta đi chịu chết chứ…” Thiếu niên điên cuồng quát lên.

Ánh mắt của lão giả trở nên lạnh như băng: “Mang xuống, đừng để cho hắn quấy nhiễu sơn thần.”

Vài tên to lớn kia trói thiếu niên lại, kéo đi.

Tất cả đã khôi phục lại yên tĩnh.

Đội ngũ đưa dâu nhanh chóng lên núi.

Mãi cho đến trước một cửa động ở trên núi thì mấy người nâng kiệu mới đặt chiếc kiệu xuống.

Bọn họ bày một cái bàn ra, đặt súc vật như heo, dê các thứ đã làm thịt rồi lên.

Lão giả run run rẩy rẩy quỳ xuống, dập đầu vài cái, lớn tiếng nói: “Sơn thần đại nhân, tân nương và tế phẩm của ngươi đều đã được đưa đến, thỉnh cầu sơn thần đại nhân phù hộ sang năm mưa thuận gió hòa…”

Vừa dứt lời, trong hang núi vang lên một tiếng thở dốc ồ ồ.

Lão giả kinh hãi, không dám ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: “Tiểu nhân… xin lui xuống trước…”

Sau đó vội vàng đứng lên, chạy đi như trốn.

Những người khác càng chạy nhanh hơn.

Chỉ để lại tế phẩm và một chiếc kiệu.

Trong kiệu có một thiếu nữ mặc áo đỏ bị trói chặt tay chân, bịt miệng lại, trên mặt đều là nước mắt, thoạt nhìn mới chỉ có mười hai mười ba tuổi.

Nàng nghe được một tiếng bước chân nặng nề, càng thêm hoảng sợ, không ngừng lệ rơi.

Tiếng bước chân dừng lại ngoài chiếc kiệu, mành cửa bị vén lên, để lộ ra một cai đầu chó khổng lồ đang dùng ánh mắt tham lam nhìn nàng, miệng nói tiếng người: “Nương tử, dung mạo của ngươi đẹp quá.”

Thiếu nữ vừa thấy, suýt chút nữa bị dọa ngất đi.

“Chủ nhân, ngươi đúng là không bằng cả một con chó, người ta làm luôn rồi, nào dây dưa như ngươi đâu…”

Chim xanh nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, lại bắt đầu giở giọng khinh bỉ, còn chưa nói xong đã bị Cố Dương túm lấy.

Nó càng ngày càng càn rỡ.

Một lần này, Cố Dương quyết định nhốt nó trong cấm chế một ngày, cho nó chút giáo huấn.

Cái gọi là cấm chế, chính là dùng pháp lực giam cầm nó lại, không để cho nó nói.

Lúc này, Hi Hoàng ở bên cạnh nhìn thấy con quái vật đầu chó thân người dáng hình to lớn kia thò tay vào trong kiệu, không thể nhịn được nữa, vung tay lên, dùng pháp lực tát bay con quái vật kia.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động ra tay khi Cố Dương còn chưa ra chỉ thị.

Trước đó, cho dù gặp phải kẻ địch như thế nào, nàng đều đứng ở bên cạnh, Cố Dương không nhúc nhích thì nàng sẽ không giành trước ra tay.

Cố Dương rất vui mừng, thay đổi như thế là một chuyện tốt.

Theo ý hắn, Hi Hoàng thật sự hơi nội liễm quá, vốn không hề giống một võ giả Pháp Lực cảnh.

Tính cách như vậy, nếu là tiểu thư khuê các trong phàm nhân còn được, nhưng nàng lại không phải.

Trong tương lai không bao lâu nữa, Đại Chu nhất định sẽ rơi vào trong chiến loạn, võ giả có thực lực càng cường đại thì khiêu chiến phải đối mặt cũng sẽ càng lớn. Cố Dương không thể lúc nào mang theo nàng bên người, sẽ luôn có một ngày nàng phải một mình đối mặt với kẻ địch.

“Là ai? Dám đánh lén bổn tiên?”

Người đầu chó đầu óc choáng váng từ trên mặt đất đứng lên, bởi vì phẫn nộ nên ánh mắt trở nên đỏ bừng, khóe miệng nhếch lên lộ ra răng nanh trắng hếu, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào trầm thấp.

Sau đó nó thấy hoa mắt, trước mặt xuất hiện thêm một nữ nhân.

Nó nhìn mà ngây người, nó chưa từng gặp nữ nhân nào xinh đẹp như thế. Miệng mở ra, nước dãi theo khóe miệng nhỏ xuống, hơi thở ồ ồ, một bộ phận nào đó không thể miêu tả được bắt đầu to ra…

Sau đó, đầu của nó đột nhiên nổ tung, vô số thứ màu đỏ màu trắng bắn trên đất.

Cố Dương nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này, cảm thấy bất ngờ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng giết người, thủ đoạn lại bạo lực như vậy, chỉ có thể là do trong cơ thể nàng có ẩn giấu một ít gen tàn bạo của Yêu tộc.

Hi Hoàng cũng ngây ngẩn cả người, sắc mặt trở nên hơi trắng bệch. Nàng quay đầu đi, không dám nhìn thi thể kia.