Mới vừa rồi giết người là vì phẫn nộ nhất thời, chờ sau khi phản ứng kịp lại không chịu đựng nổi.
Đúng lúc này, thi thể của người đầu chó không đầu ngưng tụ ra một quang cầu màu trắng nhàn nhạt, định cướp đường chạy trốn, mới vừa bay ra vài thước đã bị cố định trong không trung.
Trong quang cầu phát ra một âm thanh yếu ớt: “Thượng tiên tha mạng…”
Lại còn biết nói chuyện.
Cố Dương cảm thấy thật hiếu kỳ, vẫy tay một cái, quang cầu màu trắng kia đã tự động bay vào trong lòng bàn tay hắn.
Trong quang cầu ẩn chứa một năng lượng cực kỳ đặc thù, hiển nhiên đây là nguyên nhân khiến con người đầu chó kia có thể trở thành địa chích.
Hắn nói: “Ngươi trở thành địa chích như thế nào, thành thật khai báo.”
“Tiểu…”
Quang cầu thẳng thắn thành khẩn nói toàn bộ ra.
Hóa ra nó vốn là một con chó săn được một vị thợ săn ở Lưu gia thôn nuôi dưỡng. Mười mấy năm trước, khi cùng vị thợ săn kia vào trong núi đã gặp phải một người đầu gấu, thợ săn chết ngay tại chỗ.
Nó cũng bị thương, chủ nhân vừa chết thì nó đã lập tức cụp đuôi chạy trốn, chọn nơi hoang vắng mà chạy, chui vào một hang động, vì mất máu quá nhiều nên mất đi năng lực hành động.
Ngay tại lúc sắp hôn mê đã vô tình nuốt một vật vào bụng. Sau đó nó lại còn sống.
Từ sau đó trên người nó đã xảy ra biến hóa thần kỳ, hình thể không ngừng lớn hơn, đầu óc cũng càng ngày càng thông minh.
Có một ngày nó còn tự động lĩnh ngộ pháp thuật.
Sau khi có sức mạnh siêu tất nhiên này, nó trở thành sơn thần trong mắt thôn dân.
Cố Dương nhìn về phía cửa động cách đó không xa, căn cứ theo cách nói của nó, hang động này chính là chỗ nó nhận được sức mạnh.
“Thượng tiên, tiểu nhân đã khai cả, xin thượng tiên tha cho một mạng…”
Giọng của nó càng ngày càng suy yếu, đến cuối cùng đột nhiên không còn một tiếng động.
Cố Dương không ra tay, là linh hồn của nó tự động tiêu tán, quang cầu màu trắng kia vẫn còn đó.
Sau khi ý thức của người đầu chó tiêu tán, luồng năng lượng này trở nên cực kỳ tinh thuần, hơi tương tự với sức mạnh của hai vị tinh sứ đã gặp được trước đó, nhưng lại có chỗ khác biệt.
Hắn hơi tò mò với sức mạnh của địa chích.
Cấp bậc của quang cầu này quá thấp, dùng để bổ sung năng lượng cũng không đủ.
“Các… ngươi là thần tiên sao?”
Đột nhiên, một giọng nói sợ hãi từ phía sau truyền đến.
Cố Dương quay đầu nhìn lại, là một nữ hài choai choai mặc y phục màu đỏ, mặt mày xanh xao, vừa nhìn đã biết không đủ dinh dưỡng. Lúc này đang bám chiếc kiệu đứng ở đó, trên mặt còn vương nước mắt, nhưng lại đánh bạo nhìn bọn họ.
Lá gan ngược lại rất lớn.
Cố Dương đại khái có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, thôn dân ngu muội hiến nàng cho “sơn thần”, nói cho oai là gả cho “sơn thần”, nhưng kết cục chắc chắn rất thảm.
Con người đầu chó kia có thân cao trên ba thước, cường tráng giống như con trâu. Nữ hài này lại gầy giống như sào trúc, cảnh tượng kia mới chỉ nghĩ thôi đã thấy khủng bố rồi.
Sau khi trải qua sự việc đáng sợ như vậy, nữ hài này lại vẫn không bị dọa sợ, lá gan quả thật ghê gớm.
Nữ hài quỳ xuống dập đầu: “Cám ơn hai vị tiên nhân đã cứu ta.”
Sau khi dập đầu xong, nàng nói: “Ca ca còn đang tìm ta, ta muốn về.” Nàng định rời đi.
“Đợi chút.”
Cố Dương gọi nàng lại: “Ngươi cứ đi về như vậy, định giải thích với người trong thôn như thế nào?”
“Ta…”
“Có tin không, bây giờ ngươi trở về trong thôn sẽ lập tức bị trói lại đưa về đây. Nếu như phát hiện ra thi thể của nó, nói không chừng sẽ thiêu sống ngươi.”
Nữ hài bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Cố Dương không hề ăn nói phóng đại dọa sợ, lấy trình độ ngu muội của những thôn dân kia, dưới sự sợ hãi, làm ra chuyện gì đều không kỳ lạ.
Hắn dùng giọng nói dụ dỗ hỏi: “Tiểu muội muội, ngươi muốn trở thành sơn thần không? Đến lúc đó ngươi còn có năng lực bảo vệ ca ca ngươi, còn có người nhà của ngươi nữa.”
“Sơn… thần… ta?”
Nữ hài dùng ngón tay chỉ bản thân, hơi khó tin nói.
“Không sai, nhưng mà chuyện này có nguy hiểm. Nếu ngươi không thừa nhận được sức mạnh của sơn thần thì sẽ chết ngay tại chỗ. Ngươi có tình nguyện đánh cược một lần không?”
“Ừng ực” một tiếng.
Nữ hài nuốt nước miếng, trước cửa ải quyết định vận mệnh này, khi vận may đến thì trí óc của nàng cũng sáng suốt ra, nặng nề mà gật đầu: “Ta bằng lòng!”
…
Cố Dương đưa vầng quang cầu màu trắng nhỏ kia vào chỗ mi tâm của nữ hài, vừa cẩn thận quan sát biến hóa thân thể của nàng.
Quang cầu vừa tiến vào trong thân thể của nàng đã sinh ra biến hóa thần kỳ.
Thay đầu bắt đầu từ đầu óc, giống như đã dung hợp với ý thức của nàng.
Sau đó, năng lượng còn lại bắt đầu cải tạo thân thể của nàng, cuối cùng, năng lượng của quang cẩu kia chỉ còn lại chừng một phần tư ban đầu.
Trạng thái của nữ hài mới ổn định lại.
Toàn bộ quá trình kéo dài ước chừng nửa canh giờ.
Cố Dương kinh hãi trong lòng: “Nửa canh giờ đã sinh ra được một vị võ giả nhất phẩm!”
Đoán chừng không có phương pháp nào còn cấp tốc hơn nó.
Ở Đại Chu, có bao nhiêu võ giả khổ tu hơn mười năm, cả đời đều không thể bước vào cảnh giới tam phẩm, càng đừng nói đến nhất phẩm, chín phần chín chín chín võ giả đều không thể sờ đến cạnh rìa.
Nếu như để bọn họ biết được có người chỉ dùng nửa canh giờ đã từ một tiểu nha đầu dinh dưỡng không đầy đủ có được sức mạnh tương đương với nhất phẩm, chẳng phải sẽ phát điên sao?
Hiện giờ Cố Dương càng tò mò hơn, thời đại Thượng Cổ, tam đại Nhân Hoàng, ai nấy đều vô cùng lợi hại
Như vậy, Kim Hoàng lợi hại như thế hiện giờ đã chạy đi đâu cả rồi?
…
Cố Dương thấy nữ hài còn chưa tỉnh lại, bèn nói với Hi Hoàng: “Ngươi ở đây trông coi nàng, ta đi vào trong nhìn xem.”
Hi Hoàng dặn dò: “Cẩn thận.”
Cố Dương gật gật đầu, đi vào trong hang núi kia.
Cửa vào hang không lớn, nhưng không gian bên trong lại rất lớn.
Hắn chú ý tới vách đá bóng loáng lạ thường, phán đoán từ hình dạng, không hề giống như thiên nhiên hình thành.
Hang núi rất sâu, Cố Dương đi mãi vào trong, sau khi đi đến tận cùng đã xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy, dựa vào thị lực của hắn lại không nhìn thấy được hố này sâu bao nhiêu.
“Là khí tức của Yêu tộc.”
Đột nhiên, chim xanh thoát khỏi pháp lực giam cầm của hắn, hạ thấp giọng nói: “Chí ít là cấp bậc Yêu Thánh.”