Nếu hai người họ tiến vào lãnh thổ của Vạn Giang quốc, một khi bị phát hiện thì chắc chắn họ sẽ bị rất nhiều thiên tướng bao vây, hậu quả có thể đoán được.
Lúc này, Thanh Nguyệt thiên tướng đã bị thù hận che mờ đôi mắt, sao còn nghe lọt tai lời nào, hắn lên tiếng: “Chẳng qua hắn chỉ là một tu sĩ Kim Đan cảnh, ta chỉ cần một tay là đã đủ bóp chết hắn. Sao cần phải sợ hắn?”
Tử Dương thiên tướng không nói gì thêm.
Hắn nhắc nhở như vậy xuất phát từ sự cẩn thận. Trên thực tế, hắn cũng không để tên tu sĩ kia vào mắt.
Thiên vương để hai thiên tướng như họ truy sát một tiểu tử Kim Đan cảnh, không khỏi quá mức chuyện bé xé ra to.
Hai người lại tăng tốc, dần dần kéo gần khoảng cách với đối phương.
…
……
“Không xong rồi, hai tên thiên tướng kia đang đuổi theo.”
Rốt cuộc chim xanh đã cảm nhận được khí tức của hai vị thiên tướng, giọng điệu của nó tức khắc trở nên nôn nóng.
Cố Dương không nói gì, một tay kéo Hi Hoàng, dùng tốc độ nhanh nhất để bay về phía trước.
Lúc hai luồng ánh sáng đuổi theo sau lưng còn cách bọn họ năm mươi dặm, một đỉnh núi cao vút trong mây chợt hiện ra trước mắt họ.
“Đến rồi!”
Cố Dương nhìn thấy đỉnh núi ấy thì trong lòng đã ra quyết định.
Trong lần mô phỏng cuối cùng, ở đỉnh núi cao vút trong mây kia, hắn đã thoát khỏi sự truy sát của hai vị cường giả Bất Lậu cảnh.
Hắn chỉ cần dẫn họ qua đó thì sẽ được người khác trợ giúp.
…
Ở phía sau, hai vị thiên tướng nhìn thấy đỉnh núi nọ thì không khỏi nhíu mày.
Tử Dương truyền âm, nói: “Tiểu tử kia lại chạy đến Lăng Vân phong, nếu Lăng Vân ra tay thì ta sẽ giữ chân nàng. Ngươi hãy giết tiểu tử kia, tốc chiến tốc thắng.”
Bọn họ tiến vào lãnh địa của Vạn Giang quốc.
Hai người họ đều không ngờ tiểu tử đó có thể chạy một mạch đến nơi này.
Trên Lăng Vân phong có một vị thiên tướng của Vạn Giang quốc. Hắn không biết tiểu tử đó may mắn đến được đây hay do hắn đã lên kế hoạch từ trước.
Sắp phải đối mặt với một cao thủ bằng cảnh giới, bọn họ không thể không cẩn thận.
“Người nọ hãy dừng bước!”
Bốn người một chim một chạy trốn một đuổi theo, nháy mắt sắp đến Lăng Vân phong thì một giọng nói to lớn bất ngờ vang lên.
Một luồng ánh sáng bay ra, người ấy quát lên: “Thanh Nguyệt, Tử Dương, các ngươi muốn khơi màu chiến tranh giữa hai quốc gia sao?”
Người vừa đến chính là Lăng Vân thiên tướng của Vạn Giang quốc.
Hiện nay, bố cục của ba nước trong Kim Đình động thiên đã rơi vào thế chân vạc, từ một ngàn năm trở lại đây, không biết đã nổ ra bao nhiêu trận chiến, kết quả là chẳng ai làm hại được ai.
Đánh tới cuối cùng, cả ba vị thiên vương đều thấy phiền, bắt đầu tiến vào trạng thái giằng co.
Trạng thái ấy đã được duy trì hơn một trăm năm.
Thỉnh thoảng, giữa các nước vẫn có va chạm nhỏ qua lại, nhưng chưa từng xảy ra những trận chiến giữa các thiên tướng.
Lúc này, hai vị thiên tướng của Kim Đình quốc lại bất ngờ xông vào lãnh thổ của Vạn Giang quốc, do đó không thể trách nàng quá khẩn trương.
Mọi người đều có cấp bậc như nhau, Lăng Vân thiên tướng phải lấy một địch hai, do đó nàng khó tránh khỏi áp lực quá lớn.
Nhưng nàng không thể không đánh mà trốn, thân là thiên tướng, nàng phải có trách nhiệm bảo vệ bờ cõi, nếu chưa đánh đã chạy, sau này nàng chắc chắn sẽ bị thiên vương trách phạt.
…
Tử Dương quát lên: “Bọn ta không có ý khơi mào chiến tranh giữa hai nước, chỉ cần giết được hai tên tu sĩ kia thì chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.”
Trong khi đang nói chuyện, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn hai mươi dặm.
Lăng Vân thiên tướng thấy đối phương vẫn chưa có ý định dừng lại, nàng không do dự nữa mà ra tay, một luồng kim quang chụp về phía hai người đó.
Những gì Tử Dương thiên tướng vừa nói, nàng không tin dù chỉ là một dấu chấm.
Nếu cứ mặc bọn họ đến gần, lỡ bọn họ bất ngờ đánh lén thì dù nàng muốn chạy trốn cũng không thể.
Lăng Vân thiên tướng hiểu rất rõ, chỉ cần có một mảy may cơ hội, bọn họ nhất định sẽ chớp lấy thời cơ ra tay giết mình.
Nàng ngược lại cũng thế.
Đối với ba nước, nếu có thể giết được thần tiên của đối phương và đoạt được một giấy sắc phong, chẳng những khiến thực lực của đối phương suy yếu mà còn có thể khiến thực lực của mình mạnh lên.
Do đó, giữa thần tiên của ba quốc gia hoàn toàn không tồn tại sự tin tưởng lẫn nhau.
…
Tử Dương thiên tướng sớm biết sẽ có kết quả như vậy, hắn cũng thả ra một luồng kim quang chặn lại công kích của Lăng Vân thiên tướng.
Thanh Nguyệt thiên tướng bên cạnh vẫn tiếp tục đuổi theo mục tiêu của cuộc đuổi bắt này. Bọn họ bất ngờ hạ độ cao, đáp xuống trên Lăng Vân phong.
“Ngươi không trốn thoát được đâu, để mạng lại đây!”
Thanh Nguyệt thiên tướng hét lớn, hắn giơ tay lên bắn ra một luồng kim quang. Một tiếng nổ vang lên, hắn đánh trúng vào tu sĩ Kim Đan kỳ ở giữa, khiến kẻ đó rơi xuống.
Tuy đã đánh trúng, nhưng hắn lại hơi kinh ngạc: “Hả, sao lại không chết?”
Một đòn này chính là phép thuật cấp bậc thiên tướng, dù tu sĩ Nguyên Anh kỳ bị trúng một đòn như vậy cũng sẽ bị thương.
Tiểu tử này quả thật có gì đó là lạ.
“Không hay rồi!”
Bất chợt, hắn phát hiện đối phương lại không ngừng chui sâu vào lòng đất, không khỏi biến sắc.
Người nọ muốn chạy trốn bằng đường đất.
“Đây là gì?”
Hắn hoảng sợ, đập vào mắt hắn chính là một bàn tay đầy lông mềm mại, có màu vàng, dưới ánh mặt trời lộ ra sắc vàng óng ánh.
Con súc sinh này đến từ đâu?
Thanh Nguyệt vô thức đánh ra một luồng kim quang vào giữa ngực của con quái vật to lớn ấy, đánh nó bay thẳng ra ngoài.
Lúc này hắn mới thấy rõ đó là một con vượn một tay màu vàng to lớn, thân vượn cao hơn ba trượng, động tác của nó cực kỳ nhạy bén.
Chỉ thấy sau khi con vượn kia bị đánh bay, vừa rơi xuống đất thì nó lại bổ nhào về phía hắn.
Hai tròng mắt hắn suýt chút nữa rớt ra ngoài.
Sao thế được?
Sau khi trở thành thiên tướng, hắn nắm giữ rất nhiều loại phép thuật, nhưng phép thuật mạnh nhất chính là luồng kim quang vừa nãy. Nó có một cái tên, được gọi là Tru Tà chi lực.
Ngoài nó ra, những phép thuật khác hoặc do không đủ mạnh, hoặc cần có thời gian chuẩn bị.
Lúc này, trận chiến đang xảy ngay trước mắt, sao hắn còn thời gian để chuẩn bị phép thuật có uy lực to lớn chứ?