Có thể nói tất cả của Thẩm gia đều do thánh chủ ban cho.
Ngay cả tu vi của tổ tiên.
Chỉ chốc lát sau, vài vị Thần Thông cảnh gần đó đều chạy tới, đứng trong viện.
“Ngũ thúc, sao cái chuông kia lại vang lên vậy? Chẳng lẽ…”
Người mở miệng hỏi là Thẩm Nghị - điệt tử của Thẩm Châu, có tu vi Pháp Lực nhị trọng, thực lực gần bằng hắn, đã rất nhiều năm không hiện thân rồi.
Thẩm Nghị và Thẩm Quang đều có tu vi Pháp Lực nhị trọng, nhiều năm như vậy vẫn luôn tranh đấu, ai cũng không biết bọn họ ẩn nấp ở đâu rồi.
Không lâu trước đó, Thẩm Châu phái Thẩm Quang đi ám sát Sở Tích Nguyệt, cho đến bây giờ vẫn còn chưa truyền tin tức về.
Thẩm Châu nói: “Không sai, thánh chủ có ý chỉ, sẽ nhanh chóng đến đây.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt của mấy vị Thần Thông cảnh ở đây đều trở nên nghiêm túc.
Một lát sau, Thẩm Nghị lại hỏi: “Thẩm Quang đâu? Vì sao không đến?”
“Hắn không ở Ngọc châu.”
Lúc này, một Thần Thông cảnh phụ trách thu thập tin tình báo mở miệng nói: “Ngũ thúc tổ mới vừa nhận được tin tình báo về Thẩm Quang, đang định bẩm báo lại cho ngươi.”
“Nói.”
“Mấy ngày trước Thẩm Quang đã bị Cố Dương giết chết khi ở Tề châu.”
Cái gì?
Thẩm Châu biến sắc: “Sao có thể chứ?”
Thẩm Quang là Pháp Lực nhị trọng, Cố Dương chẳng qua mới chỉ Kim Thân tam trọng thôi, cho dù hắn đã học xong đao pháp Thần Tiêu Lục Diệt khắc chế được “Thái U Phệ Nguyệt Công” cũng tuyệt đối không có khả năng giết được Thẩm Quang.
“Lúc đó Cố Dương đã đột phá đến Pháp Lực cảnh rồi!”
Vừa dứt lời, cả viện lập tức không tiếng động.
Chuyện Cố Dương tu luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên” đã sớm truyền khắp Thẩm gia rồi.
Một ngàn năm đến nay đời đời Thẩm gia đều có người tu luyện môn công pháp này, nhưng không có một ai có thể tu luyện đến nhất phẩm cả.
Kết quả, một người ngoài học lén môn công pháp này lại tiến mạnh như bão táp, trong vòng nửa năm đã từ nhất phẩm đến Kim Thân, hiện giờ còn đã bước vào cả Pháp Lực cảnh.
Mỗi một người của Thẩm gia đều bực tức.
Đều là người giống nhau, vì sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ?
…
……
Đúng lúc này, Thẩm Châu như cảm thấy gì, ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn thấy không biết từ khi nào trên không trung đã xuất hiện một bóng người. Không khỏi kinh hãi trong lòng.
Người này xuất hiện từ khi nào vậy, hắn lại không hề phát hiện ra!
Đó là một người được bao trùm trong áo bào đen, chỉ lộ ra một đôi mắt, cả người tản mát ra khí tức yêu dị, lấy một lệnh bài ra, dùng giọng nói khàn khàn nói: “Các ngươi có nhận ra lệnh bài này không?”
Thẩm Châu nhìn thấy tấm lệnh bài kia, lập tức quỳ xuống: “Thẩm Châu bái kiến sứ giả Thánh môn.”
Những người còn lại thấy thế đều quỳ xuống theo, cùng kêu lên: “Bái kiến sứ giả Thánh môn.”
Người áo bào đen nói: “Bổn tọa Lệ Huyết, thánh chủ có lệnh, bắt lấy người đã tu luyện thành “Phượng Vũ Cửu Thiên”, đưa đến Thánh môn.”
Thẩm Châu nói: “Thưa sứ giả, người kia tên là Cố Dương, đã có tu vi Pháp Lực cảnh. Thêm với còn tu luyện thành môn đao pháp “Thần Tiêu Lục Diệt”, cực kỳ khó đối phó.”
Người áo bào đen nói: “Thẩm Vận đâu?”
“Hiện giờ lão tổ không có ở trong gia tộc.”
“Lập tức thông báo cho hắn, ngươi, còn ngươi nữa, theo ta đi bắt người.”
Hai người mà người áo bào đen chỉ chính là Thẩm Châu và Thẩm Nghị, trong số những người ở đây, hai người bọn họ có tu vi cao nhất.
“Dạ.”
Thẩm Châu và Thẩm Nghị đáp lời, bay đi theo người áo bào đen.
…
……
Bên kia, Cố Dương mới vừa đột phá, đang chuẩn bị để Hi Hoàng và chim xanh rời đi: “Ta đột nhiên nhớ ra có một chuyện phải làm, các ngươi đi tới Thiên Trụ sơn trước chờ ta.”
Chim xanh kêu lên: “Chủ nhân, đừng bỏ ta lại.”
Hi Hoàng cũng tỏ vẻ không nỡ, không chịu tách ra hắn.
Cố Dương sa sầm mặt, nói: “Nghe lời. Chờ ta xong việc lại đi tìm các ngươi.”
“Vâng.”
Hi Hoàng uất ức đáp ứng.
Chim xanh còn định nói tiếp, Cố Dương đã vèo một tiếng bay đi, nó vỗ cánh định đuổi theo, nhưng bay ra không được bao xa đã xám xịt quay lại.
Miệng còn đang lẩm bẩm: “Chủ nhân nhất định đi gặp tình nhân rồi, chê chúng ta vướng chân vướng tay, thấy sắc quên nghĩa, hứ!”
“Đồ nhi ngoan, ngươi xem một kiếm này của vi sư như thế nào?”
Trên đường lớn, trong tay một lão giả áo xám cầm một nhánh cây vừa dài vừa thẳng, khoa tay múa chân, dứt khoát lưu loát cắt đứt một cây cỏ đuôi chó ven đường, dương dương đắc ý khoe khoang với một thanh niên bên cạnh.
Thanh niên bên cạnh im lặng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, cũng không nhìn hắn mà đi thẳng về phía trước.
Thanh niên đó chính là Ô Hành Vân nửa năm trước chia tách với Cố Dương, lang bạt khắp nơi.
Lão giả nhịn không được lắc đầu than thở: “Đúng là thói đời, nhớ năm đó, khi vi sư còn trẻ, vì học một chiêu nửa thức mà mạo hiểm sát thân đi nhìn lén người ta luyện kiếm. Những người tiểu bối các ngươi thật sự là ở trong phúc không biết hưởng.”
Ô Hành Vân nhịn không được đành mở miệng: “Tiền bối cũng đừng trêu chọc vãn bối, vãn bối đã có sư thừa, cho nên thật sự không thể bái tiền bối làm vi sư.”
Lão giả lắc đầu: “Sư phụ ngươi không được, dạy ngươi đều là kiếm pháp gì đó, dạy hư đệ tử, vi sư dạy ngươi tuyệt thế kiếm pháp.”
Tuyệt thế kiếm pháp?
Trong lòng Ô Hành Vân cười khổ, động tác giống như trẻ con lấy gốc vung loạn sao?
Trong lòng hắn thật sự cực kỳ hối hận, lúc trước không nên xen vào việc của người khác.
Một tháng trước, hắn thấy một lão giả say xỉn ngã xuống ven đường, không đành lòng để người bị đông lạnh đến chết nên đưa đến khách điếm.
Sau khi lão giả tỉnh rượu còn gọi một bàn ăn.
Ai mà ngờ, lão giả cứ vậy quấn lấy hắn, nói hắn là một khối lương tài mỹ ngọc, nhất định phải thu hắn làm đồ đệ.
Ô Hành Vân cho rằng hắn đang nói khùng điên, sau khi cự tuyệt thì rời đi.
Lại không ngờ rằng, lão giả ung dung đi theo.
Hắn lúc này mới hoảng sợ phát hiện, lão giả nghèo túng này thực ra là một cường giả Thần Thông cảnh.
Vốn dĩ bái một người Thần Thông cảnh làm vi sư cũng xem như là một cơ duyên.
Nhưng mà, lão giả không muốn tiết lộ danh tính lai lịch, dạy kiếm pháp của hắn, càng giống như trò đùa hơn.
Ô Hành Vân biết vị cao nhân này chẳng qua là đang đùa giỡn mình, trong lòng phẫn nộ, nhưng cũng không thể làm gì được.
Đánh thì đánh không lại.
Chạy cũng chạy không thoát.
Hắn cũng chỉ có thể giả vờ giả vịt, vờn quanh với lão giả.