Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 315: Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?




Một lát sau, hắc khí trên mặt nàng đã biến mất không thấy, một lần nữa trở nên hồng nhuận.

“Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối.”

Yên Văn Quân hành một đại lễ.

Nàng biết, tu vi của lão giả trước mắt này ít nhất cũng là Pháp Lực tam trọng. Đây là tuyệt thế cường giả chân chính.

Nàng đã có suy đoán thân phận của lão giả.

Đột nhiên, sắc mặt lão giả biến đổi rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía nam, sắc mặt nghiêm túc đến cực điểm.

Ô Hành Vân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ như lâm đại địch của hắn, biết nhất định là xảy ra chuyện lớn nên nhìn theo phương hướng hắn nhìn.

Đằng kia, không có vật gì, cái gì cũng không có.

Đang nghi ngờ thì có ba bóng người đột nhiên xuất hiện.

Yên Văn Quân bên cạnh phát ra một tiếng kinh hô: “Pháp Lực cảnh, Thẩm gia.”

Ô Hành Vân lại thầm giật mình, cường giả Pháp Lực cảnh của Thẩm gia, chẳng lẽ là...

Một âm thanh vang dội cuồn cuộn mà đến: “Cố Dương, vì sao ngươi không chạy trốn?”

Bọn họ thật sự đến vì Cố Dương!

Hắn vừa quay đầu, thấy trên bầu trời bên kia không biết từ khi nào có thêm một bóng người. Dù cách rất xa nhưng hắn liếc mắt một cái cũng nhận ra, người đó chính là Cố Dương.

Nguy rồi!

Ba cường giả Pháp Lực cảnh, Cố Dương lần này chỉ sợ là lâm vào tuyệt cảnh.

Ô Hành Vân quay đầu nhìn về phía lão giả, khẩn cầu nói: “Sư tôn, Cố Dương kia là tri kỷ của ta, xin sư tôn giúp hắn.”

Lão giả dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái rồi thở dài nói: “Hai vị Pháp Lực tam trọng, một nhị trọng, cho dù vi sư ra tay thì cũng không có bất kỳ tác dụng nào.”

Trái tim Ô Hành Vân chùng xuống, ngay cả lão giả thực lực sâu không lường được này cũng không muốn ra tay, một mình Cố Dương ứng phó thế nào?

Yên Văn Quân ở một bên, ánh mắt thoáng chốc nhìn chằm chằm bốn người trên bầu trời.

Đây chính là trận chiến của bốn cường giả Pháp Lực cảnh, có thể nói là có thể gặp mà không thể cầu.

Trong khoảng thời gian này, cái tên Cố Dương quả thực là như sấm bên tai. Nghe nói hắn ngắn ngủi trong nửa năm đã từ nhất phẩm đột phá Kim Thân cảnh, bước vào Pháp Lực cảnh.

Nhân vật yêu nghiệt như vậy, đối mặt với ba cường giả Pháp Lực cảnh sẽ ứng phó như thế nào?

Chỉ thấy Cố Dương trên bầu trời chậm rãi rút đao ra, nói: “Vì sao phải chạy trốn? Thẩm gia các ngươi năm lần bảy lượt truy sát ta, hôm nay vừa đúng lúc thu chút lãi. Các ngươi là cùng nhau lên, hay là từng người một lên?”

Cuồng vọng!

Trong lòng Yên Văn Quân thầm nghĩ.

Đối mặt với ba cường giả thực lực ở trên hắn, thế mà còn dám xuất khẩu cuồng ngôn.

Rốt cuộc hắn có sức mạnh gì?

Lão giả ở một bên cũng nói: “Tiểu tử này còn cuồng vọng hơn so với lão phu năm đó, đáng tiếc…”

Hắn lắc đầu, cũng không biết đáng tiếc cái gì.

Ô Hành Vân không khỏi nghĩ, Cố huynh vẫn giống như lúc trước, mặc kệ đối mặt với kẻ địch mạnh cỡ nào cũng chưa bao giờ lùi bước.

Tương tự như vậy, hắn chưa bao giờ thua.

Cho đến giờ cũng không một lần.

“Ra tay!” Khi người áo đen nhìn thấy Cố Dương thì không khỏi kinh ngạc, trong nháy mắt đó hắn còn tưởng rằng đế quân trở về.

Môn công pháp “Phượng Vũ Cửu Thiên” này là đế quân trước khi niết bàn lưu lại, hắn nói muốn lưu truyền môn công pháp này ra ngoài. Một khi có người tu luyện môn công pháp này đến Thần Thông cảnh, có thể bắt lại rồi chuyển sức mạnh của nó đến người đế quân.

Bọn họ trở về thế giới này đã được hơn ngàn năm, đến nay cũng chỉ có một người có thể tu luyện môn công pháp này đến Thần Thông cảnh mà thôi.

Không ngờ rằng, sau khi tu thành môn công pháp này, nhân loại này vậy mà có được khí tức và sức mạnh giống hệt với đế quân.

Nếu không phải hắn biết được nội tình, nói không chừng sẽ lầm tưởng người trước mắt này chính là đế quân!

Người áo đen nhìn nhân loại trước mắt này, trong lòng dâng lên một trận lửa giận.

Theo hắn thấy, nhân loại này đang khinh nhờn đế quân! Nếu không phải nhớ thánh chủ đã nói phải bắt sống, hắn hận không thể giết chết người này tại chỗ.

Theo tiếng ra lệnh của hắn, Thẩm Châu và Thẩm Nghị đồng thời ra tay.

Toàn bộ bầu trời trong nháy mắt tối sầm lại. Vừa rồi vẫn là vạn dặm không mây, ánh mặt trời chiếu rọi, vậy mà ngay lập tức bóng tối đã bao phủ mặt đất.

Ba người phía dưới chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, không nhìn thấy gì cả.

“Thái U Phệ Nguyệt Công” của Thẩm gia cực kỳ khó chơi, cho dù là lão giả tu vi cao như vậy cũng không có cách nào hạ được bọn họ.

Mấu chốt là kiếm của lão giả không có ở đây, trong tay chỉ cầm một nhánh cây bình thường, tuy rằng vừa dài vừa thẳng, nhưng dùng để đối phó cường giả Pháp Lực tam trọng thì không quá thực tế.

Đổi lại là Pháp Lực tam trọng khác, hắn còn nắm chắc che chở Cố Dương chạy trốn.

Thẩm gia, hắn thật sự là bất lực. Đối phương chỉ cần phái một người đến vây khốn hắn, hai người còn lại cũng đủ để giết chết Cố Dương mười lần.

……

“Lại là trò lừa bịp này.” Cố Dương và Thẩm gia cũng là đối thủ cũ, từ nhất phẩm đến Kim Thân cảnh, rồi đến Pháp Lực cảnh, hắn đều từng giao đấu.

Hai người trước mắt này, một người thực lực tương đương với Thẩm Quang, không đáng lo.

Một người khác là Pháp Lực tam trọng, có lẽ là Thẩm Châu gần tới Bất Lậu cảnh của Thẩm gia kia.

Thực lực của người này rất mạnh, khiến cho hắn cảm nhận được một tia uy hiếp.

Trong mắt Cố Dương lại không có bất kỳ sợ hãi nào, giơ cao Phượng Vũ đao lên.

Ngay cả Bất Lậu cảnh ta cũng từng chém, sao có thể sợ Pháp Lực tam trọng?

“Thần Tiêu Lục Diệt”, thức thứ tư, Thiên Nhân Suy Diệt!

Môn đao pháp này chính là khắc tinh của “Thái U Phệ Nguyệt Công” của Thẩm gia.

Đao ý đi tới đâu, hắc ám tản đi tới đó.

...

“Đây là…”

Lão giả ở phía dưới cảm nhận được một luồng đao ý vô cùng quen thuộc, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc cùng sợ hãi.

Đó chính là Thiên Nhân Suy Diệt!

Một thức đao pháp này không nên tồn tại trên thế gian, hai mươi năm trôi đi, vậy mà lại tái hiện nhân gian.

Tu vi của hai người bên cạnh quá thấp, khi cảm nhận được đao ý thì đầu óc trống rỗng, không biết gì nữa.

...

“Cái gì?” Thẩm Châu đã đi tới trước người Cố Dương, đưa tay ra muốn bắt.

Ai ngờ một luồng dao động khó có thể hình dung tràn ra, pháp lực của hắn như thể băng tan, hắc ám biến mất, thân hình hiện ra ngay tại chỗ.