Hắn thu lấy hai món linh khí rớt lại ở nơi đây, cũng không vội vàng đổi lấy điểm năng lượng, ánh mắt nhìn lướt qua chỗ nào đó phía dưới.
Hắn vừa rồi đã phát hiện tung tích Ô Hành Vân, đáng tiếc là không có thời gian hàn huyên với hắn.
Vèo một cái, bóng dáng Cố Dương biến mất tại chỗ, đuổi theo người áo đen kia.
Người áo đen kia đã xoay người bỏ chạy sau khi hắn giết chết hai người Thẩm gia.
Cố Dương làm sao có thể buông tha hắn, lập tức đuổi theo.
…
……
“Rốt cuộc là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Ô Hành Vân thấy Cố Dương lại đuổi theo người cường giả Pháp Lực cảnh kia thì sửng sốt, luôn cảm thấy cốt truyện bị cắt đứt một đoạn, còn là đoạn quan trọng nhất.
Hắn không nhịn được hỏi người sư phụ vừa bái bên cạnh này.
Yên Văn Quân cũng có nghi hoặc giống vậy, kỳ thật trong lòng nàng mơ hồ có một suy đoán, chỉ là suy đoán này quá mức không thể tưởng tượng nổi, chính nàng cũng không dám tin tưởng.
Lão giả nhìn hai người một cái, dùng giọng điệu có chút mất hứng thú nói: “Hắn đã giết chết Thẩm Châu và Thẩm Nghị.”
Giết chết?
Ô Hành Vân và Yên Văn Quân liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Không hổ danh là hắn!
“Đế quân tha mạng!”
Người áo đen bay ra ngoài mấy trăm dặm, mắt thấy Cố Dương đã đuổi tới gần hơn nên sợ tới mức mất hết hồn vía, đột nhiên dừng lại quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Cố Dương dừng lại cách hắn một ngàn thước, đao ý khóa chặt hắn, cuối cùng xác nhận hình như hắn thật sự buông bỏ chống cự. không khỏi không nói được gì.
Ngươi rõ ràng là Pháp Lực tam trọng mà, thực lực còn ở trên ta đó, sao lại sợ hãi đến như vậy chứ?
Đánh còn chưa đánh đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ rồi.
Cố Dương còn chưa từng gặp võ giả nào không có cốt khí như vậy đâu.
Nhưng mà nếu đối phương đã đầu hàng thì cũng không cần vội vàng giết hắn làm gì, vừa lúc hỏi thăm vài chi tiết.
“Ngươi là ai?”
Người trước mắt này cho hắn cảm giác không hề giống với hai người Thẩm gia kia, Pháp Lực hơi cổ quái, không giống Nhân tộc.
“Tiểu nhân Cẩm Phong, đại danh Cửu Văn đế quân. Cũng không phải cố ý mạo phạm, nhưng vị thánh chủ kia có lệnh, tiểu nhân không cách nào chống lại được. Kính xin đế quân tha mạng.”
Người áo bào đen kia dập đầu như giã tỏi.
Theo cách hắn xưng hô thì chắc là người biết được một ít tình hình nội bộ đi.
Cố Dương nói: “Ngươi cởi áo choàng ra.”
Người áo đen lập tức cởi áo bào đen trên người ra, lộ ra tướng mạo vốn có.
Đó là một nam tử thoạt nhìn thật trẻ tuổi, có một mái tóc màu bạc, dáng vẻ anh tuấn, nhưng ánh mắt sợ hãi rụt rè, nụ cười lấy lòng trên mặt kia khiến cho hắn có vẻ hơi đáng khinh.
Cố Dương nói: “Nói nghe coi, chủ tử của ngươi phái ngươi tới bắt ta để làm gì?”
Cẩm Phong nói sạch từ đầu đến cuối
Cố Dương cuối cùng đã biết được một vài chuyện của Tam Thánh môn từ trong miệng người này.
Chủ tử của người này gọi là Triêu Dương đại thánh, cũng là đại tỷ trong ba vị đại thánh, phái hắn tới bắt mình vì để hiến tế.
Đáng tiếc, tên tiểu tử này không biết nhiều chuyện lắm.
Bản thể của hắn là một con sóc, năm trăm năm trước được Triêu Dương đại thánh làm phép nên mới sinh ra linh trí.
Từ đó trở đi vẫn ở trong thế giới động thiên, chưa từng rời khỏi đó, lại càng chưa từng chiến đấu với người khác, kinh nghiệm chiến đấu bằng không.
Có rất nhiều chuyện thánh chủ không hề nói cho hắn biết.
Còn về phần hắn thật sự không biết hay không muốn nói ra thì không biết được.
…
“Chuyện tiểu nhân được biết chỉ có vậy thôi. Cầu xin đế quân tha thứ cho tiểu nhân…” Cẩm Phong không ngừng cầu xin tha thứ.
Cố Dương nghe hắn tiết lộ tin tình báo xong, bắt đầu tự hỏi nên đối xử với người kia như thế nào.
Rất nhanh, hắn đã có ý tưởng.
Hắn hỏi: “Muốn sống?”
“Muốn.” Cẩm Phong ra sức gật đầu.
“Được, từ nay về sau, cho dù bên chỗ Thẩm gia kia có hành động gì hoặc bên chỗ Triêu Dương kia có động tác gì, ngươi đều phải mật báo cho ta.”
“Chuyện này…”
Cẩm Phong gần như bị dọa tê liệt, lắp bắp nói: “Nếu… thánh chủ biết… được, sẽ giết… ta”
Đúng là nhát như chuột.
Cố Dương đã quyết định để cho hắn trở về Tam Thánh môn làm nội gián. Tất nhiên phải để cho hắn yên tâm làm việc thay mình, bắt đầu lừa dối: “Ngươi cũng biết quan hệ giữa ta và Triêu Dương?”
Cẩm Phong cẩn thận nói: “Đế quân là chủ nhân của thánh chủ.”
“Triêu Dương hồ đồ rồi, lại coi một tảng đá thành ta. Sau này ta sẽ đi tìm nàng giải trừ hiểu lầm này. Ngươi đã coi nàng là chủ nhân, vậy có thể trơ mắt nhìn nàng tổn thương đến chủ nhân của chính nàng sao?”
“Chuyện này…”
Cẩm Phong cứng họng, vừa nghe dường như rất có đạo lý.
Nhưng mà luôn cảm thấy chỗ đó có gì không tốt.
Cố Dương vốn không hề cho hắn có cơ hội để suy nghĩ: “Ngươi chỉ đề phòng nàng phạm sai lầm, về sau cho dù nàng biết được, cảm ơn ngươi còn không kịp đâu, sao có thể trách ngươi được chứ?”
Cẩm Phong nuốt nước miếng, nói: “Tiểu nhân, về sau vâng theo mệnh lệnh của đế quân.”
“Được, đây là phù lệnh chuyên dùng để truyền tin tức, có chút động tĩnh gì thì báo cho ta biết trước tiên.”
Cố Dương thấy hắn thức thời như vậy nên khá vừa lòng, lấy ra mấy tấm phù.
Đây là phương pháp chế phù đã học được khi ở trong Hoàng Tuyền động thiên, có thể truyền tin tức cho một người nào đó ở cách ngoài mấy ngàn dặm.
“Con người của ta thưởng phạt rõ ràng nhất, ngươi để tâm làm việc thay ta, ngày sau nhất định có thưởng. Nhưng nếu như không trung thực, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sống trên thế giới này.”
Cố Dương vừa cảnh cáo xong đã thả Cẩm Phong chạy đi.
Giết hắn tất nhiên có thể được ba mươi điểm năng lượng.
Nhưng mà Cố Dương lại cảm thấy, nếu như có thể dụ hắn theo mình thì chỗ tốt còn lớn hơn nữa.
Ở Tam Thánh môn, Triêu Dương đại thánh kia không chỉ có một thuộc hạ là hắn. Bất Lậu cảnh mà hắn từng nhìn thấy có mấy người.
Nếu như giết hắn rồi lại bị phái thêm một vị cường giả Bất Lậu cảnh khác đến, ngược lại còn khó đối phó hơn.
Giữ lại một tên phế vật như vậy, có thể tranh thủ được thêm một ít thời gian.
Về phần để cho hắn mật báo tin tức chẳng qua chỉ kèm thêm mà thôi.
Cố Dương có máy mô phỏng, có thể suy diễn tương lai, mật báo tin tức hay không đều không quan trọng.
Hắn cầm lấy hai linh khí đã nhận được từ chỗ hai cường giả Pháp Lực cảnh của Thẩm gia, trực tiếp lựa chọn nạp giá trị.