Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 318: Hình như rất có đạo lý (2)




[Nạp năng lượng thành công, nhận được mười lăm điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại tám mươi ba.]

[Nạp năng lượng thành công, nhận được mười lăm điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại chín mươi tám.]

Một trận chiến này giết được hai kẻ địch, còn kiếm được tám mươi điểm năng lượng, thu hoạch không tệ.

Cố Dương không quay lại gặp Ô Hành Vân, hiện giờ hắn đang có một đống lớn phiền toái, tốt nhất là không nên liên lụy đến người khác.

Hắn vừa bay vừa mở hệ thống ra, quy củ cũ, mở một lần mô phỏng ra trước.

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là Pháp Lực nhị trọng, ngươi giết chết Thẩm Châu là Pháp Lực tam trọng, danh chấn thiên hạ.]

[Hai ngày sau, ngươi nhận được tin tức do Cẩm Phong truyền tới, lão tổ Thẩm gia là Thẩm Vận chuẩn bị tự mình truy sát ngươi.]

[Ngươi bảo Hi Hoàng đi đến Thiên Trụ sơn trước, ngươi đi tới La châu, vừa đến Sở gia thì Thẩm Vận đã đuổi kịp tới. Ngươi tìm được Sở Tích Nguyệt, mang theo nàng trốn đến Quỳnh Vũ sơn, mở đại môn của Quảng Hàn tiên cung ra.]

[Lão tổ Sở gia và Thẩm Vận cùng tiến vào Quảng Hàn tiên cung, tiến hành ba bên hỗn chiến cùng với yêu thú thủ vệ, cuối cùng Thẩm Vận là người sống sót. Ngươi đã chết trong hỗn chiến, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]

Thẩm Vận!

Quả nhiên, đánh nhỏ thì già sẽ đến.

Từ kết quả trận chiến có thể thấy được lão tổ Sở gia không phải là đối thủ của Thẩm Vận.

Trong truyền thuyết, trận chiến giữa lão tổ Sở gia và Tần Vũ năm đó, không chỉ Minh Nguyệt đao bị cướp đi, bản thân nàng còn bị thương rất nặng, chỉ sợ thực lực bị ảnh hưởng đến tương đối.

[Mô phỏng kết thúc…]

[…]

Cố Dương nhận thưởng xong rồi không mở mô phỏng ra nữa.

Đã biết kẻ địch sắp phải đối mặt là ai, hắn đại khái đã biết nên đối phó như thế nào rồi.

Không bao lâu, Cố Dương đã quay về chỗ cũ, tụ họp với Hi Hoàng.

Hắn không nói lời dông dài gì, nói thẳng: “Chúng ta về Thần Đô.”

……

Thần Đô.

Ở cuối đường lớn có một con lừa màu xanh đang chậm rãi đi đến, từng tiếng chuông thanh thúy vang lên.

Ngồi trên lưng con lừa là một nữ tử, mặc váy dài màu xanh biếc, trên mặt đeo mạng che mặt che nửa khuôn mặt, mang theo bên người một thanh trường kiếm.

Tuy rằng không nhìn rõ diện mạo, nhưng chỉ nhìn dáng người tuyệt đẹp vô hạn kia đã biết được đây là một vị tuyệt sắc.

Người đi trên đường đều bị nữ tử hấp dẫn, ào ào nhìn về phía nàng, không ít nam tử trên mặt đã hiện lên vẻ si mê.

Nữ tử áo xanh chỉ lộ đôi mắt và lông mày ra ngoài, chỉ thấy chân mày như núi xa, đôi mắt như thu thủy.

Nhưng trên vầng trán nàng lại bao phủ một tầng u oán không tan đi được.

Nàng ngẩng đầu, nhìn bức tường thành to lớn nhất trong thiên hạ này, tự nói: “Đây là Thần Đô?”

“Không sai, đây là Thần Đô.”

Bên cạnh có một giọng nói xen vào.

Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn tú đến gần trước mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: “Cô nương là lần đầu tiên tới Thần Đô hả, không biết vì tìm người thân hay tìm bạn vậy?”

Nữ tử không hề liếc mắt nhìn hắn, gót chân khẽ đung đưa, con lừa đã tăng thêm tốc độ, đi tới cửa thành.

Nam tử bị bẽ mặt, trên mặt không nén được giận nhưng vẫn không chịu buông tha, lại đuổi tới: “Cô nương, nhà tại hạ ở Thần Đô, vô cùng quen thuộc nơi này, có thể dẫn đường thay cho cô nương…”

“Không cần, ta tới tìm phu quân ta.” Nữ tử không hề quay đầu lại nói một câu.

Phu quân?

Nam tử biến sắc, nhưng dưới chân không hề dừng lại, còn định nói gì đó.

Đột nhiên, không biết hắn bị vấp phải cái gì, cắm đầu ngã xuống đất, ngã đến miệng gặm đất.

Bốn phía lập tức vang lên tiếng cười vang.

Cách đó không xa có một nam một nữ nhìn thấy cảnh tượng này.

Đột nhiên, nam tử kia biến sắc: “Thần Thông?”

Người này chính là Ô Hành Vân, còn nữ tử bên người hắn chính là Yên Văn Quân.

Còn vị sư phụ mà hắn vừa bái thì lại không thấy bóng dáng đâu.

Buổi sáng bọn họ đã tận mắt chứng kiến trận chiến Cố Dương giết chết hai vị cường giả Pháp Lực cảnh của Thẩm gia.

Sau đó lão giả đã mang theo bọn họ đuổi tới Thần Đô bằng tốc độ nhanh nhất. Đến ngoài thành thì hắn lại nói có việc phải làm, bỏ lại hai người họ rồi rời đi một mình.

Yên Văn Quân không khỏi thán phục: “Đại Chu xuất hiện một vị Thần Thông cảnh còn trẻ tuổi như vậy từ khi nào thế?”

Mười năm trước nàng đi du lịch thiên hạ, ba năm trước mới đột phá đến Thần Thông cảnh.

Với độ tuổi của nàng, có thể nói hoàn toàn xứng đáng là người đệ nhất trong thế hệ mới.

Đợi đến khi nàng vững chắc cảnh giới, vừa đi ra lại phát hiện thế giới này đã thay đổi đến khiến nàng không nhận ra được.

Đầu tiên là ra một Cố Dương.

Hiện giờ lại xuất hiện thêm một Thần Thông cảnh còn trẻ tuổi hơn.

Yên Văn Quân nhìn ra được, nữ tử mới vừa rồi còn trẻ hơn nàng ít nhất mười tuổi.

“Là nàng!”

Lúc này Ô Hành Vân cuối cùng đã nhận ra được nữ nhân kia là ai, vẻ mặt trở nên cực kỳ phức tạp.

Mới vừa rồi khi nhìn thấy bóng lưng nữ nhân kia, hắn đã cảm thấy khá quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là ai.

Mãi cho đến khi Yên Văn Quân nói như vậy, lập tức nhớ tới một tin đồn đã nghe được vào mấy ngày hôm trước nên đã đoán ra được luôn thân phận của nữ nhân này.

Yên Văn Quân thấy vẻ mặt hắn không được đúng lắ, hỏi: “Ngươi quen biết nàng sao?”

Đâu chỉ quen biết!

Ô Hành Vân nghĩ đến quan hệ phức tạp rắc rối với nữ nhân kia, trong chốc lát không biết nên bắt đầu từ đâu.

Phải nói như thế nào đây?

Nàng đã từng là kế mẫu của ta, sau này bỏ trốn theo hảo bằng hữu của ta sao?

Trước cửa Thiên Tâm võ quán đông nghịt người, vô cùng náo nhiệt.

Đúng ngày võ quán tuyển đồ đệ, lần này người đến báo danh không chỉ gấp mười lần trước kia.

Tin tức Trình Thiên Tâm đột phá đến nhất phẩm đã truyền khắp Thần Đô.

Xuất thân bình dân mà có thể trở thành nhất đại tông sư.

Quan trọng hơn là, khắp thiên hạ đều biết Trình Thiên Tâm là bằng hữu thân thiết với Cố Dương.

Vì vậy, vô số người ở Thần Đô đều muốn gia nhập Thiên Tâm võ quán, vì một danh ngạch, gần như cướp đến vỡ đầu chảy máu.

Đột nhiên, cửa võ quán vô cùng náo nhiệt trở nên vô cùng yên tĩnh.

Yên tĩnh giống như biết truyền nhiễm, chỉ chốc lát, trước cửa lớn đã yên lặng đến độ tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Keng keng keng…