Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 324: Dao Quang kiếm




Cuối cùng hắn cũng biết người ngoài cảm thấy thế nào khi nhìn thấy chân nguyên của hắn tăng lên.

“Những người khác nhận được linh bảo thì trực tiếp tăng cấp, còn ta có được linh bảo thì còn phải tốn biết bao lần mô phỏng, mất nhiều năm luyện thành công pháp mới có thể nắm nó trong tay. Đúng thật là, đãi ngộ này chênh lệch quá lớn.”

Hắn không khỏi thở dài.

Diệp Lăng Ba nhận được năng lượng từ Dao Quang kiếm, tu vi tăng vọt, chớp mắt đã là Nhất Phẩm đỉnh phong.

Sau đó, nàng trực tiếp tiến vào Thần thông cảnh.

Trở thành Kim Thân!

Mọi thứ trở lại bình lặng.

Diệp Lăng Ba mở mắt ra, trong mắt mang theo một chút vui mừng, nói: “Cảm ơn ngươi, nếu ngươi không loại bỏ lão quái Nguyên Anh kỳ kia, ít nhất ta phải đến Bất Lậu cảnh này mới có thể lấy Dao Quang kiếm này về.”

“Lần này, giúp ta tiết kiệm được hai năm khổ luyện. Hơn nữa…” Nói đến đây, nàng lại dừng lại.

Cố Dương biết nàng muốn nói gì, bèn nở nụ cười: “Có thứ này, ngươi không cần ta giúp chuyển hóa sức mạnh Tiên Nguyên.”

Sức mạnh Tiên Nguyên trong cơ thể Diệp Lăng Ba là loại sức mạnh cấp cao hơn so với pháp lực.

Nàng muốn tìm hắn làm đạo lữ là vì coi trọng cơ thể Thiên Tiên của hắn, có thể chuyển hóa sức mạnh Tiên Nguyên thành khí Thiên Tiên để tu hành cùng nàng.

Dao Quang kiếm là một linh bảo, nó cũng có thể làm được chức năng này, hơn nữa hiệu quả càng cao.

Bây giờ, có vẻ như tin đồn rằng nàng là Thượng Cổ đại năng truyền thế là sự thật.

Thanh Dao Quang kiếm này không cần phải tế luyện đã nhận nàng là chủ nhân.

Chỉ có một khả năng, nàng vốn là chủ nhân của nó.

Hơn nữa, kiếp trước của nàng có quan hệ mật thiết với Thủy Nguyệt động thiên này.

Lần trước, bọn họ đã bị bốn vị cường giả Nguyên Anh kỳ truy đuổi, có một người nào đó đã đến giải cứu họ.

Giờ đây, tất cả linh bảo mà nàng sử dụng trước khi chuyển thế lại được tìm thấy ở đây.

Có lẽ, chiếc Ất Mộc thần đỉnh đó cũng là của nàng.

Nhưng khi linh bảo vật này đã nằm trong tay hắn thì không có lý do gì để hắn nhả ra, coi như là phí vất vả của hắn.

……

Ngay khi Cố Dương và Diệp lăng Ba đi ra ngoài, thiếu niên mặt vàng lại dùng đại lễ chào họ.

Hắn cười nói: “Lần trước không gặp được, ngược lại tên tiểu tử ngươi gặp được may mắn, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã có tu vi như vậy.”

“Vẫn phải cảm tạ tiền bối đã có ý tốt đưa sách vào ngày hôm đó. Nếu không nhờ cuốn sách mà tiền bối tặng thì giờ vãn bối vẫn chỉ là tiểu tử ngây ngô không biết gì. Trong lòng vãn bối luôn coi tiền bối như sư phụ.”

“Đừng, ta không có ý định thu nhận đồ đệ.” Cố Dương nhìn thấu bản tính láu cá của tên tiểu tử này, bèn lập tức cự tuyệt.

Hắn vẫn thích những đồ đệ như Trương Tiểu Hải và Phùng Thiên Tứ hơn.

Hoàng Vĩnh Khang bị từ chối nhưng không hề khó chịu, nói: “Ngoài tấm thân này của vãn bối thì không biết phải trả ơn tiền bối như thế nào. Nếu có việc gì cần thì tiền bối cứ lên tiếng.”

Cố Dương vốn muốn đuổi hắn đi, nhưng trong lòng lại động, bèn nói: “Ngươi quen lục phái tà đạo sao?”

“Quá quen, lục phái tà đạo đó ta đều từng tới chào hỏi.”

“Khoảng cách gần nhất là phái nào?”

“Vong Ưu sơn, cách nơi này hơn hai nghìn dặm.”

“Nói cho ta biết, Vong Ưu sơn có nhân vật gì?”

Hoàng Vĩnh Khang nghe vậy thì phấn khích nói: “Tiền bối muốn tới gây rắc rối cho Vong Ưu sơn đúng không, vậy quá tốt rồi. Đệ tử Vong Ưu sơn không việc xấu nào không làm, lạm sát người vô tội.”

“Vì luyện chế ma khí, thậm chí đã tàn sát cả thành, giết hàng chục nghìn người, còn thu thập vô số oan hồn vào trong Vạn Hồn phiên, vĩnh viễn không siêu sinh.”

“Những kẻ được gọi là chính đạo đó không muốn chọc giận đại địch là Vong Ưu lão tổ kia, bèn mặc hắn làm điều ác.”

“Vong Ưu lão tổ đó là một trong những tông sư tà đạo có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, cực kỳ khó đối phó.”

“Dưới trướng hắn có tám đại đệ tử, đại đệ tử là Nguyên Anh sơ kỳ, bảy đệ tử còn lại đều là Kim Đan kỳ, còn lại đều là đám vô danh tiểu tốt.”

Hai vị Bất Lậu cảnh và bảy vị Pháp Lực cảnh.

Thực lực này ở Đại Chu có thể xếp vào hàng hàng đầu trong chín danh gia vọng tộc và sáu phái lớn trên thiên hạ.

Lần này Cố Dương đến Thủy Nguyệt động thiên để thu hoạch đủ năng lượng trong thời gian ngắn nhất có thể.

Tán tu phân tán quá rộng, muốn xuống tay thì đương nhiên những môn phái đó khá tốt.

Thực lực của tứ đại danh môn, giống như Cổ Giang kiếm phái, có thể tùy ý xuất động bốn vị Nguyên Anh bất cứ lúc nào, không thể trêu vào.

Sau đó hắn để ý tới sáu phái tà đạo, sáu phái này đương nhiên không thua kém gì tứ đại danh môn.

Hơn nữa, theo những gì hắn biết được lần trước, tà đạo lục phái là tà đạo, giết bọn họ sẽ không mang lại gánh nặng nào trong lòng.

Xem ra hiện tại cũng không dễ chọc.

Đặc biệt là vị Vong Ưu lão tổ, đại cao thủ của Nguyên Anh hậu kỳ, chắc chắn đánh không lại.

Nhưng mà Cố Dương cũng chẳng hủy diệt môn phái trong Vong Ưu sơn, đánh một phen rồi chạy là được.

Sau khi hắn đã hạ quyết tâm, nói với thiếu niên mặt vàng: “Ngươi dẫn đường cho ta đi!”

Nhất thời, Hoàng Vĩnh Khang vui vẻ hớn hở: “Có thể cống hiến vì tiền bối, bản thân ta cầu còn không được.”

Hắn và Vong Ưu sơn có khúc mắc, nghe nói vị tiền bối có thực lực vô cùng mạnh mẽ này tới Vong Ưu sơn kiếm chuyện, cho dù tự mang lương khô cũng phải đi cùng.

Hoàng Vĩnh Khang về nhà một chuyến, nếu đã muốn đi, đương nhiên phải nói với phụ mẫu một tiếng.

Nếu lại đột nhiên mất tích thì phụ mẫu hắn lo chết mất.

Cố Dương cũng nhân cơ hội này hỏi Diệp Lăng Ba: “Ngươi thực sự là Thượng Cổ tiên nhân chuyển thế sao?”

Bây giờ bọn họ là đạo lữ, đương nhiên hắn có tư cách hỏi một tiếng.

Diệp Lăng Ba lắc đầu nói: “Ta cũng không biết có tính không, nhưng khi nãy nhìn thấy Ất Mộc thần đỉnh, thực sự ta đột nhiên nghĩ ra sự tồn tại của Dao Quang kiếm.”

“Vậy ngươi có còn ký ức khác nào về kiếp trước không?”

“Không.”

Cố Dương nghĩ đến việc ở cùng với Sở Tích Nguyệt trong Quảng Hàn tiên cung trong mô phỏng trước, cảm thấy có chút lo lắng. Liệu rằng Diệp Lăng Ba có như vậy không, sau khi thức tỉnh ký ức của kiếp trước, lật mặt không nhận người.

Hắn không hỏi nữa, lại mở hệ thống ra, khởi động một lần mô phỏng khác.

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là Pháp Lực nhị trọng, giết chết Pháp Lực tam trọng Thẩm Châu, danh chấn thiên hạ.]