Bọn họ đã đi tới sát bên cạnh rồi, tên gia hỏa kia lại không hề phát hiện ra, quá vô dụng rồi.
Trong khoảng cách gần, thân thể yếu ớt của tu sĩ kia thì giết thoải mái giống như võ giả Phàm cảnh.
Cố Dương lột sạch đổ trên thi thể, giỏi đấy, lại có đến ba món linh khí, năm món pháp khí, tất cả đều là mấy loại pháp khí bàng môn tà đạo, chuyên để chơi khăm người khác.
Hắn nạp luôn giá trị, nhận được ba mươi điểm năng lượng, số dư đạt đến năm mươi tám.
“Nơi đây quả nhiên là một kho báu.”
Giết chết vị tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, còn nhận được đến bốn mươi điểm năng lượng.
Nếu đổi lại ở Hoàng Tuyền động thiên và Kim Đình động thiên thì không thể nào có được tiền lời cao đến như vậy đâu.
Hoàng Tuyền động thiên, xử lý một quỷ vật Pháp Lực cảnh chỉ được có năm điểm năng lượng.
Kim Đình động thiên thì có thể nhận được đến mười điểm, nhưng ở nơi đó vốn không hề có pháp khí gì cả.
Cố Dương hỏi nữ tử kia: “Pháp bảo gia truyền của ngươi giấu ở đâu?”
Khương Sở Nhi thấy Nghiêm Dực nổ tung đầu, trong lòng vừa cảm thấy sảng khoái lại vừa cảm thấy khiếp sợ.
Vừa giơ tay nhấc chân đã giết một tu sĩ Kim Đan kỳ, chẳng lẽ vị trước mắt đây là một Nguyên Anh lão quái sao?
Tuy rằng vị thanh niên trước mắt này chỉ biểu hiện ra tu vi là Kim Đan kỳ, nhưng nàng biết, Nguyên Anh lão quái thường có điểm cổ quái của riêng mình, che giấu tu vi bản thân không hề có gì khó khăn.
Trong lòng Khương Sở Nhi lại mừng thầm, có một vị Nguyên Anh lão quái đi tìm Vong Ưu lão tổ gây phiền toái, đó là chuyện cực tốt.
Vong Ưu lão tặc cực kỳ gian xảo, làm việc cực kỳ cẩn thận khéo đưa đẩy, chưa bao giờ đắc tội danh môn đại phái, chỉ xuống tay với người và thế lực không có bối cảnh.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có thể tiêu dao mấy trăm năm.
Thực lực bản thân hắn rất mạnh, là tông sư tả đạo tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù Nguyên Anh lão quái bình thường không ưa hắn, nhưng cũng không muốn đắc tội với hắn.
Hiện giờ cuối cùng có một cường giả Nguyên Anh dám gây sự với Vong Ưu sơn, nàng tất nhiên vui mừng rồi.
Nếu như nhờ món pháp bảo kia mà có thể khiến cho bọn họ kết thù không đội trời chung, vậy mới càng tốt.
Với tư chất của nàng, cho dù được một món pháp bảo mà muốn báo thù thì đều là hy vọng xa vời.
Chuyện mới vừa rồi đã khiến cho nàng dứt bỏ hoàn toàn ý tưởng dựa vào bản thân để báo thù.
Bất cứ một đệ tử nào của Vong Ưu lão tặc đều có thể khiến cho nàng muốn sống không được, muốn chết không xong.
Khương Sở Nhi nói: “Ở trong một khe núi nào đó, có một hồ nước, thứ kia ở ngay dưới đáy hồ.”
“Không dối gạt tiền bối, món pháp bảo kia là do tổ tiên đoạt được trong lúc vô ý, không có uy lực gì, nhưng trong đó có một môn công pháp. Tiền bối được món pháp bảo kia, có thể cho vãn bối một phần công pháp ở trong đó không?”
Khi nàng đưa ra yêu cầu này, trong lòng vô cùng bất an, gần như kiên trì nói ra.
Khương gia đã từng nở mày nở mặt, mặc dù tổ tiên chưa tới Nguyên Anh cảnh, nhưng đã là Kim Đan hậu kỳ, coi như là cường giả một phương.
Sau này vị tổ tiên kia mất tích, môn công pháp kia cũng bị mất tích, Khương gia nhanh chóng xuống dốc.
Quan trọng nhất với nàng vẫn là môn công pháp.
Cố Dương một tiếng đáp ứng: “Được.”
Yêu cầu này không hề quá mức.
“Đa tạ tiền bối.”
Khương Sở Nhi cực kỳ cảm kích, vội vàng quỳ xuống bái tạ.
…
……
Một nơi nào đó trong Vong Ưu sơn, một nam một nữ đang đứng cạnh khe núi.
“Tiểu sư đệ đừng uổng phí sức lực nữa, năm đó gia gia gần như đã lật tung Vong Ưu sơn mấy lần đều không tìm được món pháp bảo kia của Khương gia. Nếu thật sự có một món pháp bảo như vậy, nào đến lượt ngươi chứ?”
Một nữ tử áo đỏ ngồi trên một tảng đá lớn bên hồ, trên đầu che một tấm lụa đỏ tung bay che khuất ánh mặt trời, hai chân nhúng vào trong hồ nước mát mẻ, vừa giễu cợt nam tử bên cạnh.
Nàng là thân tôn nữ của Vong Ưu lão tổ, tên là Hồng Cẩm, xếp thứ ba.
Bên trong sơn cốc có một nam tử áo đen khác, đang cẩn thận tìm kiếm thứ gì đó, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.
Hắn chính là đệ tử nhỏ nhất của Vong Ưu lão tổ, tên là Đới Tử Sơ.
Hắn coi như không nghe thấy lời Hồng Cẩm nói, tìm kiếm cả khe núi mấy lần nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Hồng Cẩm nghịch nước hồi lâu, thấy hắn vẫn giống như đầu gỗ, không hề hiểu phong tình, nên xoay người lại, dùng giọng nói câu người nói: “Tiểu sư đệ, ngươi không thấy nóng sao?”
Đới Tử Sơ lại không hề ngẩng đầu lên: “Sư tỷ, món đồ này thật sự quan trọng với ta, thừa dịp khi sư tôn không có ở đây mới có thể ra sau núi tìm kiếm. Đợi khi tìm được món đồ này rồi, ta nhất định sẽ đền bù cho sư tỷ.”
Hồng Cẩm bị mất hứng, tâm tình rất tệ, tức giận: “Ngươi cũng không nghĩ xem, nếu như họ Khương kia thật sự có pháp bảo, sao lại không mang theo trên người chứ? Lúc đó, nếu như hắn có pháp bảo trong người, gia gia làm sao có thể giết hắn được?”
Đới Tử Sơ không tranh luận với nàng, chỉ có hắn biết, Khương gia thật sự có một món pháp bảo như vậy.
Bởi vì tằng tổ phụ của hắn vốn là tôi tớ của Khương gia, đã từng nhìn thấy món pháp bảo kia.
Thậm chí tằng tổ phụ của hắn còn biết được, món pháp bảo kia được giấu ở nơi nào đó sau núi.
Năm đó khi Vong Ưu lão tổ diệt môn Khương gia, vị tổ tiên kia vừa vặn về quê thăm người thân, do đó tránh được một kiếp. Trước khi chết đã truyền bí mật này xuống.
Mãi cho đến một thế hệ Đới Tử Sơn rốt cuộc mới có tư chất tu luyện. Hắn trăm phương nghìn kế bái vào Vong Ưu sơn, vì tìm kiếm món pháp bảo kia.
Sau này một lần trùng hợp đã kết bạn với Hồng Cẩm tôn nữ của Vong Ưu lão tổ, từ trong miệng nàng biết được một bí mật.
Hóa ra vị lão tổ Khương gia thật sự bị Vong Ưu lão tổ giết chết.
Vong Ưu lão tổ giết cả nhà Khương gia, chiếm cứ nơi này làm sơn môn, cũng vì món pháp bảo kia của Khương gia.
Có thể khiến cho vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ để tâm như vậy, có thể biết được giá trị của món pháp bảo kia.
Mấy ngày này Đới Tử Sơ đã tìm kiếm sau núi mấy lần, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.