“Rốt cuộc được giấu ở đâu?”
Hắn đứng bên hồ, trong tay cầm một la bàn, kim đồng hồ trên la bàn vẫn không động, vậy có ý nghĩa rằng gần đây không hề tồn tại cấm chế nào.
La bàn này là một món pháp khí, chuyên dùng để thăm dò pháp trận và cấm chế, cho dù trận pháp giấu kín đến cỡ nào đều không thể gạt được nó.
Có một vài cấm chế giấu kín có thể giấu giếm được thần thức của Nguyên Anh tu sĩ, nhưng không cách nào tránh thoát được la bàn thăm dò.
Nhưng mà hắn đã đi khắp khe núi này rồi, ngay cả vách núi đều không bỏ qua.
Nhưng lại không thu hoạch được gì cả.
Dựa theo di ngôn của tằng tổ phụ hắn, vùng hồ nước này là chỗ có khả năng cất giấu món linh bảo đó nhất.
Rốt cuộc đã sót mất chỗ nào rồi?
Đới Tử Sơ nhìn hồ nước trước mắt, kim đồng hồ của la bàn vẫn không hề động, có ý nghĩa rằng ở dưới nước này cũng không tồn tại cấm chế.
Đang hết lòng suy nghĩ, đột nhiên một tia chớp lóe lên trong đầu hắn.
Chẳng lẽ là…
Hắn thu hồi la bàn, gỡ một cái túi từ bên hông, đổ một con cá toàn thân màu đỏ tươi xuống.
Con cá này rơi vào trong nước rồi nhanh chóng khuấy lên từng trận lốc xoáy.
Sau nửa canh giờ, con cá nhảy lên vào trong tay hắn, phun một ấn tỉ bằng ngọc từ trong miệng ra.
“Tìm được rồi!”
Trong lòng Đới Tử Sơ mừng rỡ như điên.
Khương gia lại ném món pháp bảo này vào thẳng trong nước, không hề thiết lập cấm chế gì. Như vậy ngược lại khiến Vong Ưu lão tổ không cách nào tìm ra được.
Thời gian không phụ người có lòng.
Nhiều năm như vậy, hắn khổ tâm tốn sức gia nhập vào Vong Ưu sơn, hao hết tâm tư dụ dỗ Hồng Cẩm, cuối cùng chiếm được món pháp bảo tha thiết ước mơ này.
Theo vị tằng tổ phụ đã qua đời kia nói, vị tổ tiên của Khương gia mặc dù chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, nhưng thực lực lại cực kỳ cường đại, không hề kém hơn Nguyên Anh kỳ. Nhưng bình thường luôn làm việc khiêm tốn, hiếm có ai biết được.
Sở dĩ hắn có được thực lực cường đại như thế chính là bởi vì môn công pháp được cất giấu trong món pháp bảo này.
Đới Tử Sơ gấp gáp dán ấn tỉ này lên trên mi tâm, định dùng thần niệm đọc được công pháp trong đó.
Nhưng mà thần niệm đưa ra lại giống như trâu đất xuống biển, không hề phản ứng lại.
“Sao lại không được?”
Hắn lại thử rót pháp lực vào, dùng vài loại thu bảo quyết, vẫn không hề có bất cứ phản ứng gì.
Cuối cùng, thậm chí hắn còn dùng cả phương pháp nhỏ máu nhận chủ, vẫn không được.
Ấn tỉ kia giống như một vật chết vậy.
Sao có thể như vậy chứ?
Tâm tình Đới Tử Sơ thoáng bùng nổ.
Hắn hao hết trăm đắng nghìn cay mới lấy được pháp bảo, nhưng lại không cách nào nhận được công pháp bên trong đó, thậm chí không cách nào tế luyện được.
“Lại thật sự có pháp bảo.”
Hồng Cẩm ở bên cạnh cũng sửng sốt, lấy ánh mắt của nàng, tất nhiên có thể nhìn ra được khối ấn tỉ này không bình thường, đúng là pháp bảo không thể nghi ngờ.
“Để ta thử xem.”
Nàng cầm lấy khối ấn tỉ kia, thử vài cách đều không thể khiến nó sinh ra bất cứ phản ứng gì.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói truyền đến: “Vô dụng thôi!”
Hai người kinh hãi không nhỏ.
Lấy tu vi của bọn họ, có người vào khe núi mà lại không hề phát hiện ra.
Mặc dù lực chú ý của bọn họ đều đặt trên pháp bảo, nhưng có thể giấu giếm được cảm giác của bọn họ, tuyệt đối là một cường giả đáng sợ.
Phản ứng của hai người đều cực kỳ nhanh, tế ra linh khí của mình trước tiên.
Nhưng nhanh chóng, bọn họ sợ hãi mà phát hiện, bản thân lại không hề động được, ngay cả pháp lực trong thân thể đều không sử dụng được.
Nguyên Anh?
Trong lòng hai người sợ hãi đến cực điểm, có thể trong im hơi lặng tiếng giam cầm thân thể và pháp lực của bọn họ, chỉ có cường giả Nguyên Anh kỳ.
Chỉ thấy một hàng bốn người đang đi đến trước mặt bọn họ.
Hồng Cẩm lắp bắp nói: “Vãn bối Hồng… Cẩm… Gia tổ Vong Ưu lão tổ…”
Thanh niên đứng đầu lại không để ý đến nàng, tay khẽ vẫy, đã hút khối ấn tỉ kia tới.
Một nữ tử trong đó nói: “Tiền bối, đây là món pháp bảo theo lời vãn bối.”
Bốn người này chính là đám người Cố Dương.
Đều nói tới sớm còn không bằng tới vừa lúc. Khi bọn họ đuổi tới vừa vặn nhìn thấy món pháp bảo kia ở trong tay hai người này.
“Thứ đồ này sao lại ở đây chứ?”
Cố Dương cảm thấy khó có thể tin được, ấn tỉ này chính là một trong mấy khối Cửu Châu ấn.
Hắn không ngờ rằng nổi, pháp bảo theo lời Khương Sở Nhi thế mà lại sẽ là Cửu Châu ấn.
Chuyện này quá lạ lùng đi.
Hắn quay đầu nhìn Khương Sở Nhi: “Tổ tiên nhà ngươi làm sao lại có được vật này vậy?”
“Vãn bối không biết.” Khương Sở Nhi lắc đầu nói, khi tổ tiên mất tích, nàng còn chưa sinh ra đâu, nào biết được chuyện này chứ.
Cố Dương tò mò hơn chính là tổ tiên của nàng nhận được truyền thừa trong đó như thế nào vậy.
Chẳng lẽ nhà nàng là huyết mạch của Hạ đế sao?
Đây là khối Cửu Châu ấn thứ sáu mà Cố Dương lấy được, nếu khối của lão Cao có thể đến tay, thì sẽ có bảy khối.
Còn có hai khối chưa rõ tung tích.
Cố Dương tu luyện “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” càng sâu thì lại càng thấy được vị Hạ đế kia không hề đơn giản.
Hắn có máy mô phỏng trong tay, có thể không ngừng gian lận, tốn thời gian lâu như vậy chỉ mới tu luyện ra được hai hóa thân. Không biết đến khi nào mới có thể tập hợp đầy đủ chín đại hóa thân đây.
Cũng không biết Hạ đế tu luyện như thế nào.
Hắn thu hồi khối Cửu Châu ấn kia, nhìn sang hai tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ vừa liếc mắt đã nhìn ra được hai người này tạo ra sát nghiệt tuyệt đối không phải nhỏ, sát khí trên người cuồn cuộn lên.
Tuy rằng kém vị mới vừa rồi, nhưng đều chết chưa hết tội.
Người trong tả đạo này thật sự đều không khác gì ma đầu ở trong mắt người bình thường. Luyện chế pháp khí, hở ra lại giết người, trước khi giết chết còn tra tấn đủ kiểu để lấy được oan hồn, âm khí các kiểu.
Cố Dương đã gặp phải ba vị Kim Đan kỳ, trên tay mỗi người đều có ít nhất mấy trăm thậm chí mấy ngàn mạng người.
Quả thật khiến người ta giận sôi.