So ra, người trong chính đạo ví dụ như Cổ Giang kiếm phái, tuy rằng làm việc bá đạo chút, không quan tâm đến võ đức, nhưng ít nhất sẽ không lạm sát người vô tội.
Cố Dương nhìn đôi nam nữ trước mắt, trong mắt không hề có chút độ ấm nào, nói: “Hai vị, các ngươi có thể gọi người.”
Lúc này Hồng Cẩm và Đới Tử Sơ đột nhiên phát hiện ra mình có thể động.
Vèo!
Hồng Cẩm lập tức hóa thành một đường cầu vồng bay nhanh mà đi, kiếm khí xông lên tận trời, lại tế ra một món pháp bảo.
Cố Dương hơi kinh ngạc, xem ra trong tay Vong Ưu lão tổ thật sự có không ít thứ tốt, lại có thể cho tôn nữ này một món pháp bảo.
Ngay cả đệ tử chân truyền của Cổ Dương kiếm phái kia còn không có pháp bảo đâu.
Chỗ mi tâm của hắn bay ra một bóng dáng màu đỏ, đuổi theo Hồng Cẩm.
Bên kia, Đới Tử Sơ giơ tay nổ ra một vầng sáng chói mắt ngay trên bầu trời. Vẻ mặt của hắn hơi dữ tợn.
Hắn tự biết ở trước mặt một vị cường giả như vậy thì tuyệt đối không thể chạy thoát được. Hắn lại không giống như Hồng Cẩm, có được pháp bảo trong người.
Đã nhìn ra vị cường giả trước mắt này định thừa dịp sư tôn không có ở đây, một lưới bắt hết cả Vong Ưu sơn. Vì thế nên hắn không hề do dự phát ra tín hiệu cầu cứu.
Vì sao chỉ có một mình hắn chết chứ?
Muốn chết, vậy mọi người cùng chết đi!
Đới Tử Sơ phát tín hiệu cầu cứu xong, tế ra linh khí bản mạng, liều mạng tấn công kẻ địch.
…
……
Toàn bộ Vong Ưu sơn đều có thể nhìn thấy được tín hiệu bắn lên ở sau núi.
Lập tức có bốn độn quang bay ra sau núi, bốn người này chính là bốn đệ tử của Vong Ưu lão nhân.
Dẫn đầu là đại đệ tử Viên Châu, từ rất xa đã nhìn thấy sau núi đánh đến náo nhiệt: “Dám đến Vong Ưu sơn giương oai, thật sự không biết sống chết.”
Ở trong cảm ứng của hắn, người đến chỉ là một Kim Đan kỳ thôi, nhưng thực lực không tầm thường, có thể chặn được tam sư muội và tiểu sư đệ liên thủ.
Nhưng mà thực lực như vậy lại dám đến Vong Ưu sơn gây chuyện, không hề để hắn vào trong mắt rồi.
Viên Châu người còn chưa tới, nhưng pháp bảo đã thả ra ngoài trước.
Đó là một thanh mộc côn, toàn thân tối đen, khói độc vờn quanh, thoạt nhìn là một món pháp bảo cực kỳ âm độc.
“Các ngươi cuối cùng đã đến rồi.”
Đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy vui sướng vang lên.
Giọng điệu kia giống như đã chờ mong từ lâu.
Không biết vì sao trong lòng Viên Châu hơi hồi hộp, có một dự cảm cực kỳ không ổn.
Ba vị sư đệ theo sát phía sau, độn quang đều khựng lại, đều cảm thấy không đúng.
Có thể bộc lộ tài năng trong môn phái ngư ông lẫn lộn như Vong Ưu sơn, trở thành đệ tử của Vong Ưu lão tổ thì đều là nhân vật cực kỳ thông minh.
Nếu người không đủ thông minh, cho dù thiên phú cao tới đây thì đều sớm bị gài bẫy.
Bọn họ có trực giác trên mức bình thường đối với nguy hiểm. Phát hiện không đúng sẽ chuẩn bị chuồn đi.
Nhưng mà đã muộn rồi!
Một bóng dáng màu vàng to lớn đánh về phía ba người sau cùng, vừa nhào tới đã nhảy đến trước mặt bọn họ.
Yêu thú?
Phản ứng của ba vị tu sĩ Kim Đan kỳ cực nhanh, gần như đồng thời tế ra linh khí.
Một đao, một tấm phướn và một lá cờ.
Ba món linh khí đồng thời bay về phía con yêu thú kia.
Trong tiếng vang phập phập, ba món linh khí thật sự đánh trúng con yêu thú kia.
Trên mặt ba người đều vui vẻ, đối mặt với linh khí của bọn họ lại không tránh không né, nó không chết cũng bị thương nặng.
Pháp khí trên Vong Ưu sơn am hiểu nhất là pháp khí và thân thể dơ bẩn, lỡ bị dính vào một chút thì không chết cũng bị lột da.
Nháy mắt tiếp theo nụ cười trên mặt ba người đều đã cứng lại rồi.
Ba món linh khí kia thế mà lại bị bắn thẳng ra ngoài, chỉ để lại ba dấu ấn màu đen ở trên thân con yêu thú kia.
Sao có thể chứ?
Bọn họ đang hoảng sợ, một bàn tay to đã chộp tới, nháy mắt chụp bọn họ thành thịt nát.
Đáng tiếc thay cho ba vị tà tu tung hoành nhiều năm ở Thủy Nguyệt động thiên, đã u mê hồ đồ dâng tính mạng đi như vậy.
…
Bên kia, đầu của Đới Tử Sơ đã nổ tung, còn đi trước ba vị sư huynh kia một bước.
Cố Dương giữ hắn lại là vì hấp dẫn cứu binh đến, đây gọi là vây điểm đánh tiếp viện, trí tuệ binh pháp cổ đại đấy.
Đệ tử còn lại quả nhiên bị mắc mưu.
Đệ tử của Vong Ưu sơn chỉ có một người không đến.
Một lần này hắn đã tiêu diệt bốn tên.
[Nhận được mười điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là sáu mươi tám điểm.]
[Nhận được hai mươi điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là tám mươi tám điểm.]
[Nhận được hai mươi điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là một trăm lẻ tám điểm.]
[Nhận được ba mươi điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là một trăm ba mươi tám điểm.]
Bốn nhắc nhở liên tiếp hiện lên, lập tức khiến số dư của hắn một lần nữa quay về một trăm điểm.
Hiện giờ chỉ có đại đệ tử của Vong Ưu lão tổ khó giải quyết nhất, người này có tu vi Bất Lậu cảnh, tuyệt đối không thể coi thường.
Cố Dương thấy vũ khí mà đối phương sử dụng lại là một món pháp khí thì biết vì sao trong mô phỏng mình lại bị thương rồi.
Bất Lậu cảnh, lại còn cộng thêm một món pháp bảo bản mạng, không hề dễ giết dc.
Sau khi có pháp bảo thì tu sĩ sẽ bù được nhược điểm lớn nhất. Dưới tình huống cận chiến, có pháp bảo hộ thể thì sẽ không dễ dàng bị võ giả tập kích.
Một trận này so đấu chính là thực lực cứng rắn chứ không phải kỹ xảo.
Cố Dương tay cầm Phượng Vũ đao, người đao hợp nhất, chém bay mộc côn màu đen kia, giết về phía đối phương.
…
Viên Châu thấy bốn vị sư đệ lập tức mất mạng, mặc dù kinh hãi nhưng không loạn, ngay sau đó nhìn thấy đối phương một đao bổ pháp bảo của mình ra, khói độc này lại chắn ngoài thân.
Hắn đã biết cuộc đời gặp phải kẻ địch mạnh chưa từng thấy.
Pháp bảo này do hắn ngẫu nhiên có được, có thể nói đơn sơ, vốn chỉ có thể dùng để nện người khác.
Hắn tốn hai trăm năm thời gian, lấy vật độc nhất khắp thiên hạ mới luyện thành một cây độc côn. Chuyên dùng để phá pháp lực và nguyên thần của người khác.
Lúc này, thấy pháp lực của đối phương không hề sợ độc trên mặt độc côn, pháp bảo vẫn luôn làm việc thuận lợi lại lần đầu tiên ăn thiệt, khiến hắn cảnh giác hơn.