Sau đó, Viên Châu thấy thanh niên kia thế mà lại nhào thẳng về phía hắn, nào đã từng nhìn thấy đấu pháp này đâu, theo bản năng định kéo xa khoảng cách.
Nhất thời, hai người triển khai một vòng truy đuổi trên Vong Ưu sơn, một đuổi một chạy.
…
Khương Sở Nhi và Hoàng Vĩnh Khang ở bên cạnh nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Một tu sĩ thoạt nhìn chỉ có Kim Đan kỳ nhưng thế mà lại đuổi theo đánh một vị Nguyên Anh lão quái.
Chuyện này quá bạo lực đi.
Bên cạnh, Diệp Lăng Ba thu hồi tất cả pháp khí do bốn thi thể lưu lại, nàng thấy Cố Dương thật sự cần mấy thứ này.
Lực chú ý của Hoàng Vĩnh Khang nhất thời bị hấp dẫn tới, nhìn ngứa tay, pháp khí ở ngay trước mắt nhưng lại không thể cướp đi, thật sự quá khó tiếp nhận được.
Nhưng khi ánh mắt của hắn vô ý đụng chạm với Diệp Lăng Ba thì trong lòng lộp bộp.
Không biết vì sao, tu vi của hai người rõ ràng giống nhau, nhưng hắn lại sinh ra một cảm giác sợ hãi với nữ nhân này.
Lúc này, con cự viên kia gầm lên một tiếng, gia nhập vào trận chiến.
Viên Châu lấy một địch hai, nhất thời đỡ trái hở phải.
Con cự viên màu vàng kia lại cũng không hề sợ độc tố trên độc côn, bản lĩnh lớn nhất của hắn đã mất đi tác dụng, thoáng chốc bị áp chế khắp nơi.
Trong lòng hắn bực tức tới cực điểm, rõ ràng có bản lĩnh một thân nhưng dưới áp chế của một người một thú lại gần như không thở nổi, vốn không cách nào thi triển ra được thực lực của mình.
Chủ yếu nhất là đây là lần đầu tiên hắn gặp phải đấu pháp đánh cận thân như này, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào thoát khỏi đối phương được.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu đỏ bay sang bên này, há mồm phun ra một ngụm lửa, hoàn toàn bao trùm lấy hắn.
Tiếng đôm đốp vang lên, vài lá chắn bảo vệ trên người Viên Châu đã lập tức vỡ tan, hắn sợ đến mức mất hồn mất vía, vội vàng thu hồi pháp bảo vào trong người, bảo vệ Nguyên Anh.
Ngay sau đó một đường đao phong xẹt qua cổ hắn, chém đầu hắn xuống.
Đáng thương thay cho hắn nhân vật đường đường là một vị đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vừa dậm chân một cái ở Thủy Nguyệt động thiên, mặt đất đều run rẩy, dưới đấu pháp kiểu lưu manh như vậy đã bị hủy thân thể.
Chỉ thấy trên thiên linh cái có một tiểu nhân béo ụt ịt ôm một cây gậy màu đen đang hốt hoảng bỏ chạy.
“Ở phía đó.”
Ngoài ngàn dặm, trên bầu trời có một lão giả áo xanh dừng lại, lấy một la bàn ra, nhanh chóng đã định vị được vị trí của mục tiêu, lại hóa thành một đường cầu vồng, bay về phía đó.
Lão giả chính là Tịch Hàn sơn chủ của Cổ Giang kiếm phái.
Ngày đó thân tôn tử Lý Thượng của hắn bị người giết chết ở Bất Quy sơn.
Tôn tử này là người duy nhất trong gia tộc có hy vọng kế thừa y bát của hắn, người còn lại đều không được. Kết quả bị người giết chết, có thể nghĩ đến hắn sẽ phẫn nộ muốn điên đến cỡ nào.
Hắn để lại một đường thuật pháp ở trên người tôn tử kia, nếu như có ai giết hắn, hung thủ sẽ bị nguyền rủa.
Nguyền rủa kia cực kỳ nhỏ, nhưng lại có thể giữ được thời gian rất lâu.
Chỉ cần nguyền rủa kia còn đó thì cho dù chạy đến chân trời góc bể, Tịch Hàn sơn chủ đều có thể tìm được người.
Ai ngờ người nọ lại có thể hóa thành phượng hoàng, không đợi hắn đến gần đã bay đi mất, ngay cả hắn đều không đuổi kịp.
Sau này hắn dựa vào vài nhân tình, mời ba vị đồng môn cùng truy sát người kia.
Kết quả vị kia của Thủy Nguyệt tông ra tay cứu người mất, từ sau đó người kia đã biến mất. Ngay cả la bàn trong tay hắn đều không tìm thấy được bóng dáng.
Giống như đã không còn ở thế giới này.
Mãi cho đến ngày hôm qua Tịch Hàn sơn chủ phát sinh cảm ứng, lại một lần nữa phát hiện ra bóng dáng của tặc tử kia, nên mượn Huyền Quang tráo của sư muội. Một đường lần theo dấu vết lại đây.
Hắn cách tên tặc tử này đã không xa.
Hơn ngàn dặm không hề xa xôi gì đối với tu sĩ Nguyên Anh.
Không bao lâu, Tịch Hàn sơn chủ cũng đã đến Vong Ưu sơn.
“Lại ở Vong Ưu sơn.”
Trên mặt hắn xuất hiện thêm vài phần nghiêm túc.
Vong Ưu lão tổ chính là ngón tay cái của tả đạo, Nguyên Anh hậu kỳ. Tu vi còn cao hơn hắn một tầng. Nghe nói trong tay có một món pháp bảo vô cùng lợi hại.
Nếu thật sự đánh lên, hắn không có mười phần thắng.
Tịch Hàn sơn chủ chẳng qua chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, một thanh Tịch Hàn kiếm, cộng thêm Huyền Quang tráo, tự bảo vệ mình đều không thành vấn đề.
Nhưng mà hắn đến đây vì báo thù chứ không phải vì đánh nhau với Vong Ưu lão tổ.
Vội vàng vọt vào Vong Ưu sơn, rất có thể gây ra hiểu lầm.
Đang chần chừ thì nhìn thấy một đường quang mang đang từ xa mà đến, kia rõ ràng là một Nguyên Anh. Đang hốt hoảng bỏ chạy.
Tịch Hàn sơn chủ sửng sốt, nhanh chóng nhận ra được đó là đại đệ tử của Vong Ưu lão tổ, Viên Châu Nguyên Anh sơ kỳ.
“Ai ép Nguyên Anh của hắn ra vậy?”
Hắn hơi giật mình, trên Vong Ưu sơn rất có thể đã xuất hiện biến cố trọng đại gì.
Nguyên Anh là thủ đoạn mạnh nhất của tu sĩ Nguyên Anh, lúc khống chế sử dụng pháp bảo, uy lực vô cùng cường đại.
Đồng thời cũng là một điểm yếu nhất của tu sĩ Nguyên Anh, rất nhiều thứ đều có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với Nguyên Anh, ví dụ như lôi pháp, linh khí tà phái chuyên làm dơ bẩn Nguyên Anh vân vân.
Một khi Nguyên Anh bị ép ra thì có ý nghĩa đã rơi vào đường cùng.
Đây là Vong Ưu sơn, ai có thể ép Viên Châu đến như thế này?
Đúng lúc này, Tịch Hàn sơn chủ cảm thấy một phen tim đập nhanh, một ánh đao khó có thể hình dung vượt qua không gian lao đến, chém lên trên Nguyên Anh của Viên Châu.
Nguyên Anh không kịp rên rỉ một tiếng đã bị xóa đi dưới ánh đao này.
Ở đó chỉ còn lại một cây gậy tối đen.
“Là hắn?”
Tịch Hàn sơn chủ thầm chấn động, không khỏi hít sâu một hơi.
Hắn đã từng truy sát người kia, đuổi hơn phân nửa thế giới động thiên, rất hiểu biết thủ đoạn của tên tặc tử kia. Vừa thấy ánh đao kia quét xuống đã biết chính là người kia.
“Không ngờ hắn đã là Kim Đan trung kỳ rồi!”
Mấy tháng trước người kia mới chỉ có tu vi Trúc Cơ thôi.
Hiện giờ hắn thế mà lại đã là Kim Đan trung kỳ, tốc độ như vậy quả thật không thể tưởng tượng nổi.