Đáng sợ hơn chính là hắn có thể giết chết Viên Châu đang Nguyên Anh sơ kỳ.
Cho dù Viên Châu là tu sĩ tả đạo, tu luyện công pháp bàng môn. Còn xa mới có thể sánh bằng huyền môn chính tông.
Nhưng mà cho dù như thế nào thì đây vẫn là tu sĩ Nguyên Anh mà.
Lại bị một Kim Đan trung kỳ làm thịt.
Chuyện này thật sự quá mức khiêu chiến sức tưởng tượng của người ta.
…
Lúc này, bóng dáng ngày nhớ đêm mong, hận không thể nghiền xương thành tro đã xuất hiện trong tầm mắt Tịch Hàn sơn chủ, hút món pháp bảo chỗ Viên Châu kia đi rồi.
Người kia nhìn hắn, nhưng lại không trốn đi mà nở nụ cười: “Ngươi cuối cùng đã đến rồi.”
Ầm rầm!
Tịch Hàn sơn chủ không hề do dự tế Huyền Quang tráo trong tay ra, lập tức mở ra cảnh tượng trời màu đen, bao bọc trăm dặm xung quanh vào trong đó.
Huyền Quang tráo là một món pháp bảo hộ thể, pháp bảo phi kiếm tầm thường khó mà chém ra.
Lúc đấu pháp, dùng Huyền Quang tráo bao bọc mình lại thì có thể đứng ở thế bất bại.
Nhưng hắn lại đi ngược con đường này, coi Huyền Quang tráo trở thành một cấm chế mà sử dụng, mở ra phạm vi lớn nhất. Một lần này, cho dù tiểu tử kia có tốc độ lại nhanh nữa cũng tuyệt đối không thể nhanh hơn Huyền Quang tráo được.
Nhưng mà một lần này hắn đã tính sai rồi, đối phương vốn không định chạy trốn.
“Một lần này, ngươi trốn không thoát đâu.”
Tịch Hàn sơn chủ lạnh lùng nói: “Hôm nay bổn tọa muốn để cho ngươi lên trời không đường, xuống đất không cửa.”
Huyền Quang tráo bao trùm cả hai người vào trong đó, ai cũng đừng mong đi.
…
… …
Cố Dương nhìn quầng sáng kéo dài đến hơn trăm dặm, cuối cùng đã biết được vì sao trong mô phỏng mình lại sẽ bị giết.
Pháp bảo này khá thú vị.
Hắn vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Không phải ta chỉ giết một tên đệ tử của các ngươi thôi à? Ngươi một Nguyên Anh lão quái, không đến mức phải truy sát như vậy chứ?”
“Hắn là tôn tử của ta.”
Đã hiểu.
Cố Dương không vô nghĩa nữa, trực tiếp khai chiến.
Tịch Hàn sơn chủ đã triệu Tịch Hàn kiếm ra, thi triển tu vi suốt đời, hóa thành một đường kiếm cầu vồng, giết về phía Cố Dương.
Chỉ khoảng nửa khắc Cố Dương đã rơi vào thế phòng thủ.
Từ khi chào đời cho đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn bị người đưa vào thế hạ phong trong chiến đấu ở trong đời thực.
Cuối cùng hắn đã thấy được chỗ cường đại của tu sĩ thế giới này, một thanh phi kiếm xẹt qua đủ loại độ cong huyền ảo, mỗi một kiếm đều tấn công vào chỗ yếu nhất của hắn.
Kiếm pháp lúc này Tịch Hàn sơn chủ biểu hiện ra không hề kém đại gia kiếm pháp của Đại Chu.
Đây mới là độ cao chiến lực đại diện cho hệ thống tu luyện của thế giới này.
Cố Dương chỉ có thể cẩn thận phòng thủ sân nhà, đánh đến vô cùng gian khổ.
…
Đang trong chiến đấu, ba người Diệp Lăng Ba cuối cùng đã chạy đến.
“Nguyên Anh trung kỳ?”
“Băng Sương Kiếm Pháp! Cổ Giang kiếm phái?”
Hoàng Vĩnh Khang và Khương Sở Nhi đồng thời kêu lên.
Diệp Lăng Ba lại xem rất nghiêm túc, đắm chìm trong kiếm pháp và đao pháp huyền ảo của hai người.
Con đường tu hành, đến cuối cùng đều trăm sông đổ về một biển.
Phi kiếm thuật mà Tịch Hàn sơn chủ sử dụng cũng ẩn chứa lý lẽ võ đạo. Thêm với vì là Ngự Kiếm thuật, hình thức càng thêm tự do, chiêu thức biến hóa cũng nhiều hơn.
Chiến đấu cấp bậc này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Diệp Lăng Ba nhìn xem mà trong mắt chớp động lên tia sáng lạ liên tiếp, hiển nhiên thu hoạch rất nhiều.
Hai người khác mặc dù có cảnh giới giống vậy, nhưng lại xem hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra, Cố Dương rơi vào thế hạ phong.
Lúc này, trong lòng Hoàng Vĩnh Khang không nhịn được thì thầm, đã như vậy rồi, vì sao Cố tiền bối còn không vận dụng toàn lực?
Theo ý hắn, Cố tiền bối tuyệt đối không có khả năng là Kim Đan kỳ, nhất định là Nguyên Anh ngụy trang.
Bằng không, làm sao có thể giết Nguyên Anh giống như giết gà?
Hắn thấy Cố Dương bị đánh, không khỏi toát mồ hôi.
…
Cố Dương bị thanh phi kiếm bay lên bay xuống ép đến gần như không thở nổi, cái gọi là thủ lâu nhất định thua, tiếp tục như vậy, hắn chắc chắn thất bại.
Một trận này đánh đến cực kỳ uất ức. Võ giả đối mặt với kiếm tu, thật sự rất thiệt thòi.
Kéo ra một khoảng cách, đối phương chỉ đâu đánh đó.
Nhưng hắn lại không thể chạm vào dù chỉ một cọng lông của người ta.
“Kiếp pháp tốt!”
Hắn hét lớn một tiếng, cuối cùng bộc phát, một đao bất ngờ đánh bay phi kiếm.
Chính trong một lỗ hổng này, chỗ mi tâm của hắn có hai đường sáng rọi một vàng một đỏ bay ra, giết về phía đối phương.
Mới vừa rồi khi hắn nhận ra được khí tức của Tịch Hàn sơn chủ thì đã thu hồi cả hai hóa thân.
Mục đích chính là vì đánh bất ngờ.
Quả nhiên, Tịch Hàn sơn chủ nhìn thấy hai thần thú đột nhiên xuất hiện, lắp bắp kinh hãi, thu hồi phi kiếm hợp nhất với thân, hóa thành kiếm cầu vồng nhanh chóng kéo khoảng cách ra
Hắn đã sớm điều tra kỹ càng tỉ mỉ chuyện tôn tử bị giết ngày đó, sau khi phục dựng lại đã biết ngày đó tôn tử bị chết như thế nào.
Hắn nào có thể cho Cố Dương có cơ hội cận chiến được?
Chỉ cần kéo khoảng cách ra thì có thể nắm giữ được quyền chủ động tuyệt đối.
Đây là ưu thế của tu sĩ, kéo khoảng cách ra rồi muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi.
Cứ như vậy, hai bên rơi vào cục diện bế tắc.
Tịch Hàn sơn chủ quyết tâm muốn chạy trốn, hai thần thú thật sự không làm gì được hắn cả.
Dù sao kém một đại cảnh giới và một tiểu cảnh giới, thực lực kém quá xa.
Cố Dương cuối cùng đã có một cơ hội thở dốc, nhưng lại không đi công kích tráo bảo hộ kia mà mở máy mô phỏng nhân sinh ra. Khi rơi vào cục diện bế tắc, bói một quẻ luôn không sai.
[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là Pháp Lực nhị trọng. Ngươi và Diệp Lăng Ba tiến vào Thủy Nguyệt động thiên. Ở Vong Ưu sơn đã giết chết bảy vị đệ tử của Vong Ưu lão tổ.]
[Sau đó ngươi bị Tịch Hàn sơn chủ của Cổ Giang kiếm phái vây khốn, trận đại chiến này đánh hai ngày hai đêm. Đột nhiên Vong Ưu lão tổ tìm đến, ra tay giết chết ngươi. Hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]
Một trận này lại đánh tận hai ngày hai đêm.
Cố Dương nhìn mà thầm chấn động, thế chẳng phải danh hào Cố Nhất Đao của hắn đã thành chuyện cười rồi sao?