Nói trắng ra, lấy thực lực của hắn và Tịch Hàn sơn chủ này, người này không làm gì được người kia cả.
Nếu không phải Vong Ưu lão tổ xuất hiện, không biết hai người bọn họ sẽ đánh đến ngày tháng năm nào.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi hai tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi hai tuổi.]
[Ba, bài học cuộc sống năm hai mươi hai tuổi.]
“Ta chọn điều hai.”
Nháy mắt trong đầu Cố Dương đã xuất hiện thêm kinh nghiệm của một cuộc chiến đấu, chính là trận chiến với Tịch Hàn sơn chủ này.
Lập tức, trong lòng hắn xuất hiện thêm mấy phần thắng.
Vậy có ý nghĩa rằng hắn đã quen thuộc với chiêu thức của đối phương, đối phương lại không có đủ hiểu biết về hắn.
Bằng vào một điểm này thôi đã là ưu thế cực lớn rồi.
Nếu sử dụng tốt đã đủ để cho hắn một ngạc nhiên lẫn vui mừng to lớn.
Nhưng mà còn chưa đủ.
Cố Dương lại mở một lần mô phỏng nữa ra.
[… Ngươi một kích toàn lực, phá vỡ cấm chế của Huyền Quang tráo, thân hóa phượng hoàng, mang theo mấy người Diệp Lăng Ba bỏ trốn mất dạng. Trả cái giá tổn thất hai hóa thân, cuối cùng thoát được một mạng.]
[Hai người rời khỏi Thủy Nguyệt động thiên, trở về Văn viện. Ngươi trốn vào trong hoàng cung, chuyên tâm tiềm tu.]
[Ngươi nhận được “Thần Chúc Quyết” từ trong khối Cửu Châu ấn thứ sáu, luyện thành tầng thứ sau.]
[Trong lúc vô tình ngươi phát hiện ra được Ất Mộc thần đỉnh có thể hóa giải độc tố trên độc côn, nên trồng nó ở trong thần đỉnh…]
[… Sau khi thanh lọc được độc trên đó, cây gậy gỗ kia mọc ra bộ rễ và cành lá. Một lần nữa sống lại.]
[… Mười năm sau, cây này chỉ cao thêm một tấc. Cùng năm đó, Tần Vũ dấy binh phạt Chu…]
[… Hưởng thọ ba mươi sáu tuổi.]
Cây mộc côn màu đen kia?
Cố Dương nhìn thấy miêu tả về cây mộc côn kia ở trong mô phỏng, trong lòng hơi kỳ lạ.
Chẳng lẽ thứ đồ này có gì đặc thù sao?
Lại nói tiếp, thần binh tuyệt thế này quả thật đủ cổ quái.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thần binh cổ quái như vậy, nếu phải nói ở đâu, hoàn toàn chính là nguyên vật liệu.
Một cây mộc côn lại có thể tế luyện ra thành thần binh.
Đáng tiếc thay Bất Lậu cảnh kia, người lẫn Nguyên Anh đều bị hắn tiêu diệt rồi, không có chỗ để hỏi.
Nói thật, hắn chỉ chưa tới kịp thôi, bằng không, chắc chắn đã bị hắn tiện tay nạp giá trị rồi.
Thứ đồ vừa nhìn đã thấy tà ác này, hắn không tình nguyện giữ lại bên người.
Hiện giờ thì thôi, hắn ngược lại cảm thấy có thể tạm thời giữ lại.
Một trận chiến này hắn đã thu hoạch được số lượng lớn năng lượng rồi, tạm thời không bị thiếu.
Mới vừa rồi phượng hoàng hóa thân đã giết nữ đệ tử kia, nhận được ba mươi điểm năng lượng, lúc trở lại còn mang theo một món pháp bảo và vài món linh khí, thêm với riêng vị Bất Lậu cảnh kia đã nhận được một trăm điểm rồi.
Lúc này, trừ bỏ hai lần mô phỏng, số dư hiện giờ của hắn là hai trăm hai mươi tám điểm.
Pháp bảo linh khí các thứ còn lại hắn còn chưa nạp giá trị đâu.
Một lần này có thể nói phát tài một khoản tiền dữ dội.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[…]
“Ta chọn điều một.”
Nháy mắt, chân nguyên trong cơ thể Cố Dương đã tăng trưởng một mảng lớn. Đồng thời chiếm được một loại sức mạnh hoàn toàn mới.
“Hóa ra là Chúc Long!”
Công pháp trong một khối Cửu Châu ấn này là “Thần Chúc Quyết”, thần thú tương ứng là Chúc Long, mở mắt là ban ngày, nhắm mắt là ban đêm, chiếu sáng âm phủ.
Nhưng mà chỉ có tầng thứ nhất, còn chưa có công dụng gì.
“Tiếp tục.”
Cố Dương không hề dừng lại, mở lần mô phỏng thứ ba ra.
…
……
Cách đó không xa, Tịch Hàn sơn chủ ổn định đánh ổn định đâm, người kiếm hợp nhất, vòng quanh hai thần thú kia, vốn không đánh bừa với chúng.
Đừng nhìn hai thần thú chỉ Kim Đan kỳ, thân thể lại mạnh mẽ đến cực điểm. Muốn giết chúng nó còn phải phí một phen công phu.
Người để cho hắn kiêng kỵ nhất chính là Cố Dương tránh ở bên cạnh, kẻ này gian xảo, đủ loại thủ đoạn ùn ùn. Không cẩn thận là sẽ bị lật thuyền trong mương.
Hắn tình nguyện cẩn thận một chút cũng tuyệt đối không muốn cho tiểu tử kia có thể thừa dịp cơ hội.
Tu vi của hắn rất cao, cho dù tiêu hao thì vẫn có thể tiêu hao chết đối phương.
Cho nên mới có thể xuất hiện cảnh tượng như vậy, hai thần thú Kim Đan kỳ đuổi theo đánh một tu sĩ Nguyên Anh.
“Hả?”
Tịch Hàn sơn chủ dây dưa với hai con thần thú, thật ra vẫn phân một nửa lực chú ý lên trên người Cố Dương. Đột nhiên nhận thấy được khí thế của tiểu tử kia đang kéo lên.
Pháp lực thế mà lại không hiểu sao tăng thêm một đoạn.
“Sao thế chứ?”
Trong lòng hắn hơi nghi ngờ.
“Hay là, sử dụng đan dược nào đó có tác dụng tăng thực lực lên trong khoảng thời gian ngắn?”
Hắn không khỏi đề cao cảnh giác, hoài nghi tiểu tử kia định liều mạng.
Nhưng mà tiểu tử kia không hề có ý định liều mạng, không định phá vỡ Huyền Quang tráo, vẫn lơ lửng ở đó, không hề nhúc nhích.
“Hắn rốt cuộc định làm gì?”
Trong lòng Tịch Hàn sơn chủ có một dự cảm không hay, chuyện này rất khác thường.
Trong lòng hắn có đủ loại phương án, nhưng lại không hề nghĩ đến tình hình như thế. Giống như là hắn đang đứng ở đó chờ chết vậy.
Đột nhiên, khí thế trên người tiểu tử kia lại một lần nữa tăng vọt, pháp lực lại tăng thêm một đoạn.
“Đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn thầm chấn động, hai lần liên tiếp, pháp lực không hiểu ra làm sao tăng lên, chuyện này thật quỷ dị.
Ngay sau đó là lần thứ ba, lần thứ tư…
Bất an trong lòng Tịch Hàn sơn chủ không ngừng mở rộng.
Mãi cho đến lần thứ bảy, trong lòng hắn đã biến thành hoảng sợ.
Cho dù hắn kiến thức sâu rộng cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy.
Trong một thời gian thật ngắn như vậy, tu vi của tiểu tử kia đã tăng lên ít nhất một giáp.
Cứ tăng lên như vậy, không bao lâu sau, đối phương sẽ có thể đột phá đến Kim Đan hậu kỳ.
…
“Không thể để tiếp tục như vậy được!”
Tịch Hàn sơn chủ cuối cùng không kiềm chế được, rẽ ngoặt lại, kiếm quang hừng hực, bay về phía Cố Dương.
Còn không ra tay nữa, không bao lâu đoán chừng hắn còn không có cả cơ hội ra tay.
Lúc này, Cố Dương mở mắt, nhếch miệng nở nụ cười: “Ngươi không có cơ hội.”
Chỗ mi tâm lại bay ra hai bóng dáng một trắng một đen.