Nàng và Tịch Hàn phong phủ là thân sư huynh muội, cùng bái một sư phụ, quan hệ không phải tầm thường.
Nàng nói ra chuyện sư huynh đã tìm nàng mượn Huyền Phong tráo.
Vài vị phong chủ nhất thời không nói được gì.
Hiển nhiên, bọn họ đã đoán được Tịch Hàn phong chủ mượn Huyền Quang tráo đi làm gì rồi.
Lần trước chính là do vị kia của Thủy Nguyệt tông ra tay chặn bọn họ.
Một lần này có phải vẫn là vị đó giết Tịch Hàn phong chủ không?
Lúc này, chưởng môn mở miệng: “Điều tra, nhìn xem rốt cuộc là ai giết Lý sư đệ.”
Ánh mắt của hắn đảo qua trên người mấy người, lạnh lùng nói: “Cho dù là ai hạ độc thủ, Cổ Giang kiếm phái ta nhất định sẽ báo mối thù sâu này.”
“Vâng, chưởng môn.”
Mấy vị phong chủ lĩnh mệnh mà đi.
Chỉ còn lại một mình chưởng môn, nhìn các đời tổ sư đang được cung phụng trên tổ sư đường, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Phù Minh Nghĩa, mấy trăm năm nay, ngươi rốt cuộc đang mưu toan cái gì? Thế mà lại mặc kệ ba phái phát triển…”
Trong tổ sư đường hoàn toàn yên tĩnh, không hề có đáp lại.
…
……
Một ngày sau, Đường quốc, Dương châu thành.
Đây là một tòa thành lớn phồn hoa, trong thành, trong một viện tao nhã lịch sự, Khương Sở Nhi gõ một cửa viện.
“Vào.”
Bên trong truyền đến giọng nói Cố Dương.
Ngày hôm qua bọn họ một hơi bay ra hơn hai ngàn dặm, đi vào trong thành này, trạch viện này là một cứ điểm của Khương Sở Nhi, tạm thời ở đây.
Bởi vì cái gọi là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, đây là biện pháp tốt để tránh né Cổ Giang kiếm phái lần theo dấu vết.
Đây vẫn là do Hoàng Vĩnh Khang nhắc nhở hắn.
Sau khi Khương Sở Nhi vào nhà, cúi người thi lễ: “Bái kiến tiền bối.”
“Đây là công pháp ngươi muốn.”
Cố Dương đưa một quyển tập qua, là “Thần Chúc Quyết” mà hắn đã sao chép suốt đêm ra, đã đáp ứng nàng rồi, tất nhiên không thể nuốt lời được.
Khương Sở Nhi nhận lấy quyển tập kia, kích động trong lòng không thôi, nên vái: “Đa tạ tiền bối.”
Cố Dương nhắc nhở: “Thật ra môn công pháp này cực kỳ đặc thù, phải có tinh huyết của Chúc Long hỗ trợ mới có thể luyện thành được. Nếu không có tinh huyết, cho dù ngươi tu luyện như thế nào đều sẽ không có thành quả gì.”
Khương Sở Nhi nghe xong rồi biến sắc, một lát sau mới cười khổ nói: “Xem ra năm đó tổ tiên đã đi chỗ di tích đó, rất có thể vì tinh huyết Chúc Long.”
“Hả?”
Cố Dương vừa nghe lập tức tỉnh táo tinh thần, hắn hơi tò mò về vị tổ tiên Khương gia đã luyện thành tầng thứ sáu của “Thần Chúc Quyết”.
Người này có thể có được truyền thừa “Thần Chúc Quyết” ở trong Cửu Châu ấn đã đủ ngạc nhiên rồi, còn có thể tu luyện đến Kim Đan kỳ, cũng chính là tầng thứ sáu.
Đây không phải thiên phú cao có thể giải thích được.
Môn công pháp này cần tinh huyết của thần thú hỗ trợ, vậy có ý nghĩa rằng người này có thể lấy được tinh huyết của Chúc Long.
Hắn hỏi: “Nói rõ ràng coi.”
Khương Sở Nhi ổn định tinh thần, nói: “Năm đó tổ tiên muốn đi một di tích để thám hiểm, nhưng một đi không trở lại. Thật ra trước khi đi hắn đã từng nói, lần đi này cực kỳ nguy hiểm, không biết có trở về được không. Nhưng mà đó là hy vọng duy nhất để cho hắn bước vào Nguyên Anh kỳ, không thể không đi.”
“Ngươi biết chỗ di tích kia ở đâu không?”
“Thiên Khư!” Giọng điệu của Khương Sở Nhi trở nên khá trịnh trọng: “Trong truyền thuyết, đó là chiến trường của trận đại chiến giữa tiên nhân Thượng Cổ, cực kỳ nguy hiểm, cho dù Nguyên Anh lão quái đi vào đều chưa chắc có thể đi ra được.”
“Nhưng mà, nơi đó có lưu lại pháp bảo của tiên nhân Thượng Cổ, thậm chí là công pháp truyền thừa của tiên nhân.”
“Nghe nói, trừ bỏ Thủy Nguyệt tông ra, tổ sư của ba môn phái khác đều từng được đến truyền thừa và pháp bảo của tiên nhân nên mới tu luyện được đến Phân Thần kỳ, sáng lập môn phái, có thể có được địa vị ngang với Thủy Nguyệt tông.”
Vừa nghe đã biết là một nơi vô cùng nguy hiểm.
Cố Dương lại hỏi một vài vấn đề rồi mới để nàng rời đi.
“Thiên Khư…”
Hắn trầm ngâm một lúc, mở hệ thống ra, thấy số dư trên đó là bốn trăm hai mươi lăm điểm, đây là một khoản tiền lớn.
Đó là còn chưa kể đến bốn món pháp bảo kia đó, pháp bảo cực kỳ quý giá, cho dù là ở Thủy Nguyệt động thiên, về cơ bản cũng chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể có được thôi.
Lấy ra nạp giá trị hơi lãng phí.
Đặc biệt là giống như Huyền Quang tráo, loại pháp bảo dùng để hộ thể này vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Nếu vị Tịch Hàn sơn chủ kia không dùng nó vây khốn người ta mà dùng nó để hộ thể, mình muốn giết hắn đều rất khó.
Cốc cốc!
Lúc này, Hoàng Vĩnh Khang cũng đến rồi: “Tiền bối, người tìm ta sao?”
Cố Dương không nói nhảm, cầm lấy một món pháp khí, nói: “Thứ này cho ngươi.”
“Tiền bối quá khách khí…”
“Đây là ngươi nên được, ta phải đi rồi, về sau ngươi tự thu xếp ổn thỏa nhé.” Cố Dương nói xong không hề lưu lại, mang theo Diệp Lăng Ba rời đi.
Chỉ để lại một minh Hoàng Vĩnh Khang ở trong sân, hơi phiền muộn.
Hắn vốn nghĩ có thể tìm cách bái vị tiền bối này làm sư phụ hay không. Kết quả người ta không hề cho hắn cơ hội.
Hắn nghĩ lại: “Dù sao ở trong lòng ta đã coi hắn là sư phụ rồi.” Lại cao hứng lên, thưởng thức món pháp khí đó.
“Vị sư phụ này còn hào phóng hơn lão nhân nhiều.”
…
……
“Chúng ta phải rời đi sao?”
Thật ra Diệp Lăng Ba không thể nào hiểu nổi, Cố Dương tiến vào Thủy Nguyệt động thiên chuyến này định làm cái gì, chỉ vì đi Vong Ưu sơn giết vài người thôi sao?
Hành vi như vậy thật sự khiến cho người ta không hiểu được.
Nhưng mà nàng không hỏi nhiều.
Có một chuyện, nàng rất rõ ràng, Cố Dương giết tu sĩ Nguyên Anh của Cổ Giang kiếm phái, bọn họ nhất định sẽ không chịu để yên cho đâu.
Còn có vị Vong Ưu lão tổ kia nữa, bị ngươi dọn ổ rồi, sao có thể nhịn được?
Thực lực của Cố Dương chắc còn chưa cường đại đến mức có thể chống lại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đi.
Toàn bộ Thủy Nguyệt động thiên đã không có chốn dung thân cho bọn họ rồi. Không đi nữa, sẽ nhanh chóng không đi được.
“Ừm.”
Cố Dương gật đầu.
Đêm qua hắn đã tiến hành một lần mô phỏng, biết được kết cục khi ở lại Thủy Nguyệt động thiên, có thể nói vô cùng thảm thiết, cuối cùng gây nên Thiên Nhân đại chiến, suýt chút nữa đã hủy diệt mất Thủy Nguyệt động thiên. Hắn cũng ngã xuống trong trận chiến kia.