Bọn họ đồng thời đưa mắt nhìn Tô Ngưng Yên, trong mắt đều cực kỳ kiêng kỵ.
Hai người bọn họ cộng lại, cũng chưa chắc là đối thủ, nếu thật sự muốn lấy thực lực để xếp lớn nhỏ, cuối cùng chính cung phần lớn chính là nữ nhân trước mắt này.
Tô Ngưng Yên nhìn Cố Dương, ánh mắt hơi phức tạp: “Ngươi lại mạnh hơn rồi.”
Cố Dương hỏi: “Có việc gì sao?”
“Vốn là có, bây giờ xem ra, chuyến này của bản cung là uổng công vô ích rồi.” Tô Ngưng Yên mỉm cười, nói: “Có người dùng nhiều tiền, xin điều động Ảnh Tử Kiếm Thánh đến giết ngươi.”
Ảnh Tử Kiếm Thánh, là một trong mười vị Kiếm Thánh thần bí nhất, hình như chưa từng có ai nhìn thấy khuân mặt thật của hắn, đến vô ảnh đi vô tung, mới có danh hiệu như vậy.
Có thể có danh hiệu Kiếm Thánh, thực lực của người này đương nhiên là không thể nghi ngờ.
Cố Dương nói: “Loại chuyện này, phái người đến thông báo một tiếng là được, cần gì phải tự mình chạy đến đây một chuyến.”
Nàng chạy ra khỏi hoàng cung thế này, là chuyện rất nguy hiểm.
Trên thế giới này, người muốn nàng chết, chắc chắn có rất nhiều. Ở lại trong hoàng cung, đương nhiên là không có ai giết được nàng.
Ra khỏi hoàng cung, mất đi trận pháp bảo vệ, chỉ một vị Bất Lậu cảnh cũng đủ để giết chết nàng.
Tô Ngưng Yên thản nhiên cười: “Bản cung muốn gặp ngươi.”
Trưởng công chúa đột nhiên biến sắc: “Ngươi đường đường là thái hậu, hài cốt của trượng phu còn chưa lạnh, lại dám ngang nhiên câu dẫn nam nhân.”
Tô Ngưng Yên cũng không tức giận, lạnh nhạn nói: “Nếu bản cung muốn câu dẫn, thì ngươi làm thế nào?”
Lần này trưởng công chúa không nhịn nổi nữa, rút Trường Thu kiếm ra, tức giận nói: “Ta giết ngươi tiện nhân này!”
Nhưng, một kiếm này, lại không thể nào đâm ra được.
Có một luồng sức mạnh vô hình, liên tục làm suy yếu sát ý và chiến ý của nàng.
Cố Dương đưa tay xoa trán, đây là tới để đổ thêm dầu vào lửa à.
…
……
Chu Tông Nghiệp ở bên ngoài, sớm đã xem đủ rồi.
Ba vị nữ tử Thần Thông cảnh, vậy mà lại vì Cố Dương, tranh đoạt tình nhân.
Một vị trong số đó còn là thái hậu, một vị là trưởng công chúa, cộng thêm một vị vương phi của Tĩnh Hải vương trước kia.
Khá lắm, ba vị nữ nhân này có thể nói là có thân phận tôn quý nhất của Đại Chu.
Hoang đường, thật sự là quá hoang đường.
Tên tiểu tử Cố Dương này, so với hắn lúc còn trẻ, còn đào hoa hơn nhiều.
…
Trong viện, trưởng công chúa lần lượt giơ kiếm lên, lại buông xuống, nâng kiếm lên, lại buông xuống…
Bùi Thiến Lan đứng nhìn ở một bên khóe mắt giật giật, tu vi của nữ nhân này, quả thực thâm sâu khó lường, lại có loại phương pháp kỳ lạ này, bản thân bây giờ, căn bản không đánh lại.
“Nghe nói thái hậu đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa.”
Lại một giọng nói quen thuộc vang lên, sau đó, một bóng dáng đi vào viện, chính là Diệp Lăng Ba.
Được rồi, lại tới thêm một người.
Cố Dương cảm thấy hơi tê dại, lần này thật sự không biết nên kết thúc như thế nào.
“Diệp Lăng Ba!”
Lúc Tô Ngưng Yên nhìn thấy nàng, trong mắt hiện lên một tia kì dị.
Diệp Lăng Ba nói: “Ta cảm thấy cầm phải nói nói với các ngươi, ta với Cố Dương, đã kết thành đạo lữ.”
Sau khi Diệp Lăng Ba nói câu này ra, trong viện trở nên yên tĩnh.
Cố Dương thầm nghĩ, lần này, chắc chắn phải đánh nhau rồi.
Hắn đã chuẩn bị xong, thả hóa thân thần thú ra bất cứ lúc nào, lỡ bọn họ đánh ra chân hỏa, thì kịp thời ngăn lại, để tránh xuất hiện bi kịch.
Bốn hóa thân, vừa hay mỗi người một cái.
Đang nghĩ ngợi, hắn đột nhiên cảm thấy không đúng, ba người Tô Ngưng Yên, trưởng công chúa, Bùi Thiến Lan quay đầu, cùng nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt của bọn họ có phần giống nhau, mang theo một chút u oán và thương hại mình.
Tô Ngưng Yên khẽ nói: “Lời nàng nói là thật?”
Trưởng công chúa và Bùi Thiến Lan không hỏi, bởi vì khi đó bọn họ đang ở hiện trường, chính tai nghe được chuyện hai người kết thành đạo lữ.
Lời nói này của Diệp Lăng Ba, đánh cho bọn họ một đòn trí mạng.
Bởi vì, điều này đại diện cho danh phận.
Đến bây giờ, Cố Dương vẫn chưa từng cho bọn họ danh phận.
Cho dù, chỉ là một lời hứa hẹn.
Bọn họ đến cả sức mạnh phản kích cũng không có.
…
Cố Dương bị bọn họ nhìn đến mức da đầu có chút tê dại, không hiểu tại sao bọn họ lại đột nhiên chuyển mũi nhọn sang mình.
Đối diện với câu hỏi của Tô Ngưng Yên, đầu óc của hắn nhanh chóng xoay chuyển.
Trường hợp này, nên trả lời như thế nào?
Hắn thật sự không có kinh nghiệm.
Suy tư một giây, hắn gật đầu nói: “Là thật.”
Đây là sự thật, dù sao sau đó cũng không thể trở mặt không nhận người chứ.
Trong không khí, dường như xuất hiện ngưng trệ trong chốc lát.
Tô Ngưng Yên không nói gì cả, quay người, phất áo bỏ đi.
Cố Dương không hề giữ lại, cứ như vậy đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Sau đó, trưởng công chúa cũng rời đi, lúc đi, nàng cũng không nói gì cả, chỉ nắm Trường Thu kiếm trong tay, khớp ngón tay hơi trắng bệch. Cho thấy trong lòng nàng không hề bình tĩnh.
Cố Dương đưa mắt nhìn nàng rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đây coi như là môt kết quả tương đối tốt.
Diệp Lăng Ba cũng đi rồi, cũng giống như lúc đến, đi không hề có khí tức khói lửa. Chỉ là nụ cười kia trên khóe môi nàng, đã để lộ ra tâm tình của nàng.
Nàng vốn phải đi về bế quan, đi nửa đường, nghe thấy tiếng thảo luận của học sinh, biết được trưởng công chúa cùng với một nữ tử lai lịch thần bí ở trước cổng Văn viện tranh giành tình nhân, suýt nữa đã đánh nhau. Bị Chu phó viện trưởng ngăn lại.
Nàng lập tức chạy đến viện của Chu Tông Nghiệp, thẳng thắn dứt khoát, một câu nói, đã tuyệt sát ba nữ nhân có mặt ở đây.
…
Trong viện chỉ còn lại Cố Dương và Bùi Thiến Lan, bầu không khí có chút cứng ngắc.
Nửa năm không gặp, hắn có lòng muốn hỏi tình hình gần đây của đám người Tô Thanh Chỉ một chút, thì đã thấy nước mắt của nàng tuôn rơi, trong lòng mềm nhũn, đi lên trước, ôm nàng vào lòng.
Bùi Thiến Lan càng tủi thân hơn.
“Ngươi thật nhẫn tâm, bỏ ta ở chỗ đó, một mình chạy…”
“Có phải ngươi…Không muốn ta…”
“Ngươi…”
Cố Dương thấy nàng càng nói càng vô lý, thở dài một tiếng: “Ta cho rằng, ngươi có thể hiểu ta.”
Một câu nói, khiến tiếng khóc của Bùi Thiến Lan ngừng lại, tay chân hơi luống cuống nhìn hắn, trên mặt còn có vài giọt nước mắt.