Thật sự có thể ngăn cản được một vị cường giả Thiên Nhân sao?
Tô Ngưng Yên cũng không có lòng tin gì.
Lần trước, chuyện một mình chưởng giáo đạo môn ngăn chặn hai vị Bất Lậu cảnh vẫn rành rành ở trước mắt.
Đổi thành Thiên Nhân, e rằng chỉ cần một hơi thời gian, đã có thể giết sạch tất cả bọn họ rồi.
Cố Dương thấy sắc mặt của nàng biến đổi, không hề thúc giục, lẳng lặng chờ đợi quyết định của nàng.
Tô Ngưng Yên lấy ra một khối lệnh bài màu vàng, ném qua, nói: “Truyền pháp lực vào trong lệnh bài, thì sẽ không phải chịu ảnh hưởng của cấm chế trong hoàng cung.”
Cố dương bắt lấy, cũng không nói lời thừa thãi, truyền pháp lực vào, nháy mắt đã hoàn thành tế luyện.
Lập tức, hắn cảm thấy áp lực trên người nhẹ đi, pháp lực trong cơ thể hoàn toàn hồi phục lại.
Có thứ này, thì hoàng cung sẽ trở thành sân nhà của hắn, nếu Thẩm Vận dám đi vào, thì có thể cho đối phượng một niềm kinh hỉ cực lớn.
“Cầm cái này.”
Tô Ngưng Yên lại đưa một món đồ qua.
Cố Dương cầm trong tay, chính là ngọc tỷ truyền quốc. Cũng là trung tâm hạch tâm của đại trận trong hoàng cung.
Có thể nói, đây chính là pháp bảo quý trọng nhất của thiên hạ bây giờ. Không chỉ là biểu tượng của thiên mệnh, mà cũng là biểu tượng của sức mạnh.
Tô Ngưng Yên đưa thứ này cho hắn, đại biẻu cho một sự tín nhiệm sâu nặng.
Cố Dương trân trọng cất kỹ khối ngọc tỷ này.
Tô Ngưng Yên đột nhiên hỏi: “Ngươi muốn biết bí mật của Thiên Nhân không?”
Bí mật của Thiên Nhân?
Trong lòng Cố Dương chấn động, nhìn về phía nàng.
“Nếu muốn thì đi cùng ta.”
Tô Ngưng Yên nói xong, quay người đi vào trong.
Cố Dương truyền âm một câu cho Bùi Thiến Lan ở ngoài đại điện, rồi đi theo vào trong.
Phía sau, trong một khu vườn mọc rất nhiều cỏ dại đã bỏ hoang từ lâu, ở phía trung tâm là một miệng giếng bị một phiến đá che lại.
Tô Ngưng Yên nâng phiến đá trên miệng giếng lên, nhảy vào trong.
Cố Dương nhìn xuống đáy giếng, sâu không thấy đáy.
Cảnh tượng này khiến cho hắn nhớ lại trước đó khi ở trong Kim Đình động thiên, cái hố sâu không thấy đáy có giấu thi thể của Thông Thiên thần viên kia.
Trong hoàng cung thế mà lại có một chỗ như thế.
Cố Dương vô cùng tò mò, nhảy vào trong đó.
Bên tai truyền đến giọng nói của Tô Ngưng Yên: “Nơi này là nơi bí ẩn nhất trong hoàng cung, từ trước giờ chỉ có hoàng đế mới có thể đi vào thôi. Từ khi vương triều Đại Chu sáng lập cho đến nay, ngươi chắc là người ngoài thứ hai được tới nơi này.”
Hắn hỏi: “Người đầu tiên là ai vậy?”
“Tôn Vũ Vi.”
Tên này hơi quen tai nhỉ.
Rất nhanh hắn đã nhớ ra được, cường giả tuyệt thế xếp hạng hai trên Tông Sư bảng.
Cố Dương còn chưa từng giao chiến với võ giả cấp bậc này, cũng không biết thực lực đã đến trình độ nào rồi.
Đột nhiên, hắn nghĩ ra gì đó: “Không phải hai mươi mấy năm trước, người châm ngòi ly gián Vũ gia và hoàng thất chính là truyền nhân của Bích Tiêu cung sao?”
Về chuyện hai mươi mấy năm trước, Vũ gia giết vị hoàng đế kia của Triệu gia, sau đó Vũ gia bị tiêu diệt, có thể nói khó biết rõ đầu đuôi được.
Ai cũng nói truyền nhân Bích Tiêu cung là đầu sỏ gây nên, nhưng rốt cuộc nội tình như thế nào, cho đến giờ hắn cũng không biết rõ được.
Tô Ngưng Yên nói: “Nàng không phải là truyền nhân của Bích Tiêu cung.”
Cố Dương lập tức bị khơi gợi hứng thú: “Vậy nàng có lai lịch như thế nào?”
“Lai lịch của nàng hơi phức tạp, chờ có thời gian ta sẽ nói cho ngươi.”
Hiện giờ quả thật không phải là lúc nói chuyện này, Cố Dương quan sát bốn phía, chỗ thành giếng bóng loáng, mới đầu còn có thể nhìn thấy rêu xanh mọc dày trên đó.
Càng đi xuống dưới rêu xanh lại càng ít, vách đá hoàn toàn lộ ra ngoài.
Trọn vẹn một khắc đồng hồ, bọn họ mới rơi xuống dưới.
Cố Dương tính thử, đại khái đã ở trong lòng đất sâu hai vạn mét.
Phía dưới không hề có bất cứ ánh sáng gì, nhưng mà hai người đều là Pháp Lực cảnh, đã sớm có năng lực hư thất sinh bạch, dưới tình huống hoàn toàn tăm tối cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Không gian phía dưới không lớn, phía trước có một lối đi, vừa liếc mắt không thấy được giới hạn.
“Đi thôi.”
Tô Ngưng Yên đi về phía trước.
Cố Dương vội vàng đi theo.
Đi một lúc, phía trước xuất hiện một hành lang, là do sức người tạo ra, hai bên còn được khảm dạ minh châu, chiếu sáng lối đi trên hành lang này.
Lối đi rất rộng rãi, đủ để cho mười người sánh vai đi, cao tới ba mét.
Thoáng nghĩ, nơi hai vạn mét dưới lòng đất, xây công trình như vậy sẽ phải tiêu tốn bao nhiêu sức người sức của đây?
Hai người lại tiếp tục đi tới trước.
Lại đi thêm ước chừng hai cây số nữa, trước mắt xuất hiện một cái địa cung khổng lồ, bốn phía là chín cây cột hình rồng vô cùng khổng lồ.
Ở chỗ chính giữa có một cái đỉnh lớn!
Cửu Thần đỉnh!
Cố Dương vừa liếc nhìn đã nhận ra đó là một cái Cửu Thần đỉnh.
Cửu Thần đỉnh này được đầu rồng trên chín cây cột hình rồng kia ngậm chặt, lơ lửng trong không trung.
Trận thế như vậy, xem ra giống như một trận pháp.
Hắn vừa nghĩ đến đã lập tức hiểu ra được, căn cứ vào phương hướng và dáng vẻ của đại trận hoàng cung này mà hắn đã từng được “nhìn” thấy khi nắm lấy ngọc tỉ truyền quốc lần trước, có thể phỏng đoán ra được nơi này chính là mắt trận của đại trận hoàng cung này.
Lúc này, Tô Ngưng Yên đã lấy ra một vật từ trong lòng, đó là một khối tinh thạch màu đỏ, tản ra ánh sáng nhu hòa.
Cố Dương có thể cảm nhận ra được trong khối tinh thạch này có ẩn chứa năng lượng khổng lồ, gần như là pháp lực của Pháp Lực cảnh.
Nội đan của yêu thú sao?
Mặc dù hắn chưa từng gặp, nhưng vẫn đoán được đây là thứ gì.
Cộng thêm việc còn là nội đan của yêu thú cấp Bất Lậu cảnh, mang thuộc tính hỏa.
Món đồ này chắc cũng có thể dùng để nạp giá trị.
Tô Ngưng Yên ném khối tinh thạch màu đỏ kia vào trong Cửu Thần đỉnh, nói: “Mời tiền bối hiện thân gặp mặt.”
“Keng keng” vài tiếng, tinh thạch rơi vào trong thần đỉnh, phát ra tiếng vang.
Một lát sau, thần đỉnh phát ra thần quang.
Mặt đất dưới thần đỉnh rung rung, một cái đầu lâu chậm rãi chui ra, làn da bắp thịt đều đã khô héo co rút, trong đôi ánh mắt trống rỗng xuất hiện hai luồng sáng mỏng manh.
Một giọng nói khô khốc khàn khàn, hơi thất vọng vang lên: “Yêu đan Nguyên Anh kỳ, vả lại mới một ngàn năm. Năng lượng ẩn chứa trong đó còn chưa tới một phần, lần sau đừng lấy thứ rách nát như vậy tới tìm ta. Muốn hỏi cái gì? Nhanh lên.”