Cố Dương nhìn kết quả mô phỏng lần này, giật nảy cả người.
Vào lần mô phỏng trước, đại trận của hoàng cung còn có thể kìm chân Triêu Dương Đại Thánh, sao lần này lại không được rồi nhỉ?
Đột nhiên, một tia chớp lóe lên trong suy nghĩ của hắn, là người kia!
Người thần bí dưới lòng đất kia.
Trong hai lần mô phỏng trước và sau này xuất hiện thay đổi duy nhất chính là bốn câu hỏi mà hắn đã hỏi người thần bí kia.
Con bà nó!
Vốn tưởng rằng gặp được một vị cao nhân tiền bối.
Kết quả lại con bà nó là thứ bụng dạ khó lường.
Cũng đúng, trên thế giới này nào có nhiều tiền bối cao nhân tình nguyện giúp đỡ hỗ trợ người khác như vậy chứ.
Như lão quái vật không biết đã sống lâu bao nhiêu năm rồi này, ai biết nó sẽ mang tâm tư gì.
Cố Dương đoán, rất có thể trong nháy mắt khi mình khôi phục lại đã khiến cho bốn hóa thân thần thú bị thiệt hại được khôi phục lại, dẫn tới lão quái vật muốn giết người.
Chỗ dưới lòng đất kia chính là mắt trận của đại trận trong hoàng cung này.
Lão quái vật kia ở đó trong thời gian lâu như vậy rồi, chắc chắn hiểu rất rõ về đại trận này, thần không biết quỷ không hay làm chút thủ đoạn, tuyệt đối không hề khó.
Nếu nghĩ sâu xa thêm một chút, năm đó Hạ đế mở cửa vào bốn thế giới động thiên kia, nhận lấy họa sát thân, nói không chừng là do lão quái vật kia cố ý gài bẫy.
Nếu như Hạ đế đột phá đến Động Hư cảnh, không hề có bất cứ chỗ tốt nào cho nó cả.
Cố Dương vừa nghĩ đến đây, lạnh rùng mình.
Thật sự quá âm hiểm.
Lần này nếu như không có máy mô phỏng thì hắn thật sự còn không biết đã chết như thế nào.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi hai tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]
[Ba, bài học cuộc sống năm hai mươi ba tuổi.]
“Ta chọn điều hai.”
Lập tức, trong đầu Cố Dương đã xuất hiện thêm kinh nghiệm của một cuộc chiến đấu.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng, một nam một nữ, hắn nhìn mà không hiểu được phương thức chiến đấu kia.
Cuối cùng, nữ nhân kia lấy ra một hạt châu đã lập tức cố định tất cả bốn phía, sau đó vừa chìa tay bắt hắn đi.
“Hoàng cung không an toàn, vậy có thể đi đâu đây?”
Cố Dương cảm thấy hơi khó giải quyết.
Kẻ địch phải đối mặt lần này là người cường đại nhất từ trước đến nay, hắn hiện giờ không hề có sức chống lại.
Một vị ở Xích Minh thiên, chân thân sẽ không dễ dàng giáng xuống, dù sao còn cách một tầng, còn có biện pháp ứng phó.
Triêu Dương Đại Thánh của Tam Thánh môn chính là Thiên Nhân cảnh đỉnh phong, là cường giả đã đến gần vô hạn Động Hư cảnh, kể cả mấy vị Thiên Nhân cộng thêm đại trận hoàng cung đều không đỡ nổi thì hắn có thể chạy được đi đâu?
Tin tức tốt duy nhất là hắn còn có thời gian chín ngày.
Mỗi một lần mô phỏng, Triêu Dương Đại Thánh đều giáng xuống vào ngày cuối cùng.
Trong vòng chín ngày này, hắn phải nghĩ biện pháp phá giải.
Bằng không, chín ngày sau, Triêu Dương Đại Thánh vừa đến sẽ thật sự không có cơ hội.
Thẩm Vận!
Trong đầu Cố Dương hiện lên cái tên này.
Điểm mấu chốt để phá giải chính ở trên người lão tổ Thẩm gia kia.
Thần Đô đã thành một chỗ chết rồi, muốn tìm được một con đường sống, nhất định phải rời khỏi Thần Đô.
Phải rời khỏi Thần Đô rồi xử lý cường giả Bất Lậu cảnh này.
Cố Dương nhìn thoáng qua số dư trên hệ thống, còn có ba trăm sáu mươi lăm điểm, có thể tiến hành mười tám lần mô phỏng.
Bắt đầu đi!
[Hai mươi hai tuổi…]
[Ngươi một mình rời khỏi Thần Đô, đi về phía bắc, một ngày sau bị Thẩm Vận đuổi theo, vừa đánh vừa trốn, tám ngày sau, Triêu Dương Đại Thánh giáng xuống, bắt ngươi đi.]
[Một năm sau, ngươi khô kiệt căn nguyên mà chết, hưởng thọ hai mươi ba tuổi.]
Xem ra Thẩm Vận đã đến gần Thần Đô rồi, chỉ cần hắn rời khỏi Thần Đô thì sẽ bị phát hiện.
Cố Dương biết mục tiêu của đối phương là bắt sống hắn chứ không giết chết, nhưng không có nghĩa rằng hắn thật sự có thể chống đỡ thời gian dài như vậy dưới tay Thẩm Vận.
Con đường này không thể thực hiện được.
Hắn tập trung suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, trừ khi chưởng giáo Đạo môn Văn Giác ra tay, hoặc dẫn Thẩm Vận tới hoàng cung, bằng không thì không có khả năng đánh thắng được Thẩm Vận.
Nhưng mà Diệp Lăng Ba đã nói Văn Giác có việc trở về Thủy Nguyệt động thiên rồi, nói là một tháng sau quay lại.
Thẩm Vận không phải kẻ ngu xuẩn, sao có thể chạy vào trong hoàng cung được.
Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[…]
“Ta chọn điều hai.”
Trong đầu Cố Dương xuất hiện thêm kinh nghiệm của một trận chiến đấu, chính là trận chiến với Thẩm Vận.
Thực lực của hắn còn hơn xa Thẩm Châu, kể cả “Thần Tiêu Lục Diệt” cũng không cách nào tổn thương được đối phương chút nào.
Từ đầu đến đuôi hắn đều bị áp chế chặt chẽ.
Nếu không phải Thẩm Vận muốn bắt sống hắn thì hắn đã sớm chết rồi.
Tu vi giữa hai người chênh lệch quá xa, hắn chỉ miễn cưỡng không để đối phương bắt sống mình mà thôi.
Cố Dương đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng trên không trung kia, tâm tình buồn bực đã dần dần bình ổn lại.
“Trong Thần Đô còn có vị cường giả Bất Lậu cảnh nào có thể lợi dụng được đây?”
Đột nhiên, trong đầu hắn chợt lóe lên.
Thật sự có một vị!
Vấn đề là phải dẫn dụ Thẩm Vận vào Thần Đô như thế nào?
Cố Dương nghĩ, dần dần trong đầu đã bắt đầu hình thành một kế hoạch.
Sau khi cân nhắc một phen, hắn một lần nữa ngồi xuống, mở máy mô phỏng ra.
[Hai mươi hai tuổi…]
[Ngươi rời khỏi hoàng cung, trên đường đi tới Văn viện, bị Ảnh Tử Kiếm Thánh ám sát, bị thương không nhẹ, may mắn trốn được.]
[Đột nhiên, Thẩm Vận hiện thân, ngươi hóa thân Phượng Hoàng, trốn đến thần đàn tế thiên, mở bí cảnh chỗ đó ra.]
[Bí cảnh mở ra, cường giả Bất Lậu cảnh thủ hộ Nhân Hoàng kiếm rút kiếm xông đến chiến một trận với Thẩm Vận, ngươi nhân cơ hội trốn khỏi Thần Đô.]
[Một ngày sau, ngươi đuổi tới La châu, tìm được Sở Tích Nguyệt, mang nàng vào Quảng Hàn tiên cung, lão tổ Sở gia theo sát các ngươi, cũng bay vào.]
[Lúc này Thẩm Vận với vị cường giả cầm Nhân Hoàng kiếm đuổi tới, sau đó còn có hai vị Bất Lậu cảnh khác đuổi theo không tha, lúc nghìn cân treo sợi tóc đã cùng tiến vào Quảng Hàn tiên cung.]
[Năm vị cường giả Bất Lậu cảnh triển khai một trận hỗn chiến với yêu thú thủ hộ ở trong Quảng Hàn tiên cung…]