Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 344: Tận cùng của tu hành




Một lão giả dáng người khôi ngô ngẩng đầu lên, nhìn về phía hoàng cung, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.

Hắn nói với thanh Trần Quốc thần kiếm màu tím vờn quanh đang được cung phụng ở trong này, vẫn đang rung động không thôi rằng: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, hắn đã là Pháp Lực tam trọng rồi, lại có nữ nhân kia che chở, chỉ sợ mối thù hành thích vua này sẽ không báo được đâu.”

Vết máu nhìn thấy mà ghê người ở trên thân Trấn Quốc thần kiếm dường như lại lớn thêm một phần, rung động càng lợi hại hơn.

Sắc mặt của lão giả cũng xuất hiện thêm một phần u ám.

Hắn và Trấn Quốc kiếm có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

Trấn Quốc kiếm bị thương cũng sẽ phản phệ lại lên trên người hắn.

Trong Vạn Thế đường phát ra một tiếng thở dài thật sâu.

Đại Chu hiện giờ bị một nữ nhân nắm giữ triều chính, hiện giờ người hành thích vua lại còn ngang nhiên vào trong hoàng cung ở…

Đây quả thật là dấu hiệu mất nước mà.

Trong một tòa lầu các bình thường nào đó trong Hồng Lâu thần bí, có một người áo xám ngồi trên bồ đoàn, giống như một bức tượng điêu khắc, giống như không hề có bất cứ khí tức sinh mệnh nào.

Đột nhiên, đầu của hắn giật giật, quay sang một hướng, trong ánh mắt hẹp dài xuất hiện thêm một phần sáng rọi, môi mấp máy.

Trong lầu các vang lên một âm thanh nhỏ bé đến không thể nghe thấy được: “Cố Dương…”

Ngoài Thần Đô thành, trên một ngọn núi, một nam tử áo đen ngồi trên đỉnh núi, cả người giống như hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm, người ngoài gần như không thể cảm nhận được sự hiện hữu của hắn.

Đột nhiên hắn mở to mắt ra, nhìn về phía Thần Đô, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Sau đó hắn lại nhắm mắt lại, cả người hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Toàn bộ Thần Đô đều bị dị tượng trên bầu trời kinh động, người bình thường đều bàn luận không ngớt.

Võ giả Phàm cảnh đều bị cảnh tượng giống như thần thoại ở trước mắt kích động đến mức hưng phấn.

Chỉ có võ giả đã ngoài Thần Thông cảnh mới có thể cảm nhận được luồng sức mạnh kia khủng bố đến cỡ nào.

“Cố Dương!”

Trong đầu mỗi người gần như đồng thời hiện lên cái tên này.

Người đời đều biết môn công pháp Cố Dương tu luyện là “Phượng Vũ Cửu Thiên”.

Lúc này nhìn thấy được Phượng Hoàng khổng lồ trong không trung kia thì tự nhiên đều có thể đoán được, người đột phá chính là nam nhân kia.

Hắn lại đã là Pháp Lực tam trọng rồi!

Chuyện này quả thật giống như đang nằm mơ.

Lần trước nghe nói hắn đột phá đến nhất phẩm là khi nào nhỉ? Còn chưa tới một năm nhỉ?

Không đến một năm đã từ nhất phẩm đến Pháp Lực tam trọng!

Trước đó, cho dù là người có sức tưởng tượng phong phú hơn đi chăng nữa cũng tuyệt đối không dám tưởng tượng đến chuyện như thế này.

Từ đây, nam nhân này đã đứng ở đỉnh cao của thế gian.

Mà lên cao nữa thì chính là lĩnh vực của thần tiên.

Cố Dương thu hồi pháp lực, dị tượng trên bầu trời theo đó mà biến mất.

Lần này, khi đối phó với Thẩm Vận, hắn sẽ có thêm vài phần nắm chắc, sẽ không bị động giống như lần trước nữa.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, một chiếc xe ngựa đã chạy ra từ trong hoàng cung.

Người ngồi trên xe ngựa chính là Cố Dương và Bùi Thiến Lan, xe ngựa phá tan không khí yên tĩnh lúc sáng sớm, chạy thẳng đến Văn viện.

“Kim Thân cảnh, thứ cần tu luyện chính là thân thể, môn công pháp lúc trước mà ngươi tu luyện vẫn còn kém một chút, ta truyền cho ngươi một môn công pháp mới…” Cố Dương đang chỉ điểm võ đạo cho nữ nhân.

Trước đó, thứ mà Bùi Thiến Lan tu luyện vẫn là công pháp gia truyền, tối đa chỉ đến Kim Thân cảnh mà thôi, đã cản trở nghiêm trọng đến tiền đồ của nàng.

Cố Dương truyền cho nàng một môn công pháp đã lấy được từ Quảng Hàn tiên cung, có tên là “Nghê Thường Tiên Kinh”, là một môn công pháp tu tiên Thượng Cổ.

Trong một lần mô phỏng, hắn đã tiêu tốn thời gian mười mấy năm, lại kết hợp với võ đạo trước mắt, một lần nữa thay đổi để biến thành một môn công pháp võ đạo.

Hắn dùng phương pháp truyền âm để truyền môn công pháp này qua.

Bùi Thiến Lan nghe cực kỳ nghiêm túc, ngộ tính của nàng vốn cực cao, sau khi nhận được một vài giọt nước Tẩy Long trì ở Long Môn đảo, cả người càng thay da đổi thịt.

Vả lại nàng đã được rửa luyện ở Nguyệt Hoa trì, tư chất đã thành hiếm thấy trên đời, học tập rất nhanh.

Đêm qua nàng đã tận mắt nhìn thấy Cố Dương đột phá đến Pháp Lực tam trọng, khiến trong lòng nàng sinh ra cảm giác nguy cơ thật lớn.

Nàng vốn tưởng rằng bản thân mình tu thành Thần Thông rồi thì có thể giúp đỡ được hắn.

Ai ngờ đến hiện giờ chênh lệch với hắn lại càng lúc càng lớn.

Nàng mới Kim Thân nhất trọng, Cố Dương đã là Pháp Lực tam trọng rồi.

Cảm giác này khiến trong lòng nàng hơi khủng hoảng, nếu còn tiếp tục như vậy, nàng sẽ bị bỏ lại càng lúc càng xa, sớm hay muộn gì sẽ có một ngày bản thân sẽ không còn nhìn thấy bóng lưng của hắn nữa.

Nàng chỉ có hăm hở tiến lên, cho dù không thể rút ngắn được khoảng cách với hắn thì cũng không thể bị bỏ rơi hoàn toàn.

Đột nhiên, xe ngựa dừng lại.

Cố Dương giật mình, không đợi xa phu mở miệng đã nói: “Để cho hắn lên đây đi.”

Cửa xe mở ra, có một lão giả nhảy lên, đó chính là Vũ Nhị thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Cố Dương nói: “Không phải ngươi đã nói rằng không dám tiến vào Thần Đô sao?”

Vũ Nhị cười ha hả, tỏ vẻ cực kỳ thoải mái: “Có tiểu tử ngươi ở đây, ai có thể làm tổn thương đến một sợi lông của ta chứ?”

Với thực lực của Cố Dương hiện giờ, về cơ bản trong Thần Đô không ai có thể sinh ra uy hiếp đối với hắn được.

Vũ Nhị nghĩ như vậy, Ảnh Tử Kiếm Thánh kia đương nhiên cũng nghĩ như vậy.

Sau khi Cố Dương đột phá đến Pháp Lực tam trọng rồi lại tiến hành thêm một lần mô phỏng nữa, kết quả vị Ảnh Tử Kiếm Thánh kia lại không dám ra tay.

Chính bởi vì như thế cho nên hắn mới vừa sáng sớm đã thảnh thơi cùng Bùi Thiến Lan đi ra ngoài.

Cố Dương hỏi: “Tiền bối tìm ta gấp như vậy, có chuyện gì không?”

Hắn biết Vũ Nhị sẽ không vô duyên vô cớ đi tìm hắn.

Nụ cười trên mặt Vũ Nhị lập tức biến mất, trầm giọng nói: “Nha đầu Linh Linh kia gặp phải phiền toái.”

Cố Dương nhương mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”