Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 345: Tận cùng của tu hành (2)




Ở trong ấn tượng của hắn, trong nhiều lần mô phỏng như vậy nhưng Lăng Linh chưa từng gặp phải phiền toái gì, mãi cho đến khi nàng cần đột phá đến Thần Thông cảnh thì mới bị người vây công, rơi vào ngõ cụt.

Vũ Nhị thở dài: “Nha đầu này quá mức hiếu thắng. Thấy ngươi thế như chẻ tre, đã đến Pháp Lực cảnh rồi. Vừa mừng thay cho ngươi lại vừa không muốn bị ngươi vứt lại quá xa, nên đi mạo hiểm…”

“Sơn môn của Đạo môn có một linh trì, tên là Hắc Bạch linh trì, mượn dùng nước ao của nơi đó sẽ có ưu việt lớn đối với Dương Cực Chân Cương của nàng.”

“Nhưng mà nơi đó đã sớm bị Xích Tôn giáo chiếm đoạt. Nha đầu Linh Linh kia vốn định thừa dịp cấp cao của Xích Tôn giáo không ở đây, vụng trộm lẻn vào, kết quả vẫn bị phát hiện, hiện giờ đang bị vây khốn ở trong linh trì.

“Người của Xích Tôn giáo không thể tiến vào trong linh trì cho nên phái người canh giữ bên ngoài. Nàng đã bị nhốt hai ngày rồi, cấm chế của linh trì kia cũng không chống đỡ được trong thời gian dài.”

Cố Dương không hề ngờ rằng vì bản thân tu hành quá nhanh mà thể dẫn đến biến hóa như thế.

Lăng Linh tình thâm ý trọng với hắn, chắc chắn không thể ngồi yên không để ý đến.

Hắn hỏi: “Sơn môn của Đạo môn ở đâu?”

“Vô Lượng sơn ở Vân châu.”

Cố Dương nói: “Đó chẳng phải là địa bàn của Cao gia sao?”

“Sau khi Đạo môn suy tàn thì Vân châu mới bị Cao gia chiếm cứ. Cứu người như cứu hỏa, nhanh lên đường đi.”

Cố Dương lắc đầu: “Bây giờ còn chưa đi được.”

Vũ Nhị tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Vì sao?”

“Thẩm Vận đang ở ngay ngoài thành chờ ta.”

“Thẩm Vận?”

Ánh mắt Vũ Nhị hơi lạnh: “Hắn dám tự mình ra tay sao?”

“Bây giờ ta còn không phải là đối thủ của hắn.”

Tối hôm qua Cố Dương đã mô phỏng rồi, tuy rằng không hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong giống như trước kia, nhưng vẫn không thoát được hắn, cuối cùng bị kéo dài trận đấu đến khi Triêu Dương Đại Thánh giáng xuống.

“Tên khốn kiếp này, sớm biết vậy thì năm đó đã một đao chém hắn rồi.”

Vũ Nhị hơi nóng nảy, nói.

Cố Dương nói: “Cho nên việc này cần bàn bạc lại kỹ hơn, chỉ có thoát khỏi Thẩm Vận thì mới có thể đi cứu Lăng Linh được. Tiền bối có nghĩ ra được cách nào không?”

Mặc dù hắn nói là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.

Bởi vì tối hôm qua sau khi hắn đột phá đến Pháp Lực tam trọng rồi đã tiến hành hai lần mô phỏng.

Một lần chính diện khiêu chiến Thẩm Vận, lấy thất bại mà kết thúc.

Mà một lần khác chính là nhờ biện pháp do Vũ Nhị nghĩ ra mới thoát khỏi được Thẩm Vận.

Vũ Nhị sờ cằm, nói: “Biện pháp sao… Có rồi!”

Ánh mắt hắn sáng lên, để lại một câu “cho ta thời gian một ngày” rồi xuống xe ngựa, đảo mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

Đến đột ngột, đi vội vàng.

Lúc này Bùi Thiến Lan vẫn luôn không lên tiếng mới mở miệng: “Lăng Linh cô nương chính là nữ tử mà Thanh Chỉ muội tử nhắc đến sao?”

Cố Dương hỏi: “Nàng ấy đã nói với ngươi như thế nào?”

“Nàng nói, Lăng Linh cô nương là nữ nhân thân cận với ngươi nhất.”

Nói như vậy cũng không tính là sai.

Cố Dương nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lại không hề nói ra, nói tiếp: “Chúng ta tiếp tục.”

……

Văn viện, Cố Dương đã quen thuộc rồi, đi thẳng tới chỗ Chu Tông Nghiệp.

Người kia không ở trong viện, Cố Dương ngồi vào chỗ, tự tung tự tác cầm một ấm trà, vừa nói: “Con đường tu hành, nhất định không được quá mức vội vàng, nóng vội thì không thành công. Cho dù ngươi được đến kỳ ngộ, nhưng căn cơ quá không ổn định, nếu như cứ luôn theo đuổi tiến độ, thay vào đó kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược.”

“Ngươi là người không có tư cách nói câu này nhất.”

Lúc này ở ngoài cửa truyền đến giọng nói của Chu Tông Nghiệp, thấy hắn ở đó uống trà, lập tức cướp lấy lọ trà, đau lòng nói: “Ngươi không hiểu trà, lãng phí hết rồi.”

Hắn nhét lọ trà vào trong ống tay áo, sau đó nói: “Lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là Kim Thân nhất trọng. Hiện giờ cảnh giới của ngươi đã vượt qua cả ta rồi. Luận về tu hành nhanh chóng, từ ngàn năm đến nay ngươi là người đầu tiên.”

Cố Dương không hề phản bác, người khác nào biết được, hắn có được cảnh giới như vậy, trên thực tế đã tu hành bao nhiêu thời gian.

Hắn nói ra ý đồ đến đây: “Ta muốn cầu kiến viện trưởng.”

Đầu tiên Chu Tông Nghiệp ngẩn ra, sau đó trở nên nghiêm túc, nói: “Đi theo ta đi.”

Vẫn là không gian kia, Cố Dương một mình đi vào trong viện này, dừng lại trước mặt người trung niên áo xanh đó, cúi người thi lễ: “Bái kiến viện trưởng.”

Lần này, viện trưởng gập sách trong tay lại, nghiêm túc đánh giá hắn hai lần, gật gật đầu nói: “Ngươi rất giỏi, nói đi, tìm ta có chuyện gì vậy?”

Cố Dương nói: “Tiền bối cũng biết, ở dưới lòng đất trong hoàng cung, trong mắt trận có một người thần bí…”

Lần này hắn đến đây chính là vì tìm hiểu lai lịch của người thần bí kia.

Hắn thuật lại một lần cảnh tượng ngày đó đã thấy người thần bí kia.

Sắc mặt của viện trưởng không hề có gì thay đổi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, chờ sau khi hắn nói xong thì mới trầm ngâm một lúc, nói: “Người này rất có thể là một đại năng Thượng Cổ sống tạm.”

Sống tạm?

Cố Dương chú ý tới cách dùng từ của hắn.

Viện trưởng giống như đã nhìn ra nghi ngờ của hắn nên nói: “Ngươi có biết tận cùng của tu hành là cái gì không?”

Cố Dương ngẫm nghĩ, không hoàn toàn xác định nói: “Trường sinh?”

Ánh mắt viện trưởng sáng lên: “Không sai, ngươi thoáng cái đã nói lên được bản chất rồi. Đúng là vì trường sinh. Nhưng mà sau khi thiên đạo mất đi, trên đời này đã không còn ai có thể trường sinh được nữa.”

Con đường trường sinh đã đứt đoạn?

Nghe viện trưởng nói vậy, Cố Dương tỏ vẻ nghiêm túc, hỏi: “Tại sao lại như vậy?”

Viện trưởng không trực tiếp trả lời mà chỉ hỏi: “Có lẽ ngươi biết ở thời kỳ Thượng Cổ, Bất Lậu cảnh tương ứng với cảnh giới gì đúng không?”

Cố Dương ngạc nhiên nói: “Không phải là Nguyên Anh chứ?”

“Đúng vậy, ở thời kỳ Thượng cổ, tuổi thọ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ thường trên hai ngàn tuổi, Thiên Nhân thì có người tuổi thọ trên năm ngàn tuổi.”

Viện trưởng nói: “ Bất Lậu cảnh ngày nay được người ta gọi là Trường Sinh cảnh, chẳng qua thì cũng chỉ một ngàn năm mà thôi, cái này thì được gọi là trường sinh gì chứ?”

Cố Dương không nhịn được hỏi: “Nói vậy, hệ thống tu luyện của Thủy Nguyệt động thiên chính là được duy trì từ thời Thượng Cổ tới bây giờ sao?”

“Căn cứ theo một số điển tịch và công pháp thượng cổ thì chính xác gần như là vậy.”